Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94


“Còn chẳng phải để nói cho em biết, sớm muộn gì anh cũng cưới em à,” Trần Nhất Lan kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô một cái, “Giờ cưới được rồi đây.”

Giọng nói quen thuộc vừa lọt vào tai, dây thần kinh đang thả lỏng liền căng lên theo phản xạ.

Ôn Sơ Nịnh cười khúc khích, chợt nhận ra, “Vậy đây là… chiếc nhẫn đầu tiên anh tặng em nhỉ?”

Cuộc đời có rất nhiều khả năng, nhưng khi 17 tuổi, những ngày tháng gắn với giấc mơ của cô, đều mang hình bóng của Trần Nhất Lan. Thật may rằng chàng trai được cô cất giấu trong năm tháng ấy cũng yêu cô tha thiết và trọn vẹn.

Hai người dừng chân một lát, quảng trường bên ngoài là một rừng người trẻ tuổi. Ôn Sơ Nịnh lướt mắt nhìn qua, thật sự trông thấy Trần Tư Vấn.

Trần Nhất Lan đứng dậy đi ra ngoài.

Bầu trời tối đen, đúng 8 giờ tối, chùm pháo hoa đầu tiên thắp sáng màn đêm.

Sau đó, khi thi đại học xong, Ôn Sơ Nịnh đến Hoài Xuyên xem Trần Nhất Lan thi đấu, Trần Nhất Lan quay lại làng vận động viên lấy ba lô và huy chương của mình, còn có cả món quà linh vật do ban tổ chức phát nữa.

Ôn Sơ Nịnh vùi mặt vào lòng ngực anh, mắt bất giác cay xè.

Ôn Sơ Nịnh phát hiện ra con c·h·ó bông ấy đặc biệt vào khi nào á?

“Ừ.”


Câu đó bị gạch đi, lại còn bị gạch đi mấy lần.

“…”

“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“… Không phải.”

“Không phải mà!”

Ngay sau đó, Tôn Gia Diệu gọi tới nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói quen thuộc của Trần Nhất Lan.

Trần Nhất Lan đang sắp xếp đống thú nhồi bông của cô, thấy cô hấp tấp chạy ra, như đã sớm đoán được, anh xoay người giang tay ra.

Công viên giải trí mới xây ở Lâm Giang có cả lâu đài, tái hiện hoàn hảo cảnh tượng trong truyện cổ tích, nơi đó tổ chức chương trình pháo hoa buổi tối dịp Tết, có bán vé đêm.

“Ừ, thế thì để tớ nhìn cậu.”

“Do dậy thì à?”

Cô ngồi bên giường, lật xem từng tấm, bất chợt thấy bốn tấm vé đặt cạnh nhau —

Trần Tư Vấn có hơi ngại ngùng nhưng không nói rõ. Ôn Sơ Nịnh cũng không gặng hỏi, “Ra ngoài nhớ cẩn thận nhé.”

“Mau nói!”

“Không nói cho em biết.”

“Tớ sẽ chờ ngoài này,” Trần Nhất Lan ôm bóng, vừa đập vừa trấn an, “Không đi đâu đâu.”

Sau đó, Ôn Sơ Nịnh kiếm cớ quay về Lâm Giang một chuyến, nhất định phải tìm bằng được gói hàng kia, may mà người cậu Chu Tuyến Dương đã giữ gìn hành lý cô gửi về từ Anh rất cẩn thận, tổng cộng năm thùng to, Ôn Sơ Nịnh lục tung cả đống thùng, cuối cùng cũng tìm thấy gói hàng đã hơi cũ kỹ, bị cấn nên hơi biến dạng.

“Tay đây.”

Hoặc có lẽ là vì trong mắt cô, cậu luôn là người đầu tiên cô nhìn thấy.

Lòng bàn tay cậu nắm lấy tay cô, nóng rực, pháo hoa như bùng nổ nơi lồng ngực cô.

Là một chiếc áo sơ mi mỏng.

Chưa kịp để Ôn Sơ Nịnh đồng ý, Trần Nhất Lan đã tự mình quyết định, “Tớ cúp máy đây, gặp ở sân thể thao.”

Câu này mà không hỏi thì còn đỡ.

Ôn Sơ Nịnh cùng Trần Nhất Lan vào cổng soát vé, chờ ở phía xa.

Lần đó Tôn Hách Viễn bị ngã, nằm viện suốt nửa tháng — Thật ra chỉ bị trật khớp nhẹ thôi, Thư Khả Bội nói thằng bé chẳng làm sao nhưng lại không chịu ra viện, cứ nằng nặc đòi nằm lì trong bệnh viện. Khi ấy Trần Tư Vấn còn đến thăm cậu ta mấy lần, về sau không đến nữa, Tôn Hách Viễn đành chịu, ủ rũ bảo Thư Khả Bội làm thủ tục xuất viện.

Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, tim đập loạn xạ.

Ôn Sơ Nịnh xem ảnh, lưu lại tất cả những tấm có cậu.

Trần Nhất Lan không nói gì, đặt tay cô vào túi áo mình, cùng cô đứng đó xem pháo hoa.

“Quên mất…”

Mong rằng Trần Nhất Lan 27 tuổi sẽ được ở bên cậu.

Cô cầm con c·h·ó lên, thấy sau lưng có khóa kéo, như bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, cô kéo khóa ra, nhìn thấy bên trong có hai tờ giấy — Chính xác là vé vào triển lãm pháo hoa năm ấy.

Ôn Sơ Nịnh chợt có cảm giác như bị bắt gặp, ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng ai nói gì, vậy mà mặt cô lại nóng bừng.

“Bạn học trong trường ạ, con tự về được.”

Có lẽ chính câu “không đi đâu đâu” đó đã cho cô thêm dũng khí. Khi cô bước vào trong, cậu vẫn cố tình ở ngoài tiếp tục đập bóng, nhịp điệu quen thuộc ấy khiến nỗi sợ của cô vơi bớt.

“Tôn Hách Viễn à?”

Áo phông, quần đùi, cậu thiếu niên 16 tuổi đã cao hơn 1m9, vóc người rắn rỏi, đường nét cứng cáp. Mấy cậu trai đứng bên bờ biển, Tôn Giai Diệu kể họ đang huấn luyện ở một thành phố ven biển, ai cũng đen nhẻm, chỉ có Trần Nhất Lan vẫn trắng trẻo.

“Nhưng em vẫn không hiểu, sao anh cứ tặng nhẫn hoài…”

Sao có thể phụ kỳ vọng của huấn luyện viên và cả đội được.

Tối hôm ấy, Ôn Sơ Nịnh cùng Trần Nhất Lan ra ngoài tản bộ, đi ngang qua một nhà thi đấu, thấy bên ngoài đang có rất đông người xếp hàng, hỏi ra mới biết là có buổi biểu diễn ca nhạc.

“Dù năm đó anh đang trong kỳ cấm thi nhưng trong lòng vẫn luôn có em, chỉ là bắt em phải chờ thêm bốn năm nữa. Anh không dám hứa sẽ giành được huy chương Vàng, nhưng khi đó anh đã nghĩ,” Trần Nhất Lan dừng lại một chút rồi nói, “Bất kể giành được gì cũng phải có một tương lai với em. Trước đây anh không thuận lợi gì, cứ nghĩ rằng may mắn cả đời mình chắc đều dồn hết vào em rồi, bao nhiêu năm như thế mà em vẫn luôn chờ anh.”

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn lên trời, pháo hoa muôn hình vạn trạng bung nở, từ nơi xa rơi xuống thành muôn vàn ánh sao, tiếp đó pháo hoa dày đặc nổ không ngừng, rực rỡ như trăm hoa cùng nở rộ.

Ôn Sơ Nịnh ở nhà suy nghĩ suốt mấy ngày, gom đủ dũng khí mới dám rủ cậu đi xem triển lãm pháo hoa mừng năm mới ở công viên lâu đài của thành phố Lâm Giang.

Ôn Sơ Nịnh mở ra xem, bên trong là một xấp vé máy bay và vé tàu dày cộm.


Nghĩ tới đây mới phát hiện, hóa ra người này đang ghen.

“Nhưng cũng đâu cần cứ ít hôm lại một chiếc…”

“Tặng em nhẫn mang nhiều ý nghĩa lắm,” Trần Nhất Lan bỗng nói, “Là vì để ghi nhớ cái ngày tỏ tình với em, là lúc ấy thật sự, thật sự rất yêu em, là cho dù đã cưới được rồi, vẫn luôn muốn hỏi em một lần nữa: có nguyện ý lấy anh không. Là muốn em mỗi ngày đều hạnh phúc, là vì em đeo nhẫn gì cũng đẹp… là Ôn Sơ Nịnh của anh, là người mà anh đã yêu rất nhiều năm, cuối cùng đến năm 26 tuổi cũng cưới được em về.””

Từ Los Angeles đến London, rồi từ London trở lại Los Angeles, hầu như đều là vé khứ hồi trong ngày.

Trần Nhất Lan không để ý, Ôn Sơ Nịnh khoác tay anh đi tiếp, khi quay đầu lại vừa khéo thấy Trần Tư Vấn đứng bên cậu trai đó, cậu ta đưa nước cho cô, Trần Tư Vấn hơi luống cuống, vô tình chạm vào tay cậu.

“Tối gặp nhé.”

Trần Nhất Lan đem nước trái cây lên, tới chỗ Ôn Sơ Nịnh thì hết sạch.

Tình cảm thầm lặng từ hai phía là trong khoảng thời gian đẹp nhất, yêu nhau vượt qua cả không gian.

Bên dưới còn có một câu bị gạch đi, nhưng vẫn có thể lờ mờ đọc ra được:

Cô chẳng hiểu vì sao mình lại hồi hộp đến thế.

Là nhiều năm sau, khi cô và Trần Nhất Lan mới dọn vào căn nhà tân hôn.

Đồ của Trần Nhất Lan không nhiều nhưng có một chiếc hộp khiến cô chú ý.

“Nói rồi em cũng chẳng hiểu, là tuyên bố chủ quyền đấy.” Trần Nhất Lan liếc cô một cái.

Mong rằng sẽ được ở bên cậu.

“Sao anh biết?”

Cô từ tốn mở hai tấm vé ấy ra, phát hiện phía sau viết một câu —

Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn đưa tay ra.

“Của tớ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Nhất Lan lúc nào cũng nói chuyện ngắn gọn khiến Ôn Sơ Nịnh có cảm giác tự nhiên bị căng thẳng. Cậu ít nói, mang theo chút xa cách mơ hồ. Dù hai người lớn lên cùng nhau nhưng sau này cậu bận luyện tập nên số lần gặp mặt cũng chẳng còn nhiều.

Trần Nhất Lan đợi đến khi Trần Tư Vấn đi ra bèn thuận miệng hỏi, “Đi đâu đấy con?”

Ôn Sơ Nịnh khẽ nhắm mắt lại, còn ba ngày nữa mới đến Tết.

Trần Nhất Lan nói, cưới được em rồi nên ngày nào cũng là kỷ niệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Về sau này, Trần Nhất Lan tin chắc rằng dẫu tương lai còn dài nhưng đó nhất định sẽ là một đời sống thật hạnh phúc.

Tôn Gia Diệu quay sang bạn thân bên cạnh, “Thấy chưa, bị ra rìa rồi. Tiểu Nịnh với Trần Nhất Lan là thanh mai trúc mã, còn tao chỉ là bạn cùng lớn lên thôi… Chậc!”

Ăn xong, Tôn Gia Diệu hẹn người đi chơi game, Trần Nhất Lan phải về nhà, Ôn Sơ Nịnh đi bộ cùng cậu.

Cô tức tối chạy về phòng ngủ, Trần Nhất Lan lôi thùng thú nhồi bông của cô ra, Ôn Sơ Nịnh nhặt con c·h·ó bông lên, rõ ràng cảm thấy bên trong có gì đó, có tiếng giấy sột soạt.

Ôn Sơ Nịnh cầm bốn tấm vé ấy chạy đi tìm Trần Nhất Lan.

Pháo hoa chỉ thoáng chốc nhưng Trần Nhất Lan vĩnh viễn sẽ là Trần Nhất Lan đặc biệt nhất của cô.

“Sao em biết được…”

Ôn Sơ Nịnh nhớ lại, hành lý của mình vẫn còn để ở Lâm Giang chưa mở.

Mấy tâm tư vụng về nhỏ bé của con gái thật chẳng giấu nổi.

Ôn Sơ Nịnh nhạy bén nhận ra giữa hai đứa trẻ hình như có chuyện gì đó, nhưng nghĩ đến giai đoạn tuổi dậy thì nhạy cảm, cô cũng không hỏi nhiều.

Bởi vì cậu là thiếu niên, mà thiếu niên thì luôn có dũng khí và sức mạnh vô tận, là pháo hoa rực rỡ mãi không tắt giữa đêm đen.

Trần Nhất Lan 26 tuổi đã thực hiện được.


“Trong đó mất điện rồi à?” Trần Nhất Lan ngước mắt nhìn, bên trong tối om, con gái sợ bóng tối cũng là điều dễ hiểu.

Trần Nhất Lan đang dẫn bóng, ném một quả ba điểm đẹp mắt vào rổ rồi vén áo lau mồ hôi, lùi lại phía sau lấy nước, ngẩng đầu thấy Ôn Sơ Nịnh đang đứng ngoài hàng rào sắt.

Lúc đưa nó cho Ôn Sơ Nịnh, anh nói, “Cái này không giặt được, cậu nhớ giữ riêng ra nhé.”

Trần Nhất Lan như trò ảo thuật, từ trong túi áo rút ra một hộp sữa bỏ vào tay cô, kèm theo một viên kẹo sữa còn nguyên bao bì.

Cậu là Ôn Sơ Nịnh duy nhất trong cuộc đời tớ, Trần Nhất Lan 17 tuổi cũng thích cậu.

Ôn Sơ Nịnh đứng trước mặt anh, cầm tấm vé, “Anh… đã đến tìm em hả?”

“Sao không hỏi cậu phần của cậu đâu?” Trần Nhất Lan ngồi cạnh cô, mang theo mùi hương chanh dịu nhẹ.

Không biết từ khi nào, Trần Nhất Lan đã trở nên rạng ngời đến thế. Khuôn mặt thiếu niên trong trẻo sạch sẽ, giữa hàng mày là nụ cười dịu dàng, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến tim người ta lỡ nhịp.

Sau cùng sửa thành một dòng chữ —

“Vậy sao cậu không nhìn tớ?”

Ôn Sơ Nịnh khẽ huých vào khuỷu tay Trần Nhất Lan, “Chắc chắn đang giấu gì đó rồi.”

Ngày in trên vé chính là sinh nhật và Tết năm cô học cao học.

“Trần Nhất Lan, cậu nhìn bên kia kìa —”

Giữa mùa đông, Trần Nhất Lan đứng chờ dưới nhà cô.

“Năm đó em bận.”

Ôn Sơ Nịnh lập tức nhớ đến hôm ấy, khi cô ra khỏi thư viện đã hơn 9 giờ tối, lúc về ký túc xá, lễ tân bảo có bưu phẩm gửi cho cô, mà ở Anh cô rất ít mua hàng online, gói hàng mang về cũng chẳng buồn mở ra, chỉ cất đi. Sau đó lúc chuyển nhà có gọi công ty vận chuyển, người ta đóng gói hết giúp cô rồi gửi về nước.

“Đi với ai vậy?” Ôn Sơ Nịnh hỏi, lại bổ sung một câu, “Cần cha mẹ đón không?”

Tặng hoa thì chỉ tặng dạ lan hương với linh lan.

“Không nói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Nhất Lan cũng ngẩng nhìn theo, ánh lửa kết thành từng mảng, cả một trời pháo sáng lấp lánh.

“… Tớ nhìn cậu làm gì?”

Im lặng vài giây, Trần Nhất Lan bất chợt hỏi một câu.

Bên trong là một chiếc hộp nhẫn, trong hộp có một chiếc nhẫn kim cương hồng hình trái tim.

Trần Tư Vấn có năng khiếu trượt tuyết, sau lần đó thì được huấn luyện viên đội tuyết chú ý rồi bắt đầu dẫn cô bé đi tập môn trượt tuyết tự do, đương nhiên cũng đến trao đổi với phụ huynh.

Mãi cho đến một ngày thứ Bảy, Trần Tư Vấn 16 tuổi hiếm khi ăn diện thật xinh đẹp, Ôn Sơ Nịnh ngồi xem phim trong phòng khách, Trần Nhất Lan ngồi bên cạnh cô. Rồi họ cùng nhìn thấy người xưa nay chỉ mặc quần áo thể thao ra khỏi nhà như Trần Tư Vấn lại mặc một chiếc váy dài xinh xắn.

“Có phải hồi đấy Tạ Yến Lâm hay lượn lờ trước mặt em không?”

Ôn Sơ Nịnh ngồi bệt dưới sàn, từ tốn tháo gói bưu phẩm ấy ra.

Trần Nhất Lan là người hơi “phàm tục”, trang sức tặng cô lúc nào cũng là nhẫn, các kiểu nhẫn khác nhau.

“Sao anh không nói em biết?”

Chú c·h·ó nhỏ ấy được Ôn Sơ Nịnh cất vào ngăn tủ sâu nhất, cẩn thận giữ gìn, không dám giặt.

“Thế thì liên quan gì tới việc tặng nhẫn…” Ôn Sơ Nịnh thì thầm lẩm bẩm.

“Sao không giặt được vậy?”

Kỳ nghỉ hè của Trần Nhất Lan rất ngắn, mấy đứa bạn từ nhỏ không hay gặp mặt giờ đều tụ về sân thể thao gần khu nhà để chơi bóng.

Bên cạnh cô là một cậu trai cao gầy, hai người đứng cách nhau vài phân, cậu trai cầm hai cốc nước trái cây trên tay, Trần Tư Vấn cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn bị Ôn Sơ Nịnh nhìn ra là đang căng thẳng.

“Tớ không sao…”

“Ăn cơm đi, đừng lắm mồm.”

Ôn Sơ Nịnh cắn ống hút uống sữa, vừa nghe Tôn Gia Diệu kể chuyện huấn luyện.

Ôn Sơ Nịnh cố tình đến muộn, đứng cách hàng rào sắt nhìn về phía đó, thấy đám thiếu niên đang chơi bóng.

Anh ôm cô vào lòng, mấy giây sau mới chịu thừa nhận.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn Trần Nhất Lan, bỗng nhiên nhớ đến chính mình năm 16 tuổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tấm vé xem pháo hoa năm ấy viết —

“Lo ăn đi.”

“Cho nên mới bảo là có nói em cũng không hiểu.” Trần Nhất Lan xoay người, ôm lấy cô, cằm tựa lên trán cô, “Ngủ đi.”

Mùa hè năm 16 tuổi đó, Tôn Gia Diệu gửi cho cô cả đống ảnh, là ảnh chụp linh tinh trong lúc họ đi huấn luyện bên ngoài. Ôn Sơ Nịnh lật xem, lập tức nhận ra từng bức ảnh có mặt Trần Nhất Lan.

“Ừ, nghỉ hè, một tuần.”

Là chùm pháo hoa từng cùng nhau ngắm.

Kết quả là Ôn Sơ Nịnh ngồi đúng ngay luồng gió, lạnh đến nỗi hắt hơi liên tục.

Tối hôm đó về đến nhà, sau khi tắt đèn, Trần Nhất Lan đã nhìn thấy chiếc nhẫn ấy.

Tôn Gia Diệu liếc tới liếc lui giữa hai người, chua lòm nói: “Trần Nhất Lan, mày hơi thiên vị rồi đấy nhỉ?”

Ánh mắt giao nhau, Ôn Sơ Nịnh vội quay mặt đi.

“Không có.”

“Đi xem ca nhạc với bạn ạ.” Trần Tư Vấn đứng trước gương sửa lại tóc, quay lưng về phía hai người, nói xong thì cầm điện thoại định ra khỏi nhà.

Mấy cậu con trai đứng chung một chỗ, Trần Nhất Lan vẫn luôn nổi bật nhất.

Ôn Sơ Nịnh vốn không mong con theo đuổi thể thao chuyên nghiệp nhưng vẫn tôn trọng ý nguyện của Trần Tư Vấn, huống hồ cô bé rất hứng thú. Giống như Trần Nhất Lan từng nói, năng khiếu là điều kiện tiên quyết nhưng nỗ lực và yêu thích mới là thứ giúp người ta đi xa hơn.

“Nhưng anh có chuẩn bị quà cho em.”

Kỷ niệm ngày Ôn Sơ Nịnh vui, kỷ niệm ngày Ôn Sơ Nịnh đến muộn, kỷ niệm ngày Ôn Sơ Nịnh ăn sáng thêm một miếng trái cây…

“Có muốn đi ăn cơm chung không?”

Ôn Sơ Nịnh vừa nói xong, Tôn Giai Diệu đã bấm điều khiển chỉnh nhiệt độ thấp xuống.

“Ban tổ chức bảo là bảo vệ môi trường nên làm bằng chất liệu đặc biệt.”

“Sao anh cứ tặng nhẫn cho em hoài vậy?” Ôn Sơ Nịnh rúc vào lòng anh, giọng nói hơi nghèn nghẹn.

Mơ ước của Trần Nhất Lan 17 tuổi là giành được huy chương Vàng Olympic rồi nói với Ôn Sơ Nịnh rằng cậu thích cô.

“Trần Nhất Lan, mày thiên vị Tiểu Nịnh quá thể rồi đó.”

Ôn Sơ Nịnh ngồi bệt dưới đất, lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên tay mình, vừa vặn hoàn hảo với kích cỡ ngón tay cô.

Trần Nhất Lan vừa nói, vừa đi đến trước mặt cô, sau đó xoay người lại, vừa nhìn cô vừa bước lùi về phía sau, bóng rổ bị cậu đập lên đập xuống.

“Em tự nghĩ xem.”

“Anh đứng ngoài cổng trường em, nhưng tiếc là vì đang bị cấm thi nên chỉ được nghỉ hai ngày, bay đi bay về mất hơn hai mươi tiếng,” Trần Nhất Lan nói, “Anh không muốn làm lỡ việc học của em.”

Ôn Sơ Nịnh kéo cậu bắt xe đến đó, ngày Tết, người chen chúc nhau.

Ôn Sơ Nịnh cù vào eo anh, anh vẫn không chịu nói.

Trần Nhất Lan tính kỷ niệm theo ngày, Ôn Sơ Nịnh thấy anh lãng phí quá mức, khuyên răn mãi mới đổi sang tính theo tuần.

“Sao tay lạnh thế?” Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn, “Không mang găng tay à?”

Sao anh có thể để nguyện vọng em chờ đợi nhiều năm ấy tan vỡ được.

Muốn nói với cô rất nhiều điều, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng lại chẳng gửi câu nào cả. Trong lúc thi đấu chỉ biết liều mình bơi về phía trước, trong đầu là lời nguyện ước của Ôn Sơ Nịnh khi 17 tuổi.

Một lúc sau, Trần Nhất Lan quay lại, lấy điều khiển chỉnh lại nhiệt độ rồi đưa cho cô một chiếc áo khoác, “Mặc vào.”

Đi được nửa đường, Ôn Sơ Nịnh thấy mắc vệ sinh, bên cạnh có một nhà vệ sinh công cộng, cô chạy tới nhưng hơi do dự.

Má Ôn Sơ Nịnh càng lúc càng nóng — Cô cũng không nói rõ được cảm giác này rốt cuộc là gì mà chỉ theo bản năng mà né tránh ánh mắt cậu, lại vừa hy vọng con đường về nhà hôm ấy có thể kéo dài thêm chút nữa.

Trên đường về, Ôn Sơ Nịnh lén liếc Trần Nhất Lan qua khoé mắt, như thể đã phát hiện, cậu cũng quay sang nhìn cô.

“Ôi dào? Tiểu Nịnh? Cậu bị gì vậy, sao không bóc cho tớ? Tớ thấy rồi nhé!” Tôn Gia Diệu đang nói chuyện chợt quay ngoắc sang nhìn Ôn Sơ Nịnh.

“…”

“Hình như vậy…”

“Hôm nay cậu lạ thế,” Trần Nhất Lan đập bóng nói, “Không nói gì với tớ hết.”

Đôi mắt Ôn Sơ Nịnh được ánh sáng pháo hoa chiếu rọi, cô quay đầu nhìn cậu, cằm thiếu niên gầy gò nổi bật, có người chen tới, Trần Nhất Lan theo bản năng nắm lấy cổ tay cô kéo sang một bên.

“Tiểu Nịnh, sao mặt cậu đỏ thế?” Tôn Gia Diệu bưng đồ ăn ra, đá nhẹ Trần Nhất Lan, “Mày xem nhiệt độ điều hoà đang bao nhiêu vậy?”

May mắn thay những năm tháng ấy, tình yêu đã chiến thắng khoảng cách và thời gian.

Trần Nhất Lan hơi khựng lại một lúc, nhìn chằm chằm con c·h·ó nhồi bông đó một hồi.

Trần Nhất Lan nhìn thấy tấm vé trong tay cô, có chút cảm giác như bị bắt quả tang.

Bữa tối hôm đó ăn ở nhà Tôn Gia Diệu, mấy cậu con trai ríu rít nói chuyện, Trần Nhất Lan xuống bếp lấy nước, Ôn Sơ Nịnh ngồi ở góc bàn ăn.

“…” Ôn Sơ Nịnh đang uống sữa, đột nhiên thấy trước mặt mình có thêm cả đĩa tôm.

“Cậu là Ôn Sơ Nịnh duy nhất trong cuộc đời tớ, Trần Nhất Lan 17 tuổi cũng thích cậu.”

Gập rất nhiều lần, đã hơi cũ rồi.

“Anh tặng gì cho em vậy?” Ôn Sơ Nịnh ôm eo anh hỏi.

Kỷ niệm gì cơ chứ, Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng rõ nữa.

Anh không chỉ là Trần Nhất Lan thi đấu vì Tổ quốc mà còn là Trần Nhất Lan của riêng Ôn Sơ Nịnh.

“Muốn ăn thì tự bóc đi.” Trần Nhất Lan gắp cho Tôn Gia Diệu thêm vài con, mỉm cười đá cậu ta một cú dưới bàn.

Mong rằng Trần Nhất Lan 27 tuổi sẽ được ở bên cậu.

Nhưng có gì đáng để ghen cơ chứ?

Chương 94

Năm 16 tuổi, Trần Nhất Lan có về một lần nhân dịp Tết nhưng không thể ở lại ăn Tết, nói là sang năm phải ra nước ngoài huấn luyện một thời gian.

Anh cũng rất lãng mạn — Cứ cách một thời gian là lại chuẩn bị quà cho cô, Ôn Sơ Nịnh biết anh không thể nghĩ ra được gì mới mẻ, nhưng con gái vốn sinh ra đã không thể kháng cự được quà tặng.

Tôn Gia Diệu tức phát ghen.

Hỏi xong rồi, suýt chút nữa Ôn Sơ Nịnh bị anh “hành” cả đêm.

Giọng cô bị tiếng pháo hoa át đi.

Người muốn giữ bên mình thì phải cố gắng vươn lên.

Anh vẫn nhớ hồi Olympic, suốt hai ngày trời anh không ngủ được yên.

Trần Nhất Lan trả lời xong thì bị Tôn Gia Diệu kéo về đề tài cũ, lát sau mẹ Tôn bưng một đĩa tôm ra, Trần Nhất Lan biết cô thích ăn bèn gắp luôn cả đĩa đặt trước mặt cô.

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh rúc trong lòng anh, hơi cựa quậy, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình trong bóng đêm.

“Của ai vậy?”

Ôn Sơ Nịnh nằm cạnh anh thì ngẩn ra, năm cô học cao học, Tạ Yến Lâm thường xuyên công tác ở London, cô không hay gặp gỡ mà chỉ vì lịch sự mà thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với y.

Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan nhìn nhau, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

“Của, của tớ đâu…”

Ôn Sơ Nịnh cúi gằm mặt, mấy người còn lại trò chuyện về huấn luyện và bơi lội, cô chẳng chen vào được. Trần Nhất Lan ít nói, Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ hồi lâu rồi bóc một con tôm bỏ vào đĩa của cậu.

Là người trong một đời chỉ có thể gặp được một lần.

“Hả? Mấy cậu về rồi à?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94