Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Ngoại truyện 10
“…”
“Cái đó…” Mai Thanh Tuyết vừa lên tiếng đã thấy ánh mắt đầy mong đợi nhìn sang, cô ấy cố gắng nói lời an ủi dù không mấy thật lòng, “Khụ… thật ra trình độ của cô không hề thụt lùi.”
“…” Được rồi.”
Mai Thanh Tuyết hừ một tiếng, bước về phía huyền quan, “Cũng tạm được. Tôi muốn đến Trần Ký ăn.”
Hạ Sơ Nguyệt lại được bơm thêm động lực, vỗ tay một cái, “Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi cô giáo Mai!”
“Cậu gọi đây là ổn à? Thịt gà vừa dai vừa có mùi tanh chưa chín, mà cậu còn không bỏ muối.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thời gian, cô nói: “Đúng 5 giờ, đồng hồ sinh học chuẩn phết.”
Hạ Sơ Nguyệt giải thích: “Thanh Tuyết ở nhà một mình buồn nên đến tìm em chơi, lát nữa bọn em đi dạo phố, có cần mua đồ ăn khuya về cho anh không?”
Vào ngày sinh nhật, Tiêu Tri Ngôn tỉnh dậy nhưng không thấy người thường ngày vẫn còn đang ngủ say. Sờ vào chăn đã nguội lạnh, anh lập tức tỉnh táo, xuống giường tìm kiếm.
Tiêu Tri Ngôn ngẩn người một lát, dường như quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Hạ Sơ Nguyệt: “Không có không có, cảm ơn luật sư Mai… không, cô Mai đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian này, nếu không thì…”
Đó chỉ là lời an ủi của cô thôi mà, người này lại tin thật sao????
“Cậu không hiểu ý tôi.” Hạ Sơ Nguyệt còn muốn giải thích, mở miệng nhưng lại thở dài, “Cậu không hiểu đâu.”
Những điều Mai Thanh Tuyết nói không phải Hạ Sơ Nguyệt chưa từng nghĩ đến, chỉ là ngày thường đều là Tiêu Tri Ngôn nấu cơm, cô cũng muốn nhân dịp sinh nhật anh trổ tài, coi như là bồi bổ cho anh.
“Vâng vâng.” Cô ấy nháy mắt với Hạ Sơ Nguyệt, quay lại bếp.
Dường như hiểu ra điều gì, anh giơ tay đặt lên eo cô, cởi dây lưng.
“Tiêu Tri Ngôn, sinh nhật vui vẻ.”
Tiêu Tri Ngôn mở cửa ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là đôi giày lạ, xoa đầu Latte thay giày vào nhà, nhìn thấy Hạ Sơ Nguyệt chạy từ bếp ra.
“Vậy làm mấy món này cho Tiêu Tri Ngôn không được à?”
Trên bàn thấp bày la liệt hộp quà, cô lấy từng món ra cho anh xem. Cho đến món cuối cùng, Hạ Sơ Nguyệt để Tiêu Tri Ngôn tự mở.
“Thế nào?” Cô mong đợi đưa món ăn đến trước mặt Mai Thanh Tuyết.
Tiêu Tri Ngôn gật đầu, “Về lấy chút đồ, không làm phiền mọi người đâu.”
Người sau nhìn món gà xào nhỏ có vẻ ngoài khá hấp dẫn, tự tin gắp một miếng, sắc mặt liền thay đổi.
Ăn xong mì, Tiêu Tri Ngôn bỏ bát vào máy rửa bát, Hạ Sơ Nguyệt nghĩ dạo này anh bận rộn, chắc cuối tuần cũng không được nghỉ, hỏi: “Hôm nay anh vẫn đến phòng thí nghiệm à?”
“Em…”
Anh nhìn bát mì trên bàn, hỏi cô: “Thế của em đâu?”
“…”
Hạ Sơ Nguyệt vui vẻ đồng ý, lập tức gọi điện thoại cho Mai Thanh Tuyết, mười phút sau, hai người đứng nhìn nhau trước cửa nhà, sắc mặt của Mai Thanh Tuyết không tốt mấy: “Đồ đạc lỉnh kỉnh thế này, cậu định đi cướp siêu thị à?”
“Sinh nhật Tiêu Tri Ngôn, cậu có lòng làm cho anh ấy một bữa cơm là tốt lắm rồi, cậu còn định tự tay làm tiệc Mãn Hán à? Với lại bây giờ mấy dịp lễ tết chẳng phải đều ra ngoài ăn sao, ai còn tự làm ở nhà nữa.”
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, Hạ Sơ Nguyệt đã bưng bát đi ra, đúng lúc hai người chạm mắt.
“Nào, ngồi xuống trước đã.” Cô đã buông tay ra, nắm tay anh kéo người đến trước bàn ăn, “Nếm thử món mì trường thọ em làm cho anh đi.”
Cô suy nghĩ, “Buổi tối cũng về muộn lắm à?” Anh đóng cửa, “Ừm.”
. . .
“Thích là tốt rồi, cũng không uổng công em bỏ cả buổi chiều để nặn. Em còn định nặn thêm một bức tượng em nữa để đặt cùng anh, kết quả không kịp thời gian…”
Đầu ngón tay cuộn lại, anh mím chặt môi, “Sơ Nguyệt, xin lỗi, anh…” “Anh đang nói gì ngoài đó thế?”
“Là anh.”
“…”
Khẽ cười một tiếng, đuôi mắt anh hạ xuống, tiến sát lại gần cô, môi mỏng chạm vào trán cô: “Chơi vui vẻ nhé.”
Hạ Sơ Nguyệt không động đậy nữa, mặc kệ anh ôm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhắc đến chuyện này, Hạ Sơ Nguyệt dứt khoát ngồi xuống.
“Anh ——”
“Vậy bên cậu thì sao, mọi người đến nhà ăn một bữa cơm chứ?”
Cửa mở ra, tất cả lời anh nói đều bị nghẹn lại, ánh mắt rơi vào chiếc áo ngủ cô đang mặc.
Tiễn người đi rồi, phía sau truyền đến tiếng tặc lưỡi của Mai Thanh Tuyết: “Thật là không nỡ nhìn mà.”
Cô ngẩn người, “Thứ hai?”
“Đừng coi thường hội độc thân có được không, tôi chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng thấy heo chạy. Chẳng phải cậu muốn biểu hiện thật tốt vào ngày sinh nhật anh ấy sao, nhưng biểu hiện đâu chỉ có mỗi chuyện nấu cơm. Sinh nhật ngoài ăn bánh kem ra chẳng phải còn có thể ăn mì trường thọ sao, cậu nấu mì chắc cũng không đến nỗi tệ chứ, hà tất phải thử thách độ khó cao như vậy.”
Hạ Sơ Nguyệt tùy ý nói: “Hôm nay có phải sinh nhật em đâu, em ăn mì trường thọ làm gì.”
“Đến chứ.” Giọng anh có chút tự trách, “Buổi trưa ở nhà dì, đưa em về xong là anh phải đi rồi.”
“Nhưng mấy món này ăn thường ngày thì được, làm vào sinh nhật thì có hơi… hơi sao sao ấy?”
Cô hiếm khi mê tín như vậy, nhưng lại bị Tiêu Tri Ngôn nhìn chằm chằm đến mức thua cuộc, bất lực nói: “Em nấu mì chỉ làm phần một người ăn thôi, không nấu phần của em.”
“Tiếp theo làm gì đây?”
“Không sao, nhìn đỏ vậy thôi.”
Cô thuận miệng nói như một kẻ phạm tội chuyên nghiệp.
Cô cười hì hì: “Vậy sau này mỗi năm em đều nấu cho anh nhé.” “Được.”
“Trước đây chẳng phải cậu sống một mình à, cậu không tự nấu ăn à?” “Có chứ, khoai tây sợi giấm chua, trứng gà xào cà chua.”
“Cảm động, rất cảm động. Sơ Nguyệt, cảm ơn em đã chuẩn bị những thứ này cho anh.” Anh cố gắng giữ cho hơi thở ổn định, “Đây là món quà tốt thứ hai mà anh từng nhận được.”
Bên ngoài phòng bếp không còn nghe thấy tiếng động nữa, Tiêu Tri Ngôn đi ra không thấy ai, cửa phòng ngủ lại đóng.
Ánh mắt anh nóng rực, Hạ Sơ Nguyệt lúc này mới thấy ngượng ngùng, hơi khó xử, “Cởi áo choàng ngủ của em ra.”
Đến khi đầu gối tì vào thấy hơi đau, cô động đậy, “Thật ra vẫn còn một món quà nữa.”
Đương nhiên, ngoại trừ Coffee, Latte và Mai Thanh Tuyết, không để ai (Tiêu Tri Ngôn) có cơ hội phát hiện.
Hạ Sơ Nguyệt thấy lạ, chống cằm nhìn: “Có gì hay mà phải chụp ảnh bát mì vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ngước mắt nhìn cô, khóe mắt và lông mày không hề giãn ra.
Công việc bận rộn nhất của Hạ Sơ Nguyệt đã kết thúc, mỗi ngày cô tan làm đúng giờ, còn thời gian tan làm của Tiêu Tri Ngôn lại bị kéo dài hơn một chút, nhưng cũng không quá hai tiếng đồng hồ.
“Sao hôm nay dậy sớm vậy?” Anh bước tới, còn chưa nhìn rõ trong bát là gì đã đưa tay ôm chầm lấy người đang tiến vào lòng mình.
Những đường cong đầy đặn được phác họa hoàn hảo, làn da trắng nõn và màu đỏ tươi tắn tôn nhau lên, trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng gây chấn động thị giác.
“…”
“Đi thôi, mời cậu đi ăn cơm.”
Mai Thanh Tuyết nghẹn họng, bĩu môi, cuối cùng cũng không nói ra lời nào.
Rửa rau, thái rau, tiếng thớt và dao va chạm, tiếng xoong nồi lách cách… cho đến mười mấy phút sau tiếng ồn dừng lại, Hạ Sơ Nguyệt thuần thục dùng muỗng múc thức ăn ra đĩa.
Tiêu Tri Ngôn đã đi lấy bát đũa mới, gắp mì trong bát ra. Nhưng trước khi động đũa, anh dừng lại.
Hạ Sơ Nguyệt ân cần đưa nước cho cô ấy, “Món thịt là đậu que xào thịt băm.”
Mai Thanh Tuyết cũng có lúc bó tay, vừa định giải thích thì thấy người trước quầy bar lộ vẻ mặt buồn rầu, hình như bị đả kích rất lớn.
Anh bí ẩn nói: “Đợi anh một chút.”
Cô còn chưa nói xong đã bị bế lên, Hạ Sơ Nguyệt chống tay lên ngực anh cắn môi.
Hạ Sơ Nguyệt đang lấy nguyên liệu nấu ăn ra thì dừng lại, nhìn cô ấy: “Không phải cậu nói thử nhiều vào, sẽ có một món tôi làm được sao?”
Hạ Sơ Nguyệt: “Được thôi, nhưng giờ này Trần Ký chắc đông nghịt rồi nhỉ?”
Chiếc áo choàng trắng tuyết rơi xuống chân, lộ ra khung cảnh bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừm?”
“Cho anh ôm một chút.”
Hôm nay, Tiêu Tri Ngôn gọi điện thoại nói tối nay sẽ về muộn một chút, cơm tối không cần đợi anh ăn cùng.
Cô mở cửa, Latte đã ra đón ở cửa.
Mùi hương thoang thoảng dịu dàng chui vào chóp mũi, ánh mắt Tiêu Tri Ngôn dừng lại trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô.
Chiếc hộp màu đen mở ra, bên trong là một bức tượng nhỏ bằng gốm sứ cỡ lòng bàn tay. Tiêu Tri Ngôn cầm lên, kiểu tóc và trang phục của bức tượng khiến anh nhận ra ngay.
“Hừ.”
Anh lại nghiêm túc nói: “Nếu không có em, anh cũng không cần trường thọ.”
Vòng tay ôm lấy cổ anh, má Hạ Sơ Nguyệt ửng hồng, đôi mắt sáng ngời chỉ có hình bóng anh.
Chương 70: Ngoại truyện 10
Bàn tay kia dần dần di chuyển, ngón tay anh vén vạt áo, “Mở quà.”
“Với lại, chuyện ăn cơm này nọ chỉ là chuyện nhỏ, cậu mua vài bộ đồ ngủ gợi cảm lên giường —— Ự ừ!”
“Đây là lần đầu tiên em nấu mì trường thọ cho anh, khác với những loại mì khác.”
“Vâng, công việc thuận lợi.” “Ừm.”
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua tầng mây, chiếu sáng cả thành phố. Duy chỉ có, tấm rèm cửa kéo chặt kín mít ngăn cách với lớp kính…
Cuối cùng cũng nghe ra sự run rẩy trong lời nói của anh, Hạ Sơ Nguyệt muốn buông anh ra nhưng lại bị ôm chặt hơn.
“Lại không ngon à?” Hạ Sơ Nguyệt vừa nói vừa gắp một miếng, “Vẫn ổn mà?”
“Về lấy một phần tài liệu.” Anh đặt túi đồ trên tay xuống bàn, “Gửi tin nhắn cho em mà em không trả lời, tiện đường ghé qua tiệm bánh mua chè xoài và bánh kem xoài.”
“Có bỏ muối mà, từng bước cậu đều đứng bên cạnh nhìn mà.” Tuy rằng kém xa Tiêu Tri Ngôn, nhưng cô nếm thử… “Cũng tạm mà, chỉ là hơi nhạt, chẳng phải vị của ức gà luộc trong bữa ăn giảm cân à?”
Đáy mắt anh thoáng qua vẻ hoảng loạn, lát sau mới nhấc chân bước tới, gõ cửa: “Sơ Nguyệt, em giận rồi à?”
“Là cảm ơn.” Cô chỉnh lại, thấy người kia không động đậy lại nói, “Quà đáp lễ, được chưa.”
“Vậy chúng ta tiến hành bước tiếp theo nhé?” “Gì… bước tiếp theo gì?”
Mai Thanh Tuyết nhướng mày: “Hối lộ à?”
“Được.”
“Sao vậy?”
Đặt cô lên giường, Tiêu Tri Ngôn lại đứng dậy rời đi, nắm lấy mắt cá chân cô, bàn tay lớn ấn lên đầu gối đang đỏ ửng.
Tiễn người đến cửa, Tiêu Tri Ngôn quay lại, muốn nói lại thôi.
“Ừm!” Vì không còn chỗ nào để thụt lùi nữa.
“Xịt nước hoa rồi, còn trang điểm nữa.” “Bị anh phát hiện rồi.”
“Sinh nhật anh ấy, mọi người không đến nhà người lớn ăn cơm à, chẳng phải bố mẹ anh ấy đều ở Bắc Thành sao?”
“Xem ra tay nghề của em cũng không tệ nhỉ, liếc mắt là nhận ra ngay. Thích không?”
“Thứ nhất là em.” Tiêu Tri Ngôn hít hà hương thơm nơi cổ cô, nhắm mắt lại, “Gặp được em, yêu em là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được trong cuộc đời này. Sơ Nguyệt, cảm ơn em đã làm những điều này cho anh, anh rất thích, rất rất thích.”
“Hôm qua bố mẹ anh ấy bay đến Thụy Điển trượt tuyết rồi. Chị dâu nói mọi năm đều chỉ gọi điện thoại vào ngày sinh nhật, không có hình thức chúc mừng đặc biệt nào cả, họ ăn mừng riêng.”
Mai Thanh Tuyết: “Vậy thì đợi thôi. Sao thế, ngay cả chút kiên nhẫn đợi tôi ăn cơm cậu cũng không có à?”
“Lúc nãy đi siêu thị tôi đã đưa đến nhà dì rồi, tôi nói chúng tôi đi mua sắm.”
“Vậy chúng ta cùng ăn.”
“Nói bậy bạ gì đấy, ngày sinh nhật mà.” Cô nắm lấy tay anh gõ gõ vào mảnh gỗ, “Mau gõ đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ một lát sau, Tiêu Tri Ngôn cầm điện thoại trở lại, chụp một tấm ảnh bát mì trước mặt.
Tuy rằng trình độ của cô có hạn.
Hạ Sơ Nguyệt rất hài lòng về điều này, dù sao hai tiếng đồng hồ cũng đủ để cô làm rất nhiều việc, mặc dù nhiều lần thất bại.
Mai Thanh Tuyết vừa thay giày vừa nhìn quanh, “Đứa nhỏ đâu?”
“Thế còn món thịt?” Mai Thanh Tuyết đi tìm nước uống.
Miệng Mai Thanh Tuyết bị tay Hạ Sơ Nguyệt bịt chặt, mắt trợn tròn.
Từ ngày thứ tám sau khi đi công tác về, hai người đã bắt đầu hành động bí mật. Hình như ông trời cũng đang giúp cô, cố tình để Tiêu Tri Ngôn tan làm muộn, cho cô cơ hội sử dụng nhà bếp một mình mà không bị ai phát hiện.
“Không cần đâu, Trạch Minh mua bánh rán cho anh rồi, anh ăn rồi.”
“Anh buông em ra trước đi.” Tiêu Tri Ngôn làm theo lời cô.
“Thật ra cậu không cần an ủi tôi, hai ngày trước tan làm tôi đã đến nhà cậu nhờ cậu dạy nấu ăn, cậu ăn món tôi nấu vào đã nôn thốc nôn tháo, hai ngày sau khó khăn lắm mới không nôn nữa thì tôi cũng không thể đến nhà cậu được, chúng ta chỉ có thể học online, thời gian luyện tập có hạn, trình độ của tôi thụt lùi cũng là điều đương nhiên.”
Bị Tiêu Tri Ngôn ôm vào lòng, cảm nhận được lực siết chặt của anh, Hạ Sơ Nguyệt bật cười, “Cảm động đến vậy à?”
“Sao vậy?” Cô cười, “Muốn nói gì à? Thanh Tuyết đang ở trong bếp sẽ không nghe thấy đâu.”
“Chị à, người ta là ức gà luộc, luộc! Không thêm gia vị gì cả, còn cậu thì sao?” Nhổ miếng gà ra, Mai Thanh Tuyết không thể nhịn được nữa,
“Thôi thôi, lại bắt đầu nói những lời trái lòng rồi, cậu cũng nịnh nọt Chu Nhiễm như vậy à?”
“À, em đang nói chuyện với Thanh Tuyết, không xem điện thoại.” Mai Thanh Tuyết thò đầu ra từ bếp, “Giáo sư Tiêu về rồi à.”
*
------oOo------
“Không mua nhiều một chút thì sao biết cậu có năng khiếu với món nào chứ.”
“Em đi lấy quà tặng anh. Chẳng phải tối nay anh về muộn sao, nên bây giờ cho anh xem luôn.”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn gương mặt vừa mới tỉnh ngủ mà vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai, mặt nóng lên, ho khan một tiếng rồi dời mắt, chỉ nói: “Ăn đi, lát nữa có quà tặng anh.”
Hạ Sơ Nguyệt làm bộ như kẻ trộm: “Suỵt, hình như ngoài cửa có tiếng động.”
“Sao anh về nhanh vậy!” Hạ Sơ Nguyệt giành nói trước, “Không phải nói không về ăn tối sao?”
“Thích.” Anh nhẹ nhàng v**t v* bức tượng, khẽ nói, “Rất thích.”
“Thật không?”
Mai Thanh Tuyết không khỏi giật giật mí mắt, thầm nhắc nhở: “Biết luật sư Hạ làm việc gì cũng dốc hết sức, nhưng cậu có nghĩ đến chuyện năng khiếu này không, có thể cậu thật sự không có năng khiếu nấu ăn…”
Thấy Tiêu Tri Ngôn vẫn còn ngây ra, Hạ Sơ Nguyệt cười kéo người vào, “Anh sao thế, ngây ngốc thế nào ấy. Này, xem có thích không?”
Múc mì ra cho cô: “Cảm ơn bà xã, vất vả rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.