Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
“Số B23 có ở đây không?” Y tá cất tiếng phá vỡ sự im lặng. Không ai trả lời.
Bàn tay cô đặt lên bụng dưới phẳng lì, nơi đó tĩnh lặng, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống. Hạ Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy ngột ngạt khó chịu, đứng dậy rời đi.
Hạ Sơ Nguyệt rất sợ hãi, nên học cách trưởng thành. Từ nhỏ đến lớn việc học hành đều không khiến người lớn phải lo lắng. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cô ở lại thành phố làm việc, Đới Văn Xuân bắt đầu lo lắng cho chuyện hôn nhân của cô.
Sau khi vòng vèo vài vòng cuối cùng cũng tìm thấy cửa cầu thang thoát hiểm, chân trái còn chưa bước vào, tiếng bước chân trống trải càng lúc càng gần vang lên sau tai làm rối loạn suy nghĩ của cô. Chưa đợi Hạ Sơ Nguyệt bước hẳn vào trong, cổ tay đang tụt lại phía sau bị một lực mạnh mẽ đột ngột xuất hiện nắm chặt, giây tiếp theo, thân hình cô chao đảo,
nữa.” Hạ Sơ Nguyệt đỡ lấy cái cằm suýt rớt xuống của Chu Nhiễm, ngắt lời cô ấy, “Trước ca phẫu thuật ngày kia, cậu là người đầu tiên biết chuyện này, cũng là người cuối cùng.”
Ánh mắt rơi vào thùng rác, trong đó còn có ba mươi que thử thai của các nhãn hiệu khác nhau mà cô vừa ném đi, nhưng đều cho ra kết quả giống nhau…
vị trí đối tác, phá thai đã là khoảng thời gian cuối cùng cô có thể dành cho đứa bé này.
Đôi mắt được ánh đèn phác họa, thu lại trong bóng râm do hàng mi dài rủ xuống, trong suốt sáng tỏ. Khi nhìn qua, mang theo sự xa cách và những dao động cảm xúc hoàn toàn bằng phẳng. Tiêu Tri Ngôn đặt quyển sổ ghi chép về chỗ cũ, ngón tay rõ khớp xương tháo kính bảo hộ
Lặp lại vài lần mà không có kết quả, cô ấy lại gọi: “Vậy số B24 có ở đây không?”
Cái lạnh của mùa đông tiếp tục lan tỏa, cùng lúc đó, ánh nắng lưa thưa xuyên qua kẽ lá rọi xuống cửa sổ tòa nhà giảng đường, phản chiếu những tia sáng vàng lấp lánh.
Lời nói bên kia nghẹn lại trong giây lát, Chu Nhiễm lại kinh ngạc: “Cậu định bỏ nó đi à?”
[Chu Nhiễm: Sơ Sơ, cậu đang ở đâu đấy? Tớ đến tìm cậu!]
Hạ Sơ Nguyệt xoắn chặt ngón tay, ngón tay cái đã băng bó vì động tác mà âm ỉ đau, k*ch th*ch thần kinh cô. Chu Nhiễm bên kia đã tìm ra đáp án từ sự im lặng của cô.
Anh lại là người bị bỏ lại.
Tiêu Tri Ngôn dừng lại, nhìn về phía chiếc bàn bày biện gọn gàng đối diện anh, “Cô ấy vào trong à?”
Có lẽ cảm thấy lời này quá lạnh lùng, Hạ Sơ Nguyệt giải thích, “Chúng tớ chỉ là nhất thời bốc đồng thôi, đều là người trưởng thành cả rồi, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Bố.
Đêm đó với Tiêu Tri Ngôn, là đêm Hạ Sơ Nguyệt thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần nhất trong suốt hai mươi tám năm qua.
Vì cô không tin rằng tình yêu chỉ kéo dài mười tám tháng có thể tồn tại suốt đời, huống chi giữa họ còn chẳng có tình yêu.
Cái chuông hồ lô trên cổ tay bởi vì sự giam cầm của Tiêu Tri Ngôn mà lưu lại vết đau nhói, khiến Hạ Sơ Nguyệt càng thêm mấy phần không vui với anh, giọng điệu cũng không che giấu sự khó chịu.
“Xin mời bệnh nhân Từ Kiều số A53 đến phòng khám số hai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 2 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Tri Ngôn vốn tưởng ngày hôm sau cô sẽ giải thích mối quan hệ của họ, nhưng không những không có, người còn biến mất.
*
Cô không hối hận, nhưng cũng không có ý định tiến xa hơn.
Hạ Sơ Nguyệt đỡ trán, “Cậu còn dám nhắc… Cái đồ rách nát cậu mua ở đâu mà chất lượng kém thế?”
Tầng bốn tòa nhà thí nghiệm Đại học Bắc Kinh, Đoàn Trạch Minh mua đồ ăn khuya về nhìn thấy bóng dáng không nên xuất hiện trong phòng thí nghiệm thì sững người một lúc, sau đó gõ vào cánh cửa kính dày cộp.
Nhân lúc không có ai, cô gửi tin nhắn tố cáo, nhưng nhận được câu trả lời đầy lý lẽ của ai đó: Túi nào của cậu tớ cũng nhét rồi, sao giờ cậu mới phát hiện?
Người bên trong nhìn lại, khuôn mặt với đường nét lưu loát dưới kính bảo hộ lộ ra dưới ánh đèn ban ngày.
Người đàn ông cô đã trốn tránh hơn một tháng sao lại xuất hiện ở đây? Còn là khoa sản?
trước mắt xuống, sau khi kiểm tra lần cuối tất cả thiết bị không có vấn đề gì, anh thong thả bước về phía phòng nghỉ ngơi.
Đêm đó cô say khướt, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, tay chân cũng không yên, lúc thì kêu đau, lúc lại bảo nhanh lên, khiến Tiêu Tri Ngôn hoàn toàn bất lực.
Cô nhìn ra ánh nắng đang rọi vào cửa sổ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Giọng nói cô bình tĩnh vang lên trong phòng, thậm chí không làm kinh động chú c·h·ó Latte đang vùi đầu ăn cơm.
Nghĩ đến điều gì đó, Chu Nhiễm lộ ra vẻ nghi ngờ, “Là Tiêu Tri Ngôn không muốn à?”
Ai ngờ nhân vật chính không đến, cô đành đổi sang nhân vật chính khác mà dùng công cụ.
“…”
Lúc này ấm nước sôi lên, tiếng rít chói tai xé tan không gian yên tĩnh, dòng suy nghĩ của Hạ Sơ Nguyệt bị cắt ngang, cũng đồng thời đưa ra quyết định.
“Không phải cậu đi dự đám cưới anh trai sao? Tôi còn tưởng cậu sẽ không về đấy.” Đoàn Trạch Minh xé túi mì ăn liền, “Này, cậu đoán xem hôm nay ai lại đến tìm cậu?”
Hạ Sơ Nguyệt rót xong nước, đặt ấm nước lên bệ, bước đến xoa đầu chú c·h·ó Border Collie có viền lông vàng đang vẫy đuôi với mình, cầm điện thoại lên tắt loa ngoài.
Mức độ chấn động của Chu Nhiễm khi biết được sự thật lúc này cũng chẳng khá hơn vẻ mặt của Hạ Sơ Nguyệt lúc nhìn thấy bao cao su là bao, “Cậu nói cậu ngủ với Tiêu Tri Ngôn?! Con là của Tiêu Tri Ngôn?”
[Chu Nhiễm: Đây là số điện thoại của Tiêu Tri Ngôn, tối qua tớ phải hỏi han bao nhiêu người mới có được đấy!]
Buổi họp lớp tối đó là bữa tiệc tiễn biệt đặc biệt dành cho giáo sư thời đại học của Hạ Sơ Nguyệt, những người đến đều là bạn bè thân thiết thời đi học, trong đó có cả đàn anh mà Hạ Sơ Nguyệt thầm mến. Theo lời Chu Nhiễm, hãy thừa cơ say rượu mà dứt điểm một lần luôn.
“Tại sao không?”
Rời đầu ngón tay, anh v**t v* vết hằn đột ngột còn sót lại trên trang giấy phẳng phiu, nhưng vuốt thế nào cũng không phẳng lại được.
Quay đầu lại, Tiêu Tri Ngôn gửi tin nhắn cho Đoàn Trạch Minh. [Không vội, hôm nay không phải giáo sư Từ trực, buổi trưa nói sau.]
Thu lại suy nghĩ, mặt Tiêu Tri Ngôn không đổi sắc nói dối, “Lát nữa thử lại cường độ điện trường.”
Trong lòng thoáng qua một tia khác thường, nghĩ lại, Hạ Sơ Nguyệt nghĩ đến lựa chọn khiến trái tim đang dao động của mình chìm xuống, thu lại ánh mắt, mím môi gật đầu, may mắn vì mình đã đặt lịch phá thai, giữ lại chút thể diện cuối cùng.
“Không có.”
“Này, dữ liệu hôm nay cậu xem chưa?” Nhận thấy anh mất tập trung, Đoàn Trạch Minh ngạc nhiên, “Lúc cậu mất hồn thế này, đang nghĩ đến ai vậy?”
“Hừ.” Lại giở trò này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Của tôi à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhớ đến bóng dáng thoáng qua trong bữa tiệc tối, anh lập tức tìm theo hướng đó, nhưng không tìm thấy gì. Lại tìm kiếm khắp các hướng đi, kết quả vẫn như vậy. Khi trở lại phòng tiệc, tiếng nhạc quen thuộc và tiếng cười nói vẫn vang lên, không ai chú ý đến sự rời đi của anh, như thể anh chưa từng rời đi.
Hơi thở trầm xuống, ánh mắt Tiêu Tri Ngôn nhìn chằm chằm vào mặt cô, sự im lặng không lời lan tràn giữa họ, Hạ Sơ Nguyệt bị nhìn đến mất tự nhiên, nhíu mày: “Anh muốn nói gì?”
Tiêu Tri Ngôn vô tình thu hồi tầm mắt tiếp tục động tác của mình, như thể Đoàn Trạch Minh vừa nói một câu không liên quan và lãng phí thời gian của anh.
“Lời này không sai, nhưng đây chẳng phải là dính chưởng rồi sao, anh ta không thể không chịu trách nhiệm chứ? Với lại bối cảnh và thực lực của Tiêu Tri Ngôn cũng khá hùng hậu đó, thời gian trước chẳng phải tạp chí của chúng tớ định phỏng vấn anh ta nên đã điều tra qua sao, mẹ ơi nhà bố anh ta ba đời đổ lên đều là người Mỹ gốc Hoa, mẹ anh ta, anh ta và anh trai anh ta đều là quốc tịch Trung Quốc, hơn nữa mẹ anh ta còn là đảng viên, tính chất xã hội này quá rõ ràng rồi, cả bố mẹ hai bên đều không có tiền án tiền sự gì. Công ty nhà anh ta kinh doanh ở Canada cũng đã niêm yết rồi, anh trai anh ta về nước tay trắng lập nghiệp, sang năm công ty cũng niêm yết, một gia đình toàn những người thông minh giàu có đó, gen con cái chắc chắn không tệ đâu, sao không giữ lại mầm giống gen tốt này?”
Âm tiết đơn giản mang theo sự trịnh trọng của anh.
“Thôi thôi thôi, chuyện đã xảy ra rồi, đừng xoắn xuýt mấy chi tiết đó
Dù dì và chú có quan tâm yêu thương cô đến đâu, cô đều hiểu rõ, mình là một gánh nặng chỉ biết gây phiền phức cho người khác. Cô không thể tùy hứng, cũng không thể gây rối, nếu không bà nội của em họ sẽ nhân lúc không có ai mà dạy dỗ cô, đuổi cô ra khỏi nhà.
Giống như đêm đó, ngoài hai người họ, sẽ không có ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Vốn dĩ hai người xa lạ trải qua một đêm vui vẻ, trời biết đất biết người trong cuộc biết là xong, nếu vì đứa trẻ mà dây dưa quan hệ, hai bên gia đình cũng phải bỏ ra công sức và thời gian. Cô đang bận rộn cạnh tranh
Sao anh biết cô yêu cầu chia đôi chi phí phá thai?
Đôi mắt sau cặp kính nửa gọng khẽ cụp xuống, như đang suy tư, Hạ Sơ Nguyệt cũng không vội, ung dung đánh giá anh, chỉ muốn xem thiên tài học tập, kiềm chế h*m m**n, giữ mình theo lễ nghĩa này sẽ xử lý chuyện tình một đêm của họ ra sao.
Cô cười khổ: “Tớ biết, tớ không đùa.”
Cô mò khăn giấy trong túi ở buổi họp lớp, lại liếc thấy một chỗ phồng lên kỳ dị ở vách ngăn nào đó, nhìn rõ đồ bên trong lập tức kéo khóa lại, lúc này mới hiểu được nụ cười gian muốn nói lại thôi của Chu Nhiễm
Hạ Sơ Nguyệt nhướng mày, giả vờ suy nghĩ câu hỏi mà cô đã có đáp án, không biết có phải ác thú vị nổi lên hay không, cô nhìn lại người đàn ông đang đợi câu trả lời của mình, nói từng chữ từng chữ cái đáp án đi
Hạ Sơ Nguyệt cười lạnh trong lòng, hất tay anh ra.
Ban đầu Hạ Sơ Nguyệt còn có thể lấy lý do muốn đứng vững chân trong văn phòng luật sư để từ chối, nhưng lâu dần thì hết tác dụng, cô chỉ có
Nửa đêm, một tiếng thét chói tai vang lên từ khu chung cư cao cấp.
Một cô gái tầm tuổi sinh viên đại học kín mít tiến vào phòng, Hạ Sơ Nguyệt thu hồi tầm mắt, hít sâu cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng lo lắng.
Giọng nữ máy móc vang lên trong phòng chờ đông nghịt người, trên ghế, Hạ Sơ Nguyệt nhìn tin nhắn trong điện thoại, do dự.
Trên đường, anh gật đầu chào hỏi những thầy cô quen biết, bước đi vững vàng giữa những ánh mắt dõi theo của sinh viên, cho đến khi điện thoại trong túi rung lên, anh mới chậm rãi bước lại.
“Đứa bé này tớ không định giữ lại, có nói cho anh ta biết hay không cũng không quan trọng, bớt được phiền phức cho cả hai.”
“Vậy chúng ta ——”
Người đối diện đương nhiên không trả lời, Đoàn Trạch Minh cũng không bực, tự mình nói: “Cô Trần! Hôm nay cô ấy lại đến tòa nhà thí nghiệm tìm cậu đấy.”
Trên màn hình là tin nhắn của mẹ anh, dặn dò anh đừng quên mang lạp xưởng xông khói đến cho bác.
Chuyện là thế này, hai tháng trước ——
“Được thôi.” Anh lại nhanh chóng tiếp lời. Hạ Sơ Nguyệt nghi hoặc.
“Chuyện xảy ra khi nào? Của ai?” Chu Nhiễm mất vài giây để tiêu hóa tin tức suýt chút nữa làm cô ấy thè lưỡi này, trọng điểm vẫn không nhịn được mà lệch đi, “Tớ vừa nhét đồ vào túi cậu là cậu dùng ngay sao??”
Tỉnh táo lại, Chu Nhiễm tìm ra kẽ hở: “Không đúng, chắc chắn chất lượng cái bao của tớ không có vấn đề gì, là nhãn hiệu tớ quen dùng mà. Hôm đó hai cậu dùng tổng cộng mấy cái? Nếu chỉ có một cái thì chắc chắn không thể nào, trừ khi làm nhiều lần quá nên không mang vào kỹ thôi—”
“Cậu có thai rồi hả?!” Bạn thân Chu Nhiễm không thể tin được, “Hạ Sơ Nguyệt, sắp lập đông rồi đấy, không phải ngày cá tháng Tư đâu!”
Không biết có phải ảo giác của Hạ Sơ Nguyệt hay không, cô ngước mắt nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, chỉ cảm thấy sắc mặt anh lạnh hơn vừa nãy rất nhiều, môi mím chặt, ngực phập phồng đều đang tuyên bố sự bực bội của anh.
“Giữ đứa bé lại, tôi chịu trách nhiệm.”
Cô chưa kịp xác nhận, trên đầu vang lên câu nói thản nhiên của Tiêu Tri Ngôn.
[Chu Nhiễm: Tối qua bị cậu làm cho rối tinh rối mù rồi, cái gì mà cậu không định giữ thì anh ta không cần biết? Không đúng! Anh ta là đàn ông, làm ra loại chuyện này thì phải chịu trách nhiệm chứ! Dù hai cậu bàn bạc quyết định không giữ, anh ta cũng phải cùng cậu đi phá thai chứ, có cái kiểu chỉ lo gieo giống mà không lo dọn dẹp không? Chuyện gì tốt đẹp cũng để đàn ông hưởng hết, dựa vào đâu chứ?!]
Đoàn Trạch Minh thấy vậy ngồi không yên nữa, không bỏ cuộc xích lại gần, “Cậu thật sự không biết ý cô ấy là gì à? Cậu nhẫn tâm nhìn một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc như thế ——”
Không hề che giấu sự nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy tính công kích, “Không thì sao?”
Khởi động xe, chiếc G63 đen tuyền lao về phía bệnh viện trung tâm thành phố.
“Cô có thai rồi.”
Giữa trưa nắng gắt, Tiêu Tri Ngôn giải đáp xong thắc mắc cho sinh viên thì bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, đi về phía tòa nhà thí nghiệm.
Không để cô đợi lâu, vài nhịp thở sau, anh ngước mắt lên nhìn: “Cô muốn giữ không?”
Hai mươi hai năm trước, sự ra đi dứt khoát của bố đã dẫn đến sự tan vỡ của gia đình vốn đang hạnh phúc, mẹ cô qua đời, Hạ Sơ Nguyệt sáu tuổi được dì đón về nhà.
“Được.” Anh đáp lời.
“… Anh nhìn linh tinh cái gì vậy? Anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy, biết không hả ——”
Bị cảnh cáo trong im lặng, Đoàn Trạch Minh bỏ cuộc, “Được rồi, được rồi, tôi ăn cơm, tôi ăn cơm.” Trên đường trở về miệng còn lẩm bẩm gì đó, bốn phía yên tĩnh, bị Tiêu Tri Ngôn nghe được rõ ràng.
ngược lại quyết định của bản thân. “Sao cũng được.”
Động tác lật xem tài liệu thí nghiệm của Tiêu Tri Ngôn khựng lại, đầu ngón tay vô tình ấn lên một trang phẳng phiu đầy ghi chú, nhớ đến Hạ Sơ Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hành lang bệnh viện không vì thứ mấy trong tuần mà giảm bớt dòng người qua lại. Hạ Sơ Nguyệt đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng khiến cô buồn nôn.
trước khi ra khỏi cửa.
Hạ Sơ Nguyệt chỉ nhớ rằng sau khi từ phòng vệ sinh trở về, cô không nhìn rõ số phòng, đẩy cửa một căn phòng giống nhau, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị đó. Đối phương tốt bụng lái xe đưa cô về, nhưng cô lại kéo cạp quần người ta ngay trước cửa phòng khách sạn…
“Chán phèo, đúng là đồ cuồng công việc.” “Ừm.”
*
“Đáp án rõ ràng.”
------oOo------
“Có ạ.”
ngã vào đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính, hô hấp ngưng trệ. “Sao cô lại ở đây?”
thể thỏa hiệp. Nhưng nhìn những người đàn ông đủ kiểu ngồi đối diện, cô chỉ cảm thấy như đang nhìn những đương sự ly hôn cần cô chịu trách nhiệm, chẳng có chút cảm xúc nào.
Đó là người nói nhiều nhất mà anh từng gặp, hơn cả Đoàn Trạch Minh. Trong ký ức, thời đại học cô không như vậy.
Hạ Sơ Nguyệt lẩm bẩm trong lòng, mí mắt rũ xuống.
“Ngoài thí nghiệm thì chỉ có lên lớp, trên đời này không còn thứ gì khác có thể làm phiền cậu nữa, đúng là người thanh tâm quả d·ụ·c số một.”
Người đối diện đang định nói gì đó, Hạ Sơ Nguyệt thấy anh dời tầm mắt xuống, nhìn vào thứ trong tay cô, tờ giấy báo cáo lộ ra ngoài.
Quả nhiên.
*
Ngực Tiêu Tri Ngôn phập phồng kịch liệt, tóc mái trước trán cũng rối bời. Nhưng Hạ Sơ Nguyệt còn kinh ngạc hơn anh.
“Cậu chưa nói cho anh ta biết?” Như thể đã hiểu ra, “Liên quan đến tính mạng đó, dù sao cũng là bố của con cậu mà.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.