Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Ngoại truyện 13
Hạ Sơ Nguyệt thì tin tưởng Đoàn Trạch Minh, chỉ là thủ đoạn của Khương Lị kia thật sự quá cao siêu, mà Chu Nhiễm thì lại không ở bên cạnh…
Một đứa nhón chân lấy đồ ăn vặt cho Latte, một đứa lấy chăn cho Hạ Sơ Nguyệt đang ngồi chân trần trên sô pha.
Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn từ đầu đến cuối chỉ dán chặt vào cô, khi phát hiện ra cô liền bước về phía này, hiện tại hai người đã gặp nhau, cô lại chỉ đẩy hành lý và giao bọn trẻ cho anh, rồi chào hỏi các đồng nghiệp.
“Tuần trước anh nói với em chỗ đi công tác ở Vân Nam.”
Sau khi hai bé đi nhà trẻ, Tiêu Tri Ngôn và Hạ Sơ Nguyệt có nhiều thời gian bên nhau hơn. Đặc biệt là cuối tuần, thứ bảy hai đứa trẻ đến biệt thự, chủ nhật đến nhà mới, hoặc đảo ngược lại, tóm lại là họ không cần phải lo, Hạ Sơ Nguyệt đương nhiên là nhàn hạ.
Cô ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt trưởng thành và thanh tú của Tiêu Tri Ngôn, cô né tránh.
Máy bay hạ cánh, Hạ Sơ Nguyệt và Chu Nhiễm dẫn theo bọn trẻ xuất hiện ở sân bay, thì nhìn thấy Tiêu Tri Ngôn và Đoàn Trạch Minh đã đợi sẵn ở đó, phía sau còn có Nghiêm Phong và vài đồng nghiệp cô từng gặp.
Tiêu Tri Ngôn thử đặt mình vào tình huống đó, tưởng tượng Hạ Sơ Nguyệt cùng Tiêu Vị đi công tác, mà Tiêu Vị vẫn còn vương vấn cô…
Anh ngồi xuống mép giường, mùi sữa tắm mới tắm xong trên người anh cùng với hơi nước từ từ bay vào chóp mũi Hạ Sơ Nguyệt.
Có lẽ ánh hoàng hôn chiếu trên kính quá chói, Hạ Sơ Nguyệt có chút không nhìn rõ đường.
------oOo------
núi sẽ chuyển sang màu vàng rực rỡ, tạo nên khung cảnh tráng lệ và đẹp mắt. Hiện tượng này đặc biệt nổi tiếng ở các dãy núi tuyết thuộc khu vực Tây Tạng, Trung Quốc, và được rất nhiều người yêu thích du lịch và nhiếp ảnh săn đón.
Chương 73: Ngoại truyện 13
Ngón tay cái đang nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng v**t v*, anh ngước mắt lên: “Cũng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngược lại, Hạ Sơ Nguyệt có vẻ rất thoải mái như đang đi nghỉ mát.
Lòng cô lạnh đi một nửa, thấy vậy Tiêu Tri Ngôn vội an ủi: “Em yên tâm, Trạch Minh không thích cô ấy đâu, hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi.”
Cô chia chăn cho hai đứa: “Muốn xem phim hoạt hình gì nào?” “Xem phim có thần tiên ấy ạ!” An An giơ tay nhỏ lên.
“Thật mà, còn có mẹ nuôi của các con nữa, có phải lâu rồi các con chưa gặp mẹ nuôi đúng không?”
“Ừm.”
Tiểu Ngư bổ sung thêm: “Con biết, là Tây Du Ký. Hôm nay ở trường mẫu giáo cô giáo cho bọn con xem một tập, bọn con xem chưa đã.”
An An gật đầu: “Là để kiếm tiền, kiếm tiền cho Tiểu Ngư, An An, mẹ tiêu, cho ông bà nội ngoại tiêu, cho Latte và Coffee tiêu.”
Thấy vẻ ngạc nhiên của cô nhiều hơn là vui mừng, Tiêu Tri Ngôn có chút thất vọng: “Em không muốn sao?”
“Ừm, ngủ thôi.” Tiêu Tri Ngôn đã đi đến giường nằm xuống, “Họ yêu nhau ba năm, chia tay rồi lại làm lành, tự họ biết cách giải quyết mà.”
Lưng bị bàn tay lớn của Tiêu Tri Ngôn ấn xuống, Hạ Sơ Nguyệt ngã vào lòng anh. Lập tức, hơi thở thuộc về anh tràn ngập khoang mũi Hạ Sơ Nguyệt.
“Không lái xe, mẹ sẽ đưa các con đi bằng phương tiện giao thông di chuyển nhanh của người thường, đó là máy bay.”
Giọng điệu nhỏ bé đầy quan tâm này khiến Hạ Sơ Nguyệt bật cười. Cô nhận lấy chiếc chăn từ tay con, đắp lên người.
“Ừm, hy vọng là vậy.”
“…”
“Em biết, nhưng mà Nhiễm Nhiễm đang ở Tây Bắc, hai người yêu xa lại bận công việc, cả năm cũng chẳng gặp được nhau mấy lần. Mà Khương Lị lại là đàn em của Đoàn Trạch Minh, hai người lại là mối tình đầu của nhau, đầu năm không phải vì cô ấy mà suýt chút nữa hai người chia tay sao, bây giờ họ còn phải đi công tác chung nữa, nếu như em là Chu Nhiễm, liệu em có yên tâm được không?”
“Sơ Nguyệt.”
Nhưng sau khi nhàn hạ, phiền não lại nối tiếp nhau ập đến.
“Ừm, anh căng thẳng.” Anh cười khẽ, hôn l*n đ*nh đầu cô, “Ngủ ngon bà xã.”
“Thôi đi, anh mới được thăng chức giáo sư, rất bận, cuối tuần này mới có thể nghỉ ngơi một chút, tuần sau lại phải đi công tác, thôi thôi.”
“Bọn trẻ đang xác minh xem chúng ta nói có giống nhau không.” Cô nắm tay Chu Nhiễm, “Lần này nghỉ lễ nghỉ bao lâu?”
Nói xong, tay anh bắt đầu hành động, trong đầu Hạ Sơ Nguyệt vang lên tiếng chuông báo động, vội vàng đẩy anh ra.
Chu Nhiễm: “Máy tính bảng đó có phim à?”
Bàn tay đang đặt bên eo đã yên vị, nhưng sức nặng đang đè lên người cô vẫn không giảm. Ánh mắt anh nhìn cô, cố ý hỏi: “Buồn ngủ thật à?”
Mắt Tiểu Ngư sáng lên: “Vậy thần tiên có phải là vô địch không? Đặc biệt lợi hại?”
“Nhưng anh muốn.”
“Đi, còn có chủ nhiệm Nghiêm, Trần Tinh, Khương Lị, với hai nghiên cứu sinh nữa.”
Nghe thấy tên “Khương Lị”, Hạ Sơ Nguyệt khựng lại, “Khương Lị vẫn còn ở phòng thí nghiệm của anh sao?”
Cô hít hít mũi, quay mặt đi. “Không có.”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Hạ Sơ Nguyệt nhận thấy điều đó, sau khi cúp điện thoại mới hỏi con: “An An buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ rồi buồn ngủ rồi, phải ngủ thôi!”
Tiêu Tri Ngôn cười, kéo tay cô, “Cuối tuần này chúng ta có thể đi trước, chủ nhật về.”
Cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng lại dừng lại ở người đàn ông đứng đầu.
Cô sớm đã quên mất chuyện kiềm chế, đưa điện thoại cho anh, “Đến khi nghỉ đông chúng ta dẫn Tiểu Ngư và An An đi ngắm núi Ngọc Long
“Bình thường anh cũng dậy sớm mà.” Ồ, cô quên mất.
“Vậy chúng ta có thể làm chút chuyện khác, mệt rồi sẽ ngủ được thôi.”
“Vậy em có thời gian không?” “Em?”
Anh cúi người xuống, nhìn rõ nội dung trên màn hình trong tay cô, có chút suy tư: “Lệ Giang.”
Liên tiếp ba ngày, Tiêu Hạ Du và Tiêu Hạ An tan học về nhà xem hai tập phim hoạt hình rồi đi ngủ. Đến ngày thứ tư, An An có vẻ không vui, buổi tối khi gọi video với Tiêu Tri Ngôn cũng ít nói hẳn.
Hạ Sơ Nguyệt chợt nhận ra: “Hai chúng ta đi riêng?”
Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu: “Em không có–”
*
Nhận được câu trả lời thỏa mãn, Tiểu Ngư và An An chia sẻ tin tức này, chỉ để lại Chu Nhiễm đầu óc mờ mịt và Hạ Sơ Nguyệt cười trộm.
“Đúng rồi! Tuyệt quá, mỗi lần dì Nhiễm Nhiễm đến đều mua đồ ăn ngon cho con!”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng rơi bên tai, nhuộm đỏ vành tai cô, cũng như của anh.
“Mẹ là người lớn, con đừng áp dụng lời bố nói với các con lên người mẹ, không có tác dụng đâu.”
Hạ Sơ Nguyệt còn tưởng con muốn tranh thủ lúc Tiêu Tri Ngôn không có nhà để ngủ phòng ngủ chính, nào ngờ giây tiếp theo đứa bé nói ra: “Bố hư, bố không về nhà ngủ với mẹ, tụi con không cần bố nữa, con và anh hai sẽ ngủ với mẹ.”
“Ừm.” Cô chột dạ, dứt khoát nhắm mắt lại.
“Cậu để hai đứa nó ngồi đằng trước có ổn không? Hay là tớ qua đó ngồi, mỗi người trông một đứa?” Chu Nhiễm có chút lo lắng.
“Vậy thì quả thật là không ổn thật, nhưng danh sách đã được chốt rồi, Khương Lị cũng là một thành viên phụ trách phần quan trọng trong dự án.”
Đúng vậy, Hạ Sơ Nguyệt sớm đã biết tuần sau Tiêu Tri Ngôn phải đi công tác, chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy, đúng là nơi cô muốn đến.
nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
*Nhật Chiếu Kim Sơn” (日照金山, Rìzhào jīnshān) là một hiện tượng thiên nhiên kỳ thú, thường xảy ra ở những ngọn núi cao phủ tuyết vào lúc bình minh hoặc hoàng hôn. Khi ánh mặt trời chiếu xuống, các đỉnh
Vừa nói vừa định nằm xuống, cổ tay bị người ta kéo lại. Cô nhìn Tiêu Tri Ngôn.
Tiểu Ngư và An An đều ngẩn người, rồi lại không dám tin: “Thật không mẹ?”
“Vừa rồi em muốn ôm anh sao?” Anh vạch trần.
Tri Ngôn không biết vô tình hay cố ý, tụt lại phía sau mọi người một bước, rồi lại một bước… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vì họ là thần tiên, còn chúng ta chỉ là người thường. Nhưng chúng ta cũng có phương tiện giao thông di chuyển rất nhanh đấy.” Cô xoa đầu Tiểu Ngư, “Bố đi làm xa như vậy là để kiếm nhiều tiền hơn cho Tiểu Ngư và An An.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Ngư ngáp dài: “Nhưng bố đi lâu lắm rồi, tại sao kiếm tiền lại phải đi lâu như vậy? Thần tiên trong phim hoạt hình chỉ cần lộn một vòng là tới nơi, tại sao bố lại không thể?”
Số lần hai người họ quan hệ thân mật dày đặc đến mức khó tin, đặc biệt là số lượng bao cao su mua mỗi tháng đã đạt đến con số kỷ lục mới.
“Phim hoạt hình, gần đây bọn trẻ rất mê ‘Tây Du Ký’, cả ngày thần tiên, thần tiên, xem đến mức mê mẩn.”
Lúc này, Tiểu Ngư từ phía trước vươn cổ ra, khẽ hỏi Chu Nhiễm: “Mẹ nuôi, mẹ có biết thần tiên không ạ?”
đi du lịch. Anh biết là muốn xem Nhật Chiếu Kim Sơn thì phải dậy sớm mà, nói chung là thời gian, địa điểm, con người đều không phù hợp.”
“Không sao, đợi khi nào có thời gian rồi đi cũng được mà. Dù sao vụ án em đang xử lý cũng sắp mở phiên tòa rồi, nếu như đợi em bận xong mà anh vẫn chưa đi công tác về thì em sẽ cân nhắc chuyện dẫn bọn trẻ đến tìm anh.”
Bàn tay rộng lớn có chút lạnh, bao lấy tay Hạ Sơ Nguyệt chỉ một lát liền trở nên ấm áp, dường như chỉ cần khẽ chạm vào là có thể được cảm nhiễm ngay lập tức.
Cô ngẩn người: “Nhanh vậy sao?”
Chu Nhiễm lại gật đầu: “Đúng vậy, thần tiên đặc biệt đặc biệt lợi hại.”
Bốn ngày chỉ có thể nhìn thấy qua video, giờ phút này đang đứng ở cửa ra, mỉm cười chờ cô.
“Ồ.” Cô thu điện thoại, không biết sự bực bội này từ đâu mà đến, “Vậy anh cùng các đồng nghiệp đi trước đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh hỏi: “Không ngủ được à?” “Ừm, em đang nghĩ-”
“Mẹ ơi, mẹ lại đi chân trần rồi. Bố nói lạnh đấy.”
“Không động vào em đâu, đừng căng thẳng như vậy, yên tâm ngủ đi.” Cơ thể cô lập tức thả lỏng, “Ai căng thẳng chứ.”
Tiểu Ngư cũng leo lên sô pha: “Tại sao lời bố nói có tác dụng với tụi con, mà lại không có tác dụng với mẹ vậy mẹ?”
“Vì các con là em bé, em bé sức đề kháng kém, còn mẹ có sức đề kháng, nên không sợ bị lạnh rồi sinh bệnh.”
“Vậy mẹ ơi, chúng ta lái xe đi tìm bố ạ? Chỗ đó không phải rất xa sao ạ, lái xe đi bao lâu mới tới?”
Tối trước khi Tiêu Tri Ngôn đi công tác, anh đã báo trước cho Tiểu Ngư và An An. Hôm nay tan học không thấy bố, cả hai đứa trẻ cũng tỏ ra rất ngoan ngoãn.
“Đúng vậy, nên tớ định lần này không thể tay không về được.” Chu Nhiễm nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, nắm chặt lại, “Tớ định cầu hôn Đoàn Trạch Minh.”
Cô quyết định phải kiềm chế bản thân, không thể cứ mặc kệ như vậy được nữa, cũng không tốt cho sức khỏe của cả hai.
Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy Tiêu Tri Ngôn chính là chất xúc tác, lúc không nhìn thì nhớ, lúc nhìn thì không nhịn được mà xích lại gần nhau, dính chặt lấy nhau, quấn quýt không rời, cứ dính lấy nhau rồi thì…
An An hỏi: “Mẹ ơi, tối nay tụi con ngủ ở đây được không?”
Sau một tràng cười nói và nịnh nọt, Tiểu Ngư và An An được Nghiêm Phong dẫn đi, mấy người cầm hành lý đi ra ngoài, Hạ Sơ Nguyệt và Tiêu
“Anh…”
“Chuyện gì vậy?”
Chu Nhiễm nhìn Hạ Sơ Nguyệt, rồi lại nhìn Tiểu Ngư: “Biết chứ.”
*
An An lắc đầu, một tay nhỏ ôm gối không nói gì.
Tiểu Ngư buồn ngủ gật gù bên cạnh, nghe vậy cũng tức giận phụ họa: “Đúng đó!”
“Không vui rồi?”
Một tiếng cười khẽ khiến lồng ngực rung động, ánh mắt Tiêu Tri Ngôn tối sầm lại, cuối cùng chỉ đặt lên trán cô một nụ hôn rồi ôm cô vào lòng.
Cô muốn tiến lên, nhưng vì còn có người khác nên chỉ có thể kiềm chế hành động, đẩy hành lý chậm rãi bước đi.
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kiên nhẫn chờ đợi của người đàn ông.
Hạ Sơ Nguyệt đáp: “Được rồi, mẹ tìm cho các con xem.”
Cô khoát tay, đưa chiếc máy tính bảng đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa trẻ phía trước, sau đó dặn dò vài câu rồi mới ngồi xuống.
Ý định ban đầu là đưa Tiểu Ngư và An An đi ngắm Nhật Chiếu Kim Sơn*, nếu bọn trẻ không đi được thì đương nhiên cô…
Hai người sóng vai bước đi, tóc trên vai cô thỉnh thoảng chạm vào vai anh, vạt áo khoác đôi nhẹ nhàng cọ xát rồi lại tách ra, cho đến khi người bên cạnh đưa tay ra, vạt áo rung động liền dừng lại, hoàn toàn dính vào nhau.
“Ngủ ngon.” Cô chớp mắt.
“Ba ngày, ngày kia tớ đi rồi.”
Một ngày sau, trong khoang hạng nhất của máy bay.
“Được thôi.” Hạ Sơ Nguyệt vén chăn lên, nhưng khi hai đứa trẻ trèo lên giường, cô liền nghiêm mặt lại, “Bố không về nhà là vì bố đi công tác, có nghĩa là bố đang bận làm việc ở nơi rất xa, các con còn nhớ mẹ đã nói công việc là làm gì không?”
Tiêu Tri Ngôn vừa mở miệng đã bị Hạ Sơ Nguyệt ngắt lời: “Hơn nữa cuối tuần này trường mẫu giáo của Tiểu Ngư và An An có hoạt động, không đi được.”
Hạ Sơ Nguyệt tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, nhắm mắt lại, “Ông xã ngủ ngon!”
Đoàn Trạch Minh cũng nắm tay Chu Nhiễm, giới thiệu với mọi người.
“Nhiễm Nhiễm nói gần đây cô ấy sẽ có kỳ nghỉ rồi về, nhưng cụ thể ngày nào thì chưa rõ. Để ngày mai em hỏi xem cô ấy có biết chuyện đi công tác này không đã rồi tính sau vậy.”
Tối hôm đó, Hạ Sơ Nguyệt đang lướt video trên giường, đợi Tiêu Tri Ngôn tắm xong ra để nói chuyện nghiêm túc. Nhưng không ngờ lại bị một video về núi tuyết thu hút, xem luôn cả hướng dẫn du lịch trọn gói, đến khi Tiêu Tri Ngôn từ phòng tắm ra thì cô cũng xem gần xong.
Giải quyết xong vấn đề, Hạ Sơ Nguyệt nở nụ cười, “Lần này đi có những ai vậy, Đoàn Trạch Minh cũng đi sao?”
Cả hai đứa đồng thanh: “Máy bay ạ?”
“… Không phải là em không muốn, chỉ là hơi đột ngột. Hơn nữa, cả tuần anh cũng không nghỉ được mấy ngày, cuối cùng cũng có kỳ nghỉ lại phải
Trong phòng chỉ bật đèn đầu giường, bầu không khí ấm áp màu vàng nhạt dường như làm tăng thêm nỗi luyến tiếc sắp phải chia xa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.