Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
Giọng nói sắc bén của tỷ tỷ cất lên: “Ai mà biết được Dư Thanh Trúc có định nảy sinh ý định quyến rũ vương gia không?!”
“Tiền thưởng trong viện ngươi mà lại đến đòi bên Trắc phi nương nương, ngươi mất trí rồi à?”
Ta dẫn theo bọn nha hoàn, bà tử đến gặp đích tỷ, không ngờ lại bắt gặp nàng ta và Thẩm ma ma đang âm thầm bày mưu tính kế. Đích tỷ t ứ c t ố i đến p h á t điên: “Con tiện nhân họ Lưu đáng c h ế t, dám bám lấy vương gia suốt đêm!”
Dù cho Lưu trắc phi cótranh đoạt với đích tỷ thế nào, đến cuối cùng một người là quý phi, một người là phi tử bình thường mà thôi.
Thẩm ma ma nói tiếp: “Theo ý lão thân, cứ trói con tiện nhân đó lại, n é m vào biệt viện của con tiện nhân họ Lưu.”
Thẩm ma ma nói: “Tiểu tiện nhân Xuân Lan quả thật là vô dụng, theo ý lão thân, phải để con t i ệ n n h ân kia đi quyến rũ vương gia mới được.”
“Dàn dựng thành một vở kịch Lưu tiện nhân g h e n t u ô n g, để vương gia thấy rõ bộ mặt tranh giành của các nàng.”
Đích tỷ để mặc Thẩm ma ma trách mắng, cũng nhìn ta với vẻ b ấ t m ã n, ngầm đồng tình rằng đây là chuyện hoang đường.
Chẳng qua…
Thêm vào chuyện Đào Cúc luôn nói xấu sau lưng ta, đám nha hoàn, bà tử trong phủ đều nghĩ rằng ta là kẻ hẹp hòi, t h a m l a m ăn bớt tiền thưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta chẳng muốn phí lời với Đào Cúc. Nàng ta giống như ta ở kiếp trước, một lòng hướng về đích tỷ, không cứu vãn được.
Nhìn thấy nha hoàn, bà tử theo sau ta, sắc mặt đích tỷ càng khó coi. Vì giữ vẻ đoan trang, nàng ta không dám phát tác.
Sự độc ác trong mắt đích tỷ chưa kịp thu lại, giọng còn pha chút hốt hoảng hỏi: “Thanh Trúc, muội đến từ bao giờ?”
Ngón tay Đào Cúc run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi... ngươi mất trí rồi à?”
Thẩm ma ma hoàn toàn không ngờ sẽ gặp ta ngay ngoài cửa, mặt bà ta tái m é t vì bất ngờ.
Ta nở nụ cười e ấp, như thể chưa nghe thấy gì, chỉ nói: “Muội túng thiếu, đến xin lại bổng lộc của mình, cả tiền thưởng của đám nô tỳ trong viện cũng muốn nhờ tỷ trợ giúp.”
Đào Cúc bị cơn giận của ta dọa cho cứng họng, không dám hoàn toàn chống đối.
Thẩm ma ma phản ứng nhanh hơn, q u át: “Ngươi nói bậy gì thế!”
Những người hầu kẻ hạ này vẫn là những người quen thuộc từ kiếp trước, không thay đổi gì, ta đều hiểu rõ tính cách từng người. Họ không phạm sai lầm lớn, dù có xem thường sau lưng ta, nhưng chưa từng hại ta.
Ta bảo họ: “Các ngươi cùng ta đi đòi lại bổng lộc và tiền thưởng.”
Những đồ vật trong phòng do Tấn vương ban tặng quả thật rất nhiều. Vị vua tương lai này rất giỏi cân bằng mọi thứ, thường có cách bù đắp sau mọi việc.
“Con tiểu tiện nhân” trong lời lời Thẩm ma ma, không cần nghĩ cũng biết ám chỉ ai.
“Dư trắc phi là đích tỷ của ngươi, trong vương phủ là trắc phi danh chính ngôn thuận, còn ngươi chỉ là một thiếp thất, sao lại d á m?”
Theo quy định trong phủ, viện của ta gồm hai nha hoàn, một bà tử, một tiểu tư, thêm cả Đào Cúc, tổng cộng là năm phần thưởng. Đào Cúc t r ừ n g to mắt, vẻ không tin nổi khi thấy ta dám đ ố i đ ầ u với Thẩm ma ma, thậm chí còn muốn cùng nha hoàn, bà tử đứng lên đòi công bằng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nhiên, ta chợt nghĩ đến một cách khác, chỉ cần gây n á o đ ộ n g lớn thì tỷ tỷ chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
Tưởng ma ma sợ chúng ta sẽ gặp rắc rối nên mới có ý nhắc nhở.
Vương phi mới là Mẫu nghi thiên hạ tương lai.
Ta cười lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi cảm thấy bất bình, vậy cứ tìm quản sự sổ sách trong vương phủ, hoặc đến gặp Thẩm ma ma bên cạnh Dư trắc phi, để mọi người rõ ràng về hướng đi của số bạc.”
“Gương mặt của ả cũng đủ khiến chủ nhân biệt viện kia phải sinh lòng ghen tị, chúng ta mới có thể đạt được mục đích!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Tưởng bà tử bên cạnh rốt cuộc là người cũ trong phủ, lập tức hiến kế: “Thẩm ma ma là người thân cận của Dư trắc phi, còn quản sự sổ sách trong vương phủ, e là chủ tử cũng không tiện can thiệp.”
Chỉ cần làm lớn đến mức k i n h đ ộ n g đến Vương phi là được.
3.
Trong phòng vang lên tiếng bình hoa vỡ và âm thanh h ỗ n l o ạ n, có lẽ do Xuân Lan không mời được Tấn vương, làm cho đích tỷ mất m ặ t ê chề.
Nhưng ta làm mặt tủi thân, lấy lời Đào Cúc nói đáp trả: “Tiền mừng của vương phủ, đáng lý ra là toàn bộ hạ nhân đều có phần, nhưng phần của ta lại được gửi vào viện của tỉ...”
Giờ đây, ta bắt quả tang Đào Cúc ngay tại trận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 3: Chương 3
Ta đưa mắt quan sát từng người một.
Thật là mưu h è n kế bẩn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám nô bộc nghe thấy chuyện không nên nghe, đều im thin thít.
Nói rồi, ánh mắt ta liếc về phía mớ hỗn độn dưới đất.
Mặt đích tỷ cứng đờ, như thể không tin vào tai mình.
Đến nước này, chỉ còn Đào Cúc bất mãn, lẩm bẩm: “Ngươi không sợ làm phiền sự thanh tịnh của vương phi, liên lụy chúng ta cùng chịu phạt sao?”
Ta đẩy Đào Cúc chắn ngang cửa, lạnh giọng quát: “Láo xược! Ta là chủ tử, ngươi là nô tỳ, ngươi dám cản đường ta?”
Ta khẽ dặn dò tiểu tư duy nhất bên cạnh: “Chuyện quản lý bếp núc, tiền thưởng trong phủ lẽ ra phải qua tay Vương phi xem xét, Tiểu Doãn Tử, ngươi đi bẩm báo một tiếng.”
Đích tỷ thật là mạnh tay đập phá, chắc là tham lam quen rồi, không hề tiếc của.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.