Thượng Công Chúa
Y Nhân Khuê Khuê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 144
.
Ngôn Hiểu Thuyền cũng không cự tuyệt.
Nàng đang muốn đến ngõ nhỏ có phủ của Đan Dương công chúa bởi vì quan binh tuyệt đối sẽ không dám đến địa bàn đó bắt người, dù hiện tại công chúa không ở Trường An thì cũng thế.
Bên ngoài binh mã đánh nhau máu chảy thành sông, bên trong này Thái Tử phi sợ đến mặt trắng bệch.
“Oanh ——”
Lưu Văn Cát cười lạnh.
thiếu niên năm đó có vì công thành hôm nay mà chấp nhận g·i·ế·t dân chúng hay không!”
Rất nhiều binh mã vây thành, trong lòng nàng lo cho Vi Thụ lúc này đang ở trong hoàng thành, không biết hắn có bình an không.
.
Chàng không động đậy nên nàng đương nhiên cũng không thể động đậy.
.
.
.
Dân trong thành không kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng gầm rú còn lớn hơn tiếng sấm.
Vi thất ca là người lợi hại nên hắn sẽ có cách thoát thân.
Dương Tự chỉ có một vạn người nhưng bắc nha vẫn không chống lại được, cứ thế phải lùi lại.
Kế này vừa ra nàng đứng trên lầu cao lập tức thấy phía Tần Vương bên kia loạn.
.
Nhưng ngàn tính vạn tính ông ta lại không tính đến Thái Tử và Tần Vương hợp tác!
.
Kỵ binh cực nhanh nên đương nhiên bình nguyên chính là địa bàn của bọn họ.
.
.
Nhưng chàng có thể bình định chiến hỏa ở Thái Nguyên thì đương nhiên cũng có thể bình loạn ở nơi này!
Cảnh xuân náo nhiệt, mặt hồ xanh biếc.
Tuy nàng chỉ là một cô nương, lại mới tới Trường An hơn một năm nhưng nàng có trí tuệ nhạy bén, lại linh hoạt tránh được quan bình thế nên người đi theo nàng càng lúc càng đông, không chỉ có trẻ nhỏ mà có cả người lớn.
Nếu ai không muốn thì tỷ cũng không cưỡng cầu.”
Hoặc đúng hơn là hy vọng hắn sẽ phản.
Trong một mảnh tĩnh mịch, Phương Đồng quát: “Còn không cứu điện hạ và Phò mã!”
Ngôn Hiểu Thuyền thở dài, tay xoa đầu đám nhỏ rồi ôn nhu nói: “Tỷ không biết cha mẹ mấy đứa ở đâu, cũng không thể mang mấy đứa đi tìm cha mẹ.
Chuyện này càng ngày càng giống như một cái bẫy mà hắn đang rơi vào.
.
Chỉ qua một canh giờ Ngôn Thượng đã dẫn theo vạn quân tiến đến ngoài sơn trang.
.
Nghĩ tới đây Ngôn Thượng lập tức hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, để.
Mấy đứa nhỏ bị lạc mất cha mẹ trong lúc hỗn loạn, mắt thấy quan binh cưỡi con ngựa cao vây quanh muốn bắt người thế nên bọn nhỏ đều sợ khóc lóc, chờ đợi vận mệnh tàn khốc buông xuống.
.
Hắn muốn ăn tươi nuốt sống nha đầu luôn theo sau mông hoàng đế này!
.
Trong hoàng cung, hoàng đế đã biết được việc này.
Mọi người lập tức khiếp sợ!
.
Trong phủ của Triệu Ngự Sử, Triệu Linh Phi không còn lòng dạ nào chú ý đến hôn sự nữa.
.
Dân chúng cần đường sống nhưng binh lính dưới trướng của hắn cũng cần một đường sống.
.
Tần Vương tràn đầy chí khí xông lên, hắn nghĩ chỉ cần xông vào sơn trang g·i·ế·t hoàng đế rồi thừa dịp đại loạn này mà đăng cơ, bình định thiên hạ thì có ai chắn được hắn nữa?
Mộ Vãn Diêu gật đầu nói: “Chúng ta cùng nhau ở trong này bắt hắn là được!”
Ngôn Hiểu Thuyền cắn môi, vốn nàng nên cùng vị lão bản tốt bụng này đi trốn nhưng cách một cánh cửa thấy có mấy đứa nhỏ đáng thương đang ngồi trên đất kêu khóc, không biết khi nào quan binh sẽ lại tới nữa.
Trong thành có bao nhiêu binh lính dùng được thì đều đã dùng.
Tư binh của thế gia phía nam cần trợ giúp Trường An chứ không phải bọn họ!
Tam ca nhất định sẽ muốn g·i·ế·t ta đầu tiên, thế nên Phương Đồng, các ngươi phải gắng sức rồi.”
Cùng lúc ấy do có sự cổ vũ của Mộ Vãn Diêu nên lòng quân ổn định, đám hộ vệ của sơn trang cũng dần đứng lên phản kích khiến thế chẻ tre của Tần Vương không còn nữa.
Ngôn Thượng ở phía trước ôm nàng trong tư thế ngồi quỳ.
Sơn trang nghỉ hè loạn thành một đám.
Chẳng qua là muốn đưa đầu ra cho người khác chém thôi!
Nhưng đến chiều vẫn chưa có mưa, vì thế nàng lại tạm biệt bạn mình.
Triệu Linh Phi lẳng lặng nhìn những cảnh này —— nàng nghĩ chỉ có những kẻ man dại không thông giáo hóa ở Tây Vực mới làm được chuyện này, nhưng hiện tại nó lại đang diễn ra ở Trường An.
Ngôn Hiểu Thuyền cố bình tĩnh cười ra hiệu cho đám nhỏ đi theo mình.
Thái Tử đạm mạc nói: “Cùng Tần Vương hợp tác thì thế nào? Từ năm trước ông ta đã châm ngòi cho cô và Tần Vương tương tàn, chỉ vì muốn đánh bại Khương thị.
Lúc đường phố Trường An bị binh mã vây kín nàng đã cự tuyệt yêu cầu ở yên trong phủ của cha mẹ mà trèo ra từ đầu tường phía hậu viện để ra ngoài nghe ngóng tình hình.
Tần Vương chỉ thấy chua sót, hắn buồn bã phóng mắt ra xa nghĩ hắn là đích hoàng tử nhưng lại bị chính phụ hoàng của mình bức đến nước này.
—
Chương 144
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói được.
Tim hai người đập loạn lên, sau đó Ngôn Thượng thốt ra: “Là Thái Tử trong thành Trường An!”
. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
.”
.”
Mộ Vãn Diêu ở bên kia cũng đang quan sát chiến cuộc và dặn dò hộ vệ bên người: “Đánh kẻ địch phải bắt vua trước.
Dương Tự cao giọng hạ lệnh: “Chỉ công thành, không được tổn thương dân chúng! Người nào vi phạm g·i·ế·t!”
Người của Tần Vương lập tức ồ lên nhưng bản thân hắn lại híp mắt trấn định nói: “Đó là viện binh của chúng ta, không cần hoảng.”
.
Đã có Ngôn Thượng ở đây thì hoàng đế sẽ chỉ quan tâm đến kết quả, cũng sẽ không dễ dàng phái binh ra khỏi Trường An.
.
.
Rốt cuộc sao hắn lại đi tới một bước này?
Nàng kia ngoắc ngoắc bọn họ, ngón trỏ đặt lên môi nhẹ ra hiệu im lặng.
.
Mộ Vãn Diêu: “Chàng đừng gạt ta.”
Thái Tử không lừa gạt hắn, Thái Tử thật sự cùng hắn hợp tác rồi!
Mà như thế đồng nghĩa với việc Dương Tự cũng có phần đúng không? Không nói tới quan hệ của Dương Tự với bọn họ, chỉ nói tới việc hắn đích thân dẫn binh thì người khác sao có thể đánh được.
.
Tỷ biết một chỗ mà quan binh tuyệt đối không dám bắt người.
Lúc này vốn là thời điểm tốt nhất để đi đạp thanh nhưng ngoài kia mọi thứ lại nhuốm màu g·i·ế·t chóc, vạn vật đều đỏ ngầu.
.
Ngôn Thượng than nhẹ một tiếng nói: “Ta cũng không biết nhưng ta không thể động đậy, cả người đã không còn cảm giác gì nữa.
Triệu Linh Phi đi về phía trước từng bước, trong mắt là sóng nước lưu chuyển không hề ngừng.
.
Nàng cực kỳ kinh ngạc thấy vô số dân chúng vô tội bị quan binh túm ra khỏi nhà, ngay cả trẻ nhỏ cũng không buông tha.
Nàng ngẩn ra, trái tim đập như điên.
Lúc này có binh lính thăm dò tới báo: “Điện hạ! Lại có mấy vạn đại binh đang tiến về thành, bọn họ chia làm hai cánh quân, một chạy tới đây còn một chạy về Trường An.
.
.
Cùng lúc ấy hắn dặn một tiểu binh truyền lời: “Đến sơn trang nghỉ hè xin chỉ thị của công chúa hỏi xem binh mã của Ngôn Thượng khi nào tới! Binh lực của Trường An không đủ, Dương gia đã phản, Trường An cần giúp đỡ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bẻ gãy cánh, chặt đứt đường của cô còn muốn cô phải cảm kích ư?! Cô vì giang sơn nghiệp lớn mà nhẫn nại! Nhưng cô đã nhịn lâu lắm rồi.
Tần Vương lúc này hẳn là chạy trời không khỏi nắng.”
Cứ mặc cho số phận vậy.
Nghe thấy nàng nói lời này hắn lập tức cao giọng trả lời: “Điện hạ yên tâm! Lúc này thì tính là gì chứ? Chúng thần nhất định bảo vệ ngài chu toàn!”
.
—
Vì vậy ông ta đã chuẩn bị tốt, thậm chí còn lợi dụng Lý gia và đám thế gia phương nam để lặng lẽ tập trung tư binh của bọn họ về Trường An, tránh cho mọi việc vỡ lở.
.
.
Thượng Thư của lục bộ, Trung Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh, Ngự Sử Đài đều ở nơi đó.
.
Ông ta cho cô ngôi vị Thái Tử này nhưng người có thể chân chính mưu toan chỉ có ông ta! Ông ta nói thiên tử tương lai là cô, cái gì cũng sẽ là của cô nhưng đó là giang sơn ông ta đã sắp xếp tốt, không phải thứ cô muốn!
Ngôn Thượng không nói gì.
Bởi vì dù sao thì hoàng đế cũng không ở đây.
Ngôn Thượng cả kinh, vội vàng ôm lấy cả người nàng.
Đến buổi chiều quân của Tần Vương đã dẹp được một nửa sơn trang, còn một nửa khác lại như bàn thạch.
.
.
Trong không khí nặng nề và yên tĩnh Mộ Vãn Diêu nghe thấy tiếng lang quân khàn khàn nhẹ gọi mình.
Trong khi hắn đang cân nhắc những cái này thì một vị tướng quân đầu đầu mồ hôi phì phò chạy tới nói: “Công công, chúng ta không ngăn nổi đại quân của Dương Tam.
Mấy người Phương Đồng phi thân mà lên, tấn công địch.
Tần Vương bên kia nôn nóng cực kỳ, hoàng đế không ở sơn trang này mà vợ chồng Ngôn Thượng lại hội họp.
.
Hắn nghĩ thầm đây chính là Dương Tam Lang đó! Hắn là một kẻ bò lên từ một binh lính nho nhỏ, lại vừa lấy được thân phận tướng quân Lũng Hữu.
Tư binh của thế gia phía nam sắp đuổi tới, Tần Vương đã không còn đường lui thì vì sao không trốn mà lại càng đánh hăng hơn? Giống như hắn đang.
.
Ta vẫn luôn muốn đưa cho nàng nhưng không có cơ hội.”
Đám đại thần nhìn khuôn mặt mang ý cười của công chúa thì lập tức hiểu rõ cuộc chiến này hẳn đã được tính trước.
.
Thái Tử không nhìn bọn họ, hắn vứt quân cờ trong tay đi.
.
Đó không phải trời mưa mà là tiếng gót sắt của hơn một vạn binh mã tràn vào thành!
.
.
.
Nàng chỉ ngẫu nhiên thất thần nhớ tới năm trước mới tới đây đã gặp được nam tử uống rượu say nằm trong dòng suối ngủ.
Lúc chàng ngẩng đầu nhìn thì đối phương lập tức cười lạnh sau đó hét lớn và dùng sức đẩy núi giả.
Mau truyền lời của ta ra —— kẻ nào dám lùi về sau sẽ bị coi là đào binh mà xử tử!”
.
.
—
.
Vốn bọn họ chỉ là lực lượng đề phòng có biến, ai ngờ lại chờ được Dương Tự đánh vào thành.
Mộ Vãn Diêu ngồi đó ngửa đầu, trong tay bị chàng nhét một thứ gì đó ấm áp.
.
.
.
.
Ta muốn mọi người bên Tần Vương đều biết —— phụ hoàng của ta không có trong sơn trang này.”
.”
Ngài đừng mặc kệ chúng ta nhé.
.
.
Bọn họ nói có hung thần đại ca ca muốn g·i·ế·t chúng ta, mà chúng ta thì không muốn c·h·ế·t.
Ngôn Thượng ho khan một tiếng nói: “Chúng ta đang bị nhốt trong núi giả.”
Mộ Vãn Diêu đứng trên lầu cao nhìn thấy chàng thì ngẩn ra sau đó xoay người chạy xuống dưới.
.
Trong lúc hỗn loạn Ngôn Hiểu Thuyền đúng lúc trốn trong một cửa hàng nên không bị bắt.
.
Lưu Văn Cát quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm nói: “Bằng không chẳng lẽ chúng ta chờ ở đây để đại quân của hắn g·i·ế·t ư? Đi hạ lệnh đi!”
.
Mộ Vãn Diêu rất hài lòng.
Thêm một canh giờ nữa trôi qua, binh mã của Tần Vương đã bị phá một chỗ, viện binh từ đó đánh vào khiến quân địch tan tác.
.
Chân trời chỉ có mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm vang.
.
Mộ Vãn Diêu rầu rĩ lên tiếng, nàng thử cựa quậy nhưng cả người nàng dựa vào những tảng đá xếp thành tường không hề nhúc nhích.
Nhưng Đông Cung đã sớm có chuẩn bị, một khắc Dương Tự vào thành thì Đông Cung đã dựng tường đồng vách sắt.
Tần Vương hạ lệnh: “Bắt sống công chúa cho ta!”
Thái Tử và Tần Vương.
.
Hắn nghĩ mình phải tranh thủ nếu không đợi địch tới thì nữ lang này c·h·ế·t là cái chắc.
.
Hắn không g·i·ế·t dân chúng nhưng hôm hắn không thể làm khác.
Mộ Vãn Diêu nhìn thẳng chàng một cái rồi nói: “Giống như hắn đang tranh thủ thời gian cho ai đó.”
.
Quân cờ rơi ào ạt xuống như mưa, tiếng động thanh thúy vang lên liên tiếp ——
Hiện tại mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng cùng ta phản công, viện binh của chúng ta đã tới!”
.
Lưu Văn Cát nói: “Lôi hết dân chúng của Trường An ra, đẩy bọn họ lên đường phố, đuổi tới trước hoàng thành! Trước khi đại quân của Dương Tam đến bọn chúng sẽ phải bước qua đám người kia.
Không phải Ngôn Tố Thần đang ở Thái Nguyên ư? Chàng tới đây nhanh như thế.
Là người của Thái Tử!
Chung quanh là cảnh chém g·i·ế·t, đánh cướp.
Dương Tự dẫn một cánh quân lớn tấn công thành khiến dân chúng hoảng hốt trốn tránh!
Nàng nói Lưu Văn Cát đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng nếu Thái Tử để Tam Lang tự mình công thành thì ai có thể ngăn đây? Ta lo lắng cho thành Trường An.”
.”
Trận chiến trong thành Trường An tất nhiên sẽ còn thảm thiết hơn ở đây nhiều!
.
Một quan binh nhìn thấy một nữ lang xinh đẹp đứng trên đường thì nổi lên tà tâm cầm xích sắt vung tới muốn bắt người đi.
Rõ ràng kế hoạch đã lên từ sớm nhưng vì có Thái Tử nhập cuộc nên mọi thứ mới trở nên gian khổ thế này!
Mộ Vãn Diêu có ý đồ giúp chàng nhưng tay nàng chỉ đụng tới những tảng đá lởm chởm, ngay cả ôm lấy chàng cũng không được.
Thái Tử bỗng dưng đứng lên, áo bào rộng rãi lướt qua hất đổ bàn cờ.
Nhưng Mộ Vãn Diêu cười rạng rỡ còn Ngôn Thượng thì cười nhẹ nhõm.
Trong mắt nàng không có sát khí nhưng ngay khi nàng vung tay lên túm lấy xích sắt kia thì đối phương đã nhận ra nguy hiểm.
Trên đường là tiếng khóc lóc thảm thiết, dân chúng còn chưa c·h·ế·t trong tay Dương Tự thì đã bị đám quan binh g·i·ế·t một mớ ——
.
Phương Đồng cũng đồng thời hét lên: “Điện hạ, Phò mã!”
Hắn biết thế sự gian nan, không thể tin được ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ngôn Thượng xoay người xuống ngựa, bước qua mặt đất chất đầy thi thể cùng cỏ cây nhuốm máu để đi vào bên trong.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: tiểu nha đầu Mộ Vãn Diêu này đúng là khó ưa! Luôn mang phiền toái tới cho hắn!
.
Có thể giúp thì nàng sẽ giúp, nếu người nào mệnh không tốt thì cũng không thể cưỡng cầu.
.
Diêu Diêu, ta tặng nàng một món quà nhé?”
Ta đoán sau lưng bị đá đâm vào, nếu ta không động đậy thì tảng đá kia cũng sẽ không rút được ra, máu cũng sẽ chảy mãi.
Vì đối phương đã có chuẩn bị nên lúc này núi giả sụp xuống, tảng đá bay khắp nơi, dội cả lên đầu Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu.
Sắc mặt hắn không hề thay đổi, cũng không có dặn dò gì.
Nếu muốn sống đợi cha mẹ mình thì cùng tỷ tới đó trốn nhé.
.
Tần Vương bên kia cũng khàn giọng quát: “Bắt sống Đan Dương công chúa cho ta!”
Ông ta có còn là phụ thân của hắn không?
Mộ Vãn Diêu: “Sợ cái gì? Bản cung không phải đang cùng ngươi chiến đấu ư?! Hiện tại cùng ta đi ra ngoài, cùng nhau an ủi tướng sĩ để bọn họ cầm lấy vũ khí mà chiến đấu.
.
.
Bọn họ chậm chạp không thấy viện binh tới, mắt thấy đã sắp lùi tới hoàng thành rồi, nếu còn lùi nữa thì đúng là không muốn sống mà!
Chúng đại thần đều phấn chấn hô: “Là Ngôn Tố Thần! Là Ngôn Lang Trung! Ngôn lang quân thật sự đã trở lại! Chúng ta bình an rồi!”
.
Quân địch dùng nhiên liệu dễ cháy để tấn công nên Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đành phải rời khỏi lầu các bằng gỗ để tránh bị giam trong đám cháy.
Hoàng đế run run tay hất đổ mọi thứ trên bàn.
Lúc này hoàng thành cực kỳ rối loạn, có kẻ tấn công nên nơi đó sẽ là đích nhắm đầu tiên.
Mắt Mộ Vãn Diêu híp lại.
Hung thần đại ca ca.
Trong sơn trang nghỉ hè, sau khi Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu hội họp thì quân của Tần Vương bắt đầu lộ ra suy tàn.
Ông ta giống như lưỡi đao lột da xẻo thịt hắn từng chút một, cuối cùng là c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u.
Tình hình chiến đấu càng lúc càng căng thẳng.
Mộ Vãn Diêu nói: “Binh lực của Tần Vương nhất định sẽ tổng tấn công đám thủ vệ tầm thường của chúng ta nhưng chúng ta cũng không hẳn không thể thắng.
Trường An không còn cảnh tượng phồn hoa khiến các nước lân bang tán thưởng nữa.
Một tảng đá cao bằng mấy người rơi xuống chỗ nàng, không ai tránh nổi.
— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bàn cờ này là của ông ta không phải của cô! Những gì cô muốn thì để cô tự lấy!”
.
.
.
.
Nàng nhướng mày, mỉm cười nói: “Nhất định là phu quân của ta cần vương mà tới! Chúng ta mau chuẩn bị nghênh đón!”
Đám đại thần đang muốn phản bác rằng bên họ ít người như thế thì làm sao tiếp ứng nhưng Mộ Vãn Diêu đã lập tức báo cho họ một tin nữa: “Phái một tiểu binh có giọng vang nhất đứng trên lầu cao của sơn trang thông báo tin tức cho mọi người biết, giọng càng to càng tốt.
.
.
Là hắn chủ quan, không nghĩ tới Ngôn Thượng sẽ phản hắn, cùng hắn đối địch.
Nhưng đó chỉ là lúc đầu.
Hắn phản thì hoàng đế mới có cớ để thu thập Khương thị.
Bọn họ cần nàng.
Trong lúc đó Ngôn Thượng chỉ có thể ôm lấy Mộ Vãn Diêu xoay người, để tảng đá kia đổ xuống người chàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chàng sợ mình đuổi đến muộn khiến nàng bị thương.
.
.
Nàng vừa mới đoán một chút thì đã thấy Ngôn Thượng thẹn thùng nói: “Đây là ngọc bội gia truyền của nhà chúng ta, Vân Thư từ Nam Dương mang về đó.
Tần Vương chỉ thấy tim mình đập mạnh và loạn nhịp, sau đó hắn trấn định và hỏi kỹ tình huống.
Hai người đi tới một chỗ núi giả để có được độ cao thích hợp khi quan sát chiến cuộc.
Đồ sứ rơi xuống vỡ tan, hòa vào đó là tiếng rít giận dữ của ông ta: “Thái Tử cũng muốn mưu phản sao?! Hắn dựa vào cái gì mà muốn mưu phản! Giang sơn này là của hắn rồi thì hắn còn bất mãn cái gì? Trẫm đã trải sẵn thảm cho hắn rồi mà hắn còn bất mãn cái gì?!
Từng tảng đá rơi xuống khiến bụi đất tung mù mịt.
.
Lưu Văn Cát đổ đầy mồ hôi, càng lùi hắn càng trở nên nôn nóng.
Mặc dù Ngôn Tố Thần cũng là quan văn như bọn họ.
.
Bởi vậy dưới mệnh lệnh của Lưu Văn Cát, dân chúng thành Trường An đều bị quân lính lôi từ trong nhà ra, bị dồn tới trên đường làm đệm thịt ngăn đón quân đội của Dương Tự.
Nhưng việc đã đến nước này không ai có thể lui về phía sau, Tần Vương mang chủ đích cá c·h·ế·t lưới rách nên không hề lùi mà ngược lại còn tấn công mạnh hơn.
.
Nàng không đi hoàng thành nữa, không đi cứu Vi Thụ nữa.
Ta muốn xem hôm nay hắn g·i·ế·t dân chúng nhiều hay g·i·ế·t người của chúng ta nhiều.
Cửa thành phía bắc đã sớm có người của Thái Tử tiếp ứng mở ra vì thế hơn vạn binh mã dễ dàng xông vào hội họp với binh mã trong thành và g·i·ế·t về phía hoàng cung.
Dù nàng không nói lời nào, dù bọn họ vẫn bất an nhưng đều cố gắng duy trì.
.
.
Sau đó một giọng nữ ôn nhu vang lên từ bức tường phía sau: “Mau đi theo ta.”
Chàng nắm tay vợ mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngôn Thượng ngẩng đầu, vừa lúc thấy núi giả chỗ hai người đang đứng có mấy bóng người cao lớn không biết từ đâu chui ra.
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm mấy văn thần đang đưa ra mệnh lệnh kia, còn bọn họ cũng không ngừng nhìn nàng.
Ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ vì sao cô lại phải hợp tác với Tam đệ.”
Thái Tử dám cùng lão Tam hợp tác! Đồ nghịch tử!”
Một kẻ như Dương Tam Lang đâu phải muốn g·i·ế·t là g·i·ế·t được?
.”
Ta chỉ thấy rất lạnh, có lẽ là mất nhiều máu quá.
Nàng v**t v* một lát mới nhận ra đó là một miếng ngọc bội.
Vì sao cô không thể phản? Giang sơn ông ta cho là thứ cô muốn ư? Ông ta muốn diệt hết Dương thị, tốt nhất là đuổi tận g·i·ế·t tuyệt.
Nàng ta mang theo mấy thiếp thất và bọn nhỏ xông vào chỗ Thái Tử rồi quỳ xuống run rẩy gọi: “Điện hạ.
Trên bầu trời có ánh sét vụt qua đúng lúc hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Binh mã của Tần Vương đã xông vào sơn trang, lúc đầu bọn họ thoải mái như vào chỗ không người.
Mộ Vãn Diêu lo lắng bảo vệ bí mật này.
Nói tới đây nàng không còn gì để nói nữa, chúng đại thần cũng nâng lên tinh thần hô vang: “Vâng!”
Nhưng Mộ Vãn Diêu bỗng hỏi: “Chàng không bị thương đó chứ?.
Một cánh quân hội họp với Tần Vương còn một cánh quân do hắn tự mình dẫn dắt đánh vào thành Trường An.
A ha, ông ta tính giỏi quá.
Ánh sáng trong mắt ông ta tĩnh lặng, cả người kinh ngạc đến ngây ra.
Tướng quân kia cực kỳ kinh ngạc nói: “Sao có thể liên lụy dân chúng vô tội.
Có công chúa tọa trấn nên mọi người trong sơn trang cũng không loạn.
Dương Tự đã biết sắp xếp của Lưu Văn Cát.
Tà váy của nàng theo gió bay lên, vải trắng thấp thoáng.
Nàng dừng bước, kinh ngạc nhìn dân chúng cả thành như châu chấu chạy tứ tán.
Nàng không hiểu chiến sự nhưng nàng cũng không cần phải học làm gì.
Mộ Vãn Diêu cao giọng nói: “Ta đã nghỉ ngơi một buổi trưa, cũng đã đưa nửa sơn trang cho Tam ca.
.
Hắn không chờ được viện binh nên trong lòng ảo não nghi ngờ có phải Mộ Vãn Diêu đùa bỡn cố tình hại hắn hay không.
.
.
Mộ Vãn Diêu hậm hực trong chốc lát mới chủ động khuyên Ngôn Thượng: “Phương Đồng sẽ tới cứu chúng ta ra ngoài, chàng đừng lo lắng.”
Ta ngửi thấy mùi máu thực nồng.”
.
Chỉ cần bắt sống hắn để kéo dài thời gian là được.
Đương nhiên sẽ không có.
.
Có đại thần sầu khổ nói: “Binh Bộ không phải đều do Tần Vương quản nhiều năm ư? Trường An thật sự sẽ có viện binh tới trợ giúp chúng ta sao?”
Mộ Vãn Diêu đáp chắc nịch: “Đương nhiên.”
Còn nàng không thể trơ mắt nhìn bá tánh cả thành bị đám thái giám đẩy lên trước làm lá chắn.
.
Mặt Ngôn Hiểu Thuyền trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm: “Điên rồi, bọn họ đều điên rồi.
Binh mã của hắn xông vào sơn trang nhưng mãi không tìm được hoàng đế thì hắn bắt đầu bất an.
Đan Dương công chúa được chúng đại thần vây quanh đi ra khỏi tẩm cung của hoàng đế, tiếp theo nàng bắt đầu chỉ huy việc phòng thủ để nghênh chiến.
Đúng lúc này cửa thành vang lên tiếng rầm rầm, cứ vậy mở rộng ra.
.
Lúc này lại có binh lính đi thăm dò thở hồng hộc chạy tới báo: “Điện hạ, có một đội binh mã đang chạy tới chỗ này! Có mang theo cờ hộ giá! Thần nhìn thấy bọn họ từ vọng lâu, đối phương cũng phải có cả vạn người!”
Sấm rền cuồn cuộn, Dương Tự ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen ——
.
Các vị đại thần đều có tư binh trong nhà, nếu dám giấu thì chờ dẹp loạn xong sẽ bị xử phạt!”
Hai người nhìn đối phương rồi đồng thời mở miệng hỏi: “Nàng/chàng có bị thương không?”
.
Tần Vương cho người áp chế nhưng viện binh đã tới khiến trận địa của đối phương lập tức bị phá.
Từ sáng Trường An đã có tiếng sấm, Ngôn Hiểu Thuyền nghe thấy vậy nên nghĩ rằng trời sắp mưa không tiện về nhà.
.
—
Nàng mở mắt ra nhưng lại chỉ thấy một mảnh hắc ám, sau một hồi lâu nàng mới cảm giác được mình đang nằm trong lòng Ngôn Thượng.
.”
.
.
.
“Phái cấm quân tới Đông Cung tróc nã Thái Tử cho trẫm!”
Ông ta có lo lắng của riêng mình và chưa bao giờ lo lắng cho cô.
.
Đúng lúc này một đôi tay trắng nõn bỗng vươn tới bế một đứa nhỏ nhất trong đó đi.
Thế gia đều không có cơ hội xoay người, cô cũng sẽ chỉ có thể dựa vào đám hàn môn ông ta để lại.
—
.”
Một vạn người!
Ông ta nghiến răng nói: “Là cờ của U Châu ư? Là Dương Tam Lang lãnh binh ư? Thái Tử.
—
Lão bản của cửa hàng lạnh run mà khuyên bảo nàng: “Nữ lang, ngươi mau cùng chúng ta xuống dưới hầm trốn đi thôi, nếu bị bắt thì không hay đâu.”
.
.
Ngôn Thượng trầm mặc một chút rồi bỗng cười nhẹ nói: “Ta có nghĩ tới nàng.
Có kẻ giàu lên từ tội ác, có người tốt biến thành kẻ hung tàn.
Bây giờ thấy nàng bình an chàng mới có tâm tình nói chuyện với nàng: “Tư binh của Lý gia từ Kiếm Nam cũng sắp tới nơi rồi.
Phản ứng của nàng chậm chạp, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy Ngôn Thượng ôm lấy nàng thật chặt.
.
.
Họ lại sửng sốt, sau đó cùng bật cười.
Hai người đồng thời ngẩn ra, lại cùng đáp: “Ta không sao.”
.
Ngôn Tố Thần tới rồi!
.
Dương Tự mang theo ba vạn binh chia làm hai đường.
.
Chàng ở ngoài đánh vào, Mộ Vãn Diêu từ trong đánh ra, hai bên phối hợp áp sát Tần Vương.
.
.
.
Ngôn Thượng mặc một thân áo xanh, mới vừa bước tới chỗ cầu thang đã có một nữ lang từ trên lao xuống nhào vào lòng chàng.
.
Nụ cười của hắn như ánh bình minh, vẻ mặt kiêu ngạo, anh tuấn.
Phải làm sao đây?”
.
.
.
.
.
.
Đây vốn là một buổi chiều bình thường, ấy vậy mà lúc này mọi người đều không an ổn, luôn hỏi thăm tin tức xung quanh.
Xích sắt kia như cái lồng định tròng lên cổ nàng nhưng Triệu Linh Phi bỗng quay đầu quét qua người hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Trước kia là Lý thị, hiện tại là Khương thị rồi ông ta sẽ chủ động giải quyết nốt Dương thị.
.
Đại thần: “Tần Vương quản binh mấy năm nay còn chúng thần đều là quan văn.
Dù nghĩ thế nhưng Lưu Văn Cát vẫn không ngừng vó ngựa nghênh chiến với Dương Tự.
Triều đình đã sớm có chuẩn bị, mọi người vì thế càng thêm yên tâm.
từ khi đó cô đã cùng Tam đệ hợp tác rồi! Thiên hạ này có ai thông minh hơn ai, lại có ai ngốc hơn ai chứ?
Hai bên đánh đến nảy lửa, Mộ Vãn Diêu phóng tầm mắt ra ngoài sơn trang sau đó nhắm thẳng mục tiêu ra lệnh: “Bắt sống Tần Vương!”
Mấy đứa nhỏ mờ mịt quay đầu lại thấy người bế đứa nhỏ kia đi là một nữ lang trẻ tuổi.
Triệu Linh Phi chạy ra ngoài, lúc này nàng đã từ bỏ tính toán đi tới hoàng thành như lúc đầu.
.
.
Đến lúc này hắn đã rõ đây là hoàng đế đùa giỡn hắn, ngay từ đầu ông ta đã biết hắn muốn phản.
Mọi người ở sơn trang vội vàng cứu Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu còn thành Trường An lúc này đúng như hai người đoán, chiến hỏa đúng lúc nước sôi lửa bỏng.
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau sau đó rưng rưng gật đầu nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đều sẽ nghe lời tỷ.
Đám Phương Đồng không kịp ứng cứu, chỉ trong nháy mắt cả tòa núi giả sụp xuống chôn Phò mã và công chúa ở phía dưới.
.
.
.
Phụ hoàng của nàng tọa trấn ở Trường An thì sơn trang này chính là chiến trường của nàng và Ngôn Thượng.
Nàng cân nhắc một chút sau đó xin lỗi lão bản rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Tần Vương tìm không thấy hoàng đế thì nôn nóng sợ hỏng việc lớn.
Trong lòng hai người đều căng thẳng, bởi vì nếu Thái Tử tham gia thì Dương gia cũng sẽ nhập cuộc.
Có thái giám do hoàng đế phái tới, đầu hắn đổ đầy mồ hôi đọc thánh chỉ: “Bệ hạ nói Dương gia đã phản, thỉnh các vị quay về nhà điều động tư binh giao cho bắc nha để phối hợp với Lưu công công chặn đứng Dương Tam Lang!
Nó không còn là nơi thần thánh mà đã biến thành Tu La địa ngục.
.
Ông ta muốn hàn môn dẫn đầu, muốn thế gia mai một.
.
Lòng nàng rất bất an, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó vì thế vội dẫn theo thị nữ về phủ công chúa.
Người của Trường An không phải vẫn ca ngợi nói Dương Tam là thiếu niên lang hăng hái khí phách sao? Hiện giờ ta muốn nhìn xem.
.
Nàng nói: “Đừng nghĩ tới những cái này, Ngôn Nhị ca ca vì sao cứ luôn nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho mình? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nàng đang đợi thời cơ để truyền tin tức này ra làm nhiễu loạn quân tâm của đối phương!
Nàng ra lệnh: “Nói cho mọi người là cứu viện của chúng ta đang tới, mong các tướng sĩ cố cầm cự thêm một lát.”
.
.
Đám kẻ sĩ đều coi thường hắn, mà Ngôn Thượng cũng là kẻ sĩ.
“Ông ta bất nhân trước thì đừng trách cô bất nghĩa!
Nơi này gặp nạn thì Trường An nhất định sẽ phái người tới trợ giúp, Tần Vương mưu phản chính là tặc tử và đương nhiên sẽ không chiếm được đạo nghĩa, các ngươi hoảng cái gì?”
.
Nàng có khuôn mặt dễ gần, tươi cười uyển chuyển nên đám nhỏ lập tức nghẹn ngào đi theo.
Vì thế nàng lặng lẽ đi tới đó.
.
.
Cho tới bây giờ hai người này đều đối đầu, thế nào lại hội hợp rồi?! Phụ hoàng đã bức bọn họ tới nông nỗi này ư?!
.
Là người của bọn hắn!
Cùng lúc đó Mộ Vãn Diêu bên kia cũng nhận được tin tức y hệt.
Lưu Văn Cát dẫn quân của bắc nha bày sẵn trận địa chuẩn bị đón địch.
Hiện giờ loạn thần tặc tử là Dương Tự, Lưu Văn Cát được thánh chỉ không cần nhân nhượng đối phương là ai mà cứ thế chém g·i·ế·t.
Mộ Vãn Diêu lớn tiếng hỏi: “Ngươi thu lại vẻ mặt ấy ngay, sao có thể chưa đánh đã khóc tang như thế?”
Hay Ngôn Thượng có tâm tư khác? Ngôn Thượng đã không còn coi hắn như bạn bè nữa, có lẽ chàng cũng lấy thái độ của kẻ sĩ bình thường mà coi hắn như c·h·ó săn, như kẻ ngoại tộc.
Trái tim Lưu Văn Cát băng giá, lại thấy trào phúng.
.
Vì thế nàng cùng bạn của mình ở Trường An hẹn nhau tới tửu quán uống rượu chờ mưa tạnh.
Lúc này trong mắt hắn có vui vẻ hô lên: “Là người của chúng ta! Mau tiếp ứng bọn họ!”
.”
Chiến báo không ngừng được đưa tới chỗ hai người, Ngôn Thượng nghỉ chân dừng bước nói: “Tần Vương không chịu lùi vậy hẳn còn chiêu phía sau.
Ngôn Thượng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lảo đảo nhưng vẫn ôm Mộ Vãn Diêu vào lòng.
Nàng chỉ cần ở trong này ổn định lòng quân, chỉ cần đám hộ vệ ở sơn trang thấy nàng còn ở đó thì bọn họ sẽ an tâm chiến đấu.
Nhưng chẳng biết làm sao, ta chỉ lo lắng cho thế cục của Trường An.
Phương Đồng và đám hộ vệ đang vây quanh bảo vệ nàng ở giữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đầu có tiếng sấm đì đùng giống như đang cổ vũ cho trận chiến bên dưới.
Nàng thấp giọng nói: “Ta tuyệt đối không để nhà ta trở thành địa ngục.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.