Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Ngoại truyện 5
Tiêu Tri Ngôn khẽ gọi cô, nhưng sau khi gọi tên rồi lại không nói gì nữa.
Giọng nói của cô rất rõ ràng, lý trí, nhưng Tiêu Tri Ngôn nhìn thấy ánh sáng lay động trong mắt cô, không đành lòng.
Tiêu Tri Ngôn nhìn vào lịch: Mau chóng về nhà.
của cô vẫn không giảm. Mãi đến nửa đêm kinh nguyệt mới đến, cơn đau mới đỡ hơn chút.
“Chủ nhiệm đi thong thả.”
“Mấy ngày rồi, khỏi từ lâu rồi, không sao đâu.”
“Ừm.” Nghiêm Phong vẫn còn chút lo lắng, nhưng vẫn tin tưởng Tiêu Tri Ngôn, ông nói một cách chân thành: “Nếu bận quá thì đừng cố quá sức, nói với tôi, nói với thầy của cậu. Đúng rồi, Sơ Nguyệt đi công tác ở đâu?”
Về đến văn phòng, Tiêu Tri Ngôn cuối cùng cũng giãn mày.
Nhiệt độ tay khác hẳn so với mặt nạ chạm vào má, Hạ Sơ Nguyệt đảo mắt nhưng không né, chăm chú nhìn anh, đến khi mặt nạ được gỡ xuống vẫn không động đậy.
Gọi điện cho Tiêu Tri Ngôn không được, nghĩ rằng anh đang bận nên Hạ Sơ Nguyệt chỉ gọi một cuộc, không thấy anh nghe máy thì không gọi nữa. Sau khi nhắn tin trên WeChat, cô liền thu dọn hành lý ra sân bay.
“Có người giúp việc và người nhà trông nom, tối chúng tôi gọi video về là được.”
Giọng nói nữ máy móc thông báo vang lên, Hạ Sơ Nguyệt chuẩn bị cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tiêu Tri Ngôn cất điện thoại đi, Nghiêm Phong cười không ngừng, ho khan: “Sơ Nguyệt đi công tác rồi à?”
Đầu ngón tay ướt át của anh nhẹ nhàng véo lấy vành tai cô: “Đi rửa mặt đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không, tốt lắm, tôi đến để báo cho cậu biết có thể tiến hành nghiên cứu giai đoạn tiếp theo rồi.” Nghiêm Phong nhìn chỗ trống, “Tưởng Húc
“Sau sai lầm, người gánh chịu hậu quả là em, nhìn em gánh chịu khiến anh đau lòng. Anh khó có thể chấp nhận cảm giác bất lực khi không thể làm gì cho em. Vì vậy, Sơ Nguyệt, dù xác suất xảy ra lần nữa là 0,01%, anh cũng không dám mạo hiểm.”
Như thể đang đợi câu này, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt u sầu của cô: “Anh nói đấy nhé, cuối tuần này đi!”
Nhưng không hiểu sao, lời nói làm tổn thương người khác lại bật ra khỏi miệng.
Chóp mũi đột nhiên cay cay khiến cô nhíu mày. Chưa kịp để nước mắt trào ra, cửa phòng vệ sinh đã mở ra, Hạ Sơ Nguyệt cũng không kịp che giấu, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Sau vài nhịp thở đầy lúng túng, hơi thở quen thuộc tiến lại gần, ngay sau đó là giọng nói dịu dàng ấm áp của Tiêu Tri Ngôn.
Anh đáp: “Đây là bé gái à?”
Hạ Sơ Nguyệt được đương sự thông báo phải đến Thượng Hải một chuyến để điều tra tình hình kinh doanh thực tế của công ty bị cáo. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể mua vé máy bay chiều hôm đó, tan làm sớm về nhà thu dọn hành lý.
Người phụ nữ hai tay trống trơn, ngồi ngay ngắn trong chăn chỉ ngẩng mặt lên. Tiêu Tri Ngôn khép sách lại đặt sang một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Anh rút tay về, chuẩn bị đứng dậy thì cổ tay chợt nặng trĩu, ngước mắt nhìn. Người giả vờ ngủ đã mở mắt, trong đôi mắt ngập nước.
Chuyện này để lại bóng ma trong lòng Tiêu Tri Ngôn, anh nhớ ngày kinh nguyệt còn kỹ hơn cả Hạ Sơ Nguyệt, lúc hai người tình nồng ý mật cũng cố ý tránh những ngày trước và sau đó.
Thời gian gần hết, Hạ Sơ Nguyệt tiến lại gần, “Mặt nạ xong rồi.”
Sau vụ chạy bộ buổi sáng, hai người không biết tiết chế, làm quá nhiều lần khiến buổi sáng Hạ Sơ Nguyệt mấy lần không dậy nổi, thậm chí xuống giường chân cũng mềm nhũn. Tiêu Tri Ngôn cảm thấy là vấn đề của mình nên mấy ngày nay cố ý giữ khoảng cách, sợ làm quá lại khiến cô bị thương.
Thứ Sáu.
Quay người định đi, Nghiêm Phong lại quay lại, ân cần hỏi: “Sơ Nguyệt đi công tác bao lâu?”
Khi Hạ Sơ Nguyệt nhận được điện thoại của Tiêu Tri Ngôn, cô đã đến sân bay, cô bước đi vội vã, nhưng khi nghe thấy giọng nói trong ống nghe, cô chậm bước lại.
Hạ Sơ Nguyệt ừm một tiếng, chăm chú đọc, đột nhiên người bên cạnh lên tiếng: “Sáng nay Hạ Thiến mất rồi.”
“Ý gì đây?” Cô chớp mắt. “Phần thưởng.”
Tiêu Tri Ngôn học theo những gì cô đã dạy anh trước đó, dùng đầu ngón tay xoa vòng tròn trên bề mặt còn vương tinh chất mặt nạ.
“Thu thập chứng cứ ở nơi khác, vụ án khó, chắc phải hai tuần.”
Hơi thở ấm nóng phả tới, chóp mũi là mùi hương sữa tắm quen thuộc quấn quýt. Hạ Sơ Nguyệt ngẩn người nửa giây mới kịp phản ứng, còn
Nghiêm Phong nhìn biểu cảm của anh rồi bật cười, chỉ tay vào anh lắc đầu: “Cậu nhóc này, tôi lo lắng thừa rồi. Cậu thương vợ như vậy thì còn gì để nói nữa, thôi được rồi, tôi đi đây.”
Nước mắt trong hốc mắt lặng lẽ rơi xuống, Hạ Sơ Nguyệt nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, chợt nhận ra hình như mình không biết yêu người khác.
“Ồ?” Hạ Sơ Nguyệt cố ý kéo dài giọng, nụ cười tinh nghịch nở trên khuôn mặt rạng rỡ, “Muốn nhìn anh mà lại không cho nhìn, ưm…”
“Tập trung lái xe.” Hạ Sơ Nguyệt không ngẩng đầu. Mai Thanh Tuyết: “…”
Người bên cửa sổ nghiêng người tới, lau nước mắt cho cô. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, soi sáng vẻ xót xa trong mắt anh.
“Sơ Nguyệt.”
“Sau khi ông ta vào tù, con bé được cơ quan phúc lợi ở Bắc Thành tạm thời nuôi dưỡng, tiền phẫu thuật của con bé là quyên góp được. Mặc dù ca phẫu thuật rất thành công, nhưng một loạt biến chứng sau phẫu thuật vẫn cướp đi sinh mạng của con bé.”
“Không phải chúng ta đang cãi nhau sao, sao anh còn lau mặt cho em?” “…”
Cô khựng lại, cụp mắt cong môi: “Có chứ, dù sao còn năm bảo bối ở nhà, không yên tâm.”
“Ừm, công ty sắp xếp ổn thỏa rồi, có Thanh Tuyết đi cùng, không phải em đi một mình.”
“Ông xã…”
“Lại đây, lau mặt đi em.”
Hạ Sơ Nguyệt cầm điện thoại có chút ngẩn người, không hiểu sao anh lại nói hai lần.
“Vả lại, em không phải đang vô lý, mà đang nói yêu anh, đúng không?”
Nụ cười thanh tú càng thêm rạng rỡ, đuôi mắt Tiêu Tri Ngôn hơi cong xuống. Anh cúi người, khẽ hôn lên môi cô.
Mặc dù Tiêu Tri Ngôn lập tức giúp cô mặc quần áo đắp chăn, cơn đau (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên kia đầu dây tiếng thở chậm lại, ừm một tiếng, dịu dàng dặn dò: “Đã mang đủ quần áo chưa?”
Tiêu Tri Ngôn gật đầu, nụ cười trên môi anh như thể bị người khác nhìn thấu ý đồ, có chút ngượng ngùng.
Hạ Sơ Nguyệt: Tại sao anh nói hai lần?
“Vâng.” Anh nhìn số liệu thí nghiệm, “Có phải không đạt tiêu chuẩn không?”
“Được rồi, Sơ Nguyệt, ngủ đi em.”
Tiêu Tri Ngôn nhận lấy điện thoại ngắm nghía hồi lâu. Người đang đắp mặt nạ nghiêng đầu: “Thế nào?”
“Nghe thấy rồi.”
Tiếng vải cọ xát khe khẽ át đi hơi thở giả vờ của cô, chiếc khăn mặt ấm áp dán lên má cô, Tiêu Tri Ngôn đang nhẹ nhàng lau trán, mắt, mũi cô…
“Em là người anh yêu, sao em lại dùng những lời lẽ sắc bén hướng về người anh yêu?”
chưa kịp nhắm mắt lại để tận hưởng nụ hôn sâu hơn thì Tiêu Tri Ngôn đã đứng dậy rời đi.
Hạ Sơ Nguyệt dựa vào tấm đệm đầu giường, quay mặt đi, Tiêu Tri Ngôn thì đứng bên cửa sổ, tay vẫn cầm chiếc mặt nạ đã lạnh ngắt.
“Cô ấy nói khoảng hai tuần.”
Một buổi tối nọ, Hạ Sơ Nguyệt lướt được một video em bé dễ thương, đưa điện thoại cho Tiêu Tri Ngôn.
“Vâng.”
Anh quay lại bên cạnh cô, nửa quỳ xuống ngước nhìn người trên giường vừa ngồi dậy.
Anh vươn tay tách những ngón tay cô đang siết chặt, cúi đầu nhẹ nhàng v**t v* dấu trăng non còn in lại trên lòng bàn tay cô.
“Thượng Hải.”
Lần trước, trước ngày có kinh nguyệt, hai người đã làm, làm được một nửa thì bụng dưới cô đau tức, toàn thân run rẩy đổ mồ hôi lạnh, eo như muốn đứt lìa.
Tiêu Tri Ngôn: Câu “thượng lộ bình an” phía sau còn một câu nữa. Hạ Sơ Nguyệt: Câu gì?
Sau khi ra hiệu với Nghiêm Phong, Tiêu Tri Ngôn mới nhận ra mình đang gọi điện thoại, Nghiêm Phong ra hiệu cho anh cứ tiếp tục.
“Vậy thì tốt.”
Tiêu Tri Ngôn nhìn theo người rời đi, sau khi tính toán thời gian Hạ Sơ Nguyệt đến Thượng Hải, anh mở phần mềm đặt vé máy bay để kiểm tra vé cuối tuần.
“Sắp đến giờ soát vé rồi, vậy em…”
đâu?”
“Lúc nào anh cũng thận trọng như vậy, không phải chuyện gì cũng có xác suất xảy ra là một trăm phần trăm cả.”
“Đi bao lâu?”
Tiếng bước chân rời đi, đèn tắt, vài giây sau là tiếng cánh cửa phòng vệ sinh khóa lại.
“Sơ Nguyệt…” Người đàn ông có chút bất lực.
Cuối cùng Tiêu Tri Ngôn cũng biết ý: “Anh đi dạo với em.”
“Không cần đâu chủ nhiệm. Buổi giảng lần trước có khá nhiều sinh viên hứng thú với Hóa sinh, lần này tôi không thể vắng mặt.”
“Em…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mai Thanh Tuyết muốn nói gì đó nhưng rồi thôi, lén nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Chương 65: Ngoại truyện 5
Bên tai vang lên giọng hỏi của anh: “Tối nay có thời gian gọi video không?”
Con ngươi anh co lại, trước khi anh kịp nói gì, Hạ Sơ Nguyệt đã nhanh chóng lên tiếng:
Giọng nói dịu dàng của anh xuyên qua tiếng ồn ào của sân bay, vững vàng lọt vào tai cô: “Đến nơi thì nhắn tin cho anh.”
Tiêu Tri Ngôn: “Không rõ, tôi cũng vừa về.” “Vậy được, cậu gặp cậu ấy thì nói lại nhé.” “Vâng.”
Giọng điệu thất vọng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn trần dường như tối đi, nhưng vẫn chiếu sáng hai người đang đối diện nhau.
------oOo------
“Ừm.”
Đôi tay mạnh mẽ của anh ôm chặt Hạ Sơ Nguyệt, anh ôm cô vào lòng, áp má vào tai cô, vỗ về: “Ông xã biết, Nữu Nữu đừng khóc, mai mắt sẽ sưng lên đấy.”
Cô cố ý: “Chỉ vì câu nói đó thôi sao?”
Hạ Sơ Nguyệt chớp mắt: “Đúng rồi, đáng yêu lắm đúng không? Chúng ta mua cho Tiểu Ngư và An An một bộ như thế nhé? Có đẹp không?”
“Ồ, được rồi, chưa đến ba tiếng là đến nơi. Vậy cuối tuần cậu có thể tranh thủ bay đến đó thăm cô ấy.”
Mà bây giờ, chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ kinh nguyệt.
“Lâu vậy à.” Ông lẩm bẩm, như đang nghĩ cách đối phó, “Có cần tôi nói với trường học, từ chối hai buổi giảng sau cho cậu không?”
Nụ cười trên môi anh chưa từng biến mất, Tiêu Tri Ngôn v**t v* tay cô, “Anh hiểu, anh yêu em.”
Nghe vậy, Hạ Sơ Nguyệt im lặng.
Ngón tay đang lật trang của cô khựng lại, ánh mắt không còn nhìn vào những con chữ kia nữa.
Có chút bực bội vén chăn chui vào, cô quay lưng về phía Tiêu Tri Ngôn nằm xuống: “Đừng quên tắt đèn.”
“Tôi biết rồi.” Giọng cô không thể hiện cảm xúc.
Chúng ta giống nhau, khao khát tình yêu và d*c v*ng của đối phương, và khi đạt được thì vui mừng đến mất kiểm soát.”
Cô không đáp lời, mặc kệ nước mắt thấm ướt vạt áo anh.
Thấy cô không phản ứng, Tiêu Tri Ngôn nghiêng đầu, hôn lên vành tai cô, rồi đến má… Anh dùng ngón tay xoay người cô lại, hôn lên mắt cô.
“Ừm.”
Hạ Sơ Nguyệt che mặt.
Bóng đêm tĩnh lặng, tình yêu của anh dành cho em vang vọng như sấm.
Tiêu Tri Ngôn: Nói hai lần là để thể hiện kín đáo sự nhớ nhung da diết của anh dành cho em khi có người ngoài ở đó.
“Ừm, đẹp.”
Hạ Thiến, con gái sau này của Hạ Sướng Đạt.
Tiêu Tri Ngôn nhíu mày, lòng không thoải mái, chỉ nói: “Có phải em sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi không?”
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi Hạ Sơ Nguyệt nói xong, cô cảm thấy mình nặng lời quá. Cô không có ý đó, cũng biết Tiêu Tri Ngôn là vì cô.
“Sao cảm xúc của anh lúc nào cũng ổn định vậy, như thể em làm gì anh cũng không giận. Rõ ràng em đang vô lý, anh vẫn ôn tồn giải thích, còn lau mặt cho em, anh…”
Mỉm cười nhẹ nhàng, anh dịu dàng nhắc nhở: “Nhắm mắt lại.” “Không muốn, em chỉ muốn nhìn anh.”
Vì hai đứa bé đã ngủ say nên Hạ Sơ Nguyệt không dám nói lớn, chỉ u oán hạ giọng: “Tiêu Tri Ngôn, có phải anh cố ý không!”
Tiêu Tri Ngôn dường như cũng cười, “Bên đó đã ổn thỏa hết chưa?”
“Sơ Nguyệt đi công tác, cậu lại đi làm, Tiểu Ngư và An An ai chăm sóc?”
Cô “tặc” một tiếng, “Qua loa.” “Rất đẹp.” Anh bổ sung.
“Anh xem này, bộ quần áo này có đẹp không?”
Mai Thanh Tuyết ở ghế lái đưa tài liệu cho cô: “Vụ án của tôi cũng liên quan đến công ty bị cáo của cậu, tôi đã nói với sếp Đường rồi, tôi sẽ cùng cậu đến Thượng Hải một chuyến. Đây là những gì tôi điều tra được đến nay, trang cuối cùng cậu xem kỹ nhé.”
Bên này, Hạ Sơ Nguyệt không nghe thấy câu trả lời, đưa điện thoại lên trước mặt: “Sao im lặng vậy? Bảo bối lớn nhất không nghe thấy sao?”
Hạ Sơ Nguyệt trong chuyện này thì đúng là lành sẹo quên đau. Hoàn toàn không nhớ lúc cánh tay mình cũng không nhấc nổi, chỉ nhớ đến lúc đạt tới đỉnh điểm thì sung sướng thế nào…
Hai người cùng lúc lên tiếng, nhưng Tiêu Tri Ngôn lùi bước, giành quyền nói.
***
“Lên đường bình an.”
Trong bóng tối, người đang nhắm mắt từ từ mở mắt ra. Bên tai im ắng, tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hai đứa bé và Latte.
Thấy Hạ Sơ Nguyệt không phản ứng, Mai Thanh Tuyết cảm thấy chuyện này vẫn nên để cô biết: “Ông ta đã biết chuyện rồi. Nghe nói chiều nay còn đập đầu vào tường, chỉ bị chấn động não nhẹ, không c·h·ế·t được.”
“Thôi thôi, không làm thì không làm, cứ như em thèm muốn lắm vậy.”
“Mang đủ rồi.” Suốt cả buổi chiều, cuối cùng cô cũng nở nụ cười, “Anh coi em là trẻ con à?”
“Đừng tưởng anh thêm một chữ là không qua loa.” Cô thở dài, “Lâu rồi em không đi dạo phố, Nhiễm Nhiễm cũng không có ở đây.”
*
Nhìn thời gian, anh lên tiếng: “Nghe thấy rồi, Sơ Nguyệt.”
Tính toán thời gian, ngày đó anh có thể tan làm đúng giờ, thế là Tiêu Tri Ngôn gật đầu, “Được.”
“Sơ Nguyệt, xin lỗi em.” Giọng nói anh vang lên khe khẽ, không để cô kịp phòng bị, “Anh rất vui và mong chờ khi làm chuyện đó với em. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.