Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
Khách hàng của tôi đã đạt tới giới hạn cảm xúc.
Có người sẽ đi ăn một bữa tiệc xa xỉ mà họ chưa từng dám thử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sao mình không sớm làm vậy từ lâu?"
Nhưng chưa để Triệu Doanh nói xong, mẹ cô đã đập đũa lên bàn, tức giận nói: "Con làm mẹ mất mặt quá rồi."
Bữa tối đã gần kết thúc.
Triệu Doanhđột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Bố cô hài lòng với sự ngoan ngoãn của con gái, giọng cũng dịu lại: "Doanh Doanh, con là con của chúng ta. Bố mẹ cũng là vì tốt cho con thôi. Nói rõ lỗi lầm của con để sau này con bớt đi đường vòng..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi thở dài: "Vậy thì đổi thêm hai giờ nữa nhé. Tôi sẽ giảm giá, chỉ lấy một nửa trí thông minh của cô thôi. Kiếp sau, nếu muốn vào đại học, cô sẽ phải cố gắng nhiều hơn đấy."
"Sau này con sẽ sửa."
Tin hay không tin, lòng tham của con người vốn khó lường. Vì thế, công việc làm ăn của tôi luôn rất phát đạt.
Nhưng hôm nay, cô chẳng nói gì cả.
"Dù tôi làm gì cũng là sai, tôi thi trượt vì tôi bất cẩn; tôi bị bệnh là do thể chất tôi yếu kém; tôi yêu đương là do tôi không có mắt nhìn; tôi không vui trong công việc là do tính cách tôi không tốt. Giờ đến cả việc Cao Bằng ngoại tình, cũng là lỗi của tôi."
Giả sử nếu bạn chỉ còn vài giờ để sống, bạn sẽ làm gì?
Triệu Doanh đã bán đi sự thông minh, duyên phận, và tình bạn của kiếp sau, để đổi lấy thêm sáu giờ sống trong kiếp này.
Triệu Doanh co rúm lại, biện bạch: "Con đâu có gây chuyện. Là anh ấy ngoại tình."
Giả bộ vui vẻ, tô điểm hòa thuận là một kỹ năng mà nhiều đứa trẻ hiểu chuyện từ khi sinh ra cho đến lúc qua đời đều đã tự học được.
Những ngón tay gầy guộc nắm chặt mép bàn, gân xanh nổi lên, móng tay trắng bệch, như sắp lật tung cả bàn ăn.
Một người, đối với tôi, vô cùng quan trọng.
"Con biết rồi. Bố ạ."
Nhưng tôi không làm thế được.
Bạn sẽ đồng ý chứ?
"Con cũng có nhiều khuyết điểm, không đủ dịu dàng, nhan sắc phổ thông, da không đẹp, công việc lại không ổn định, hay thay đổi… Vậy nên cũng không thể hoàn toàn trách Tiểu Cao."
Tôi ra hiệu bằng ánh mắt rằng, đã đến lúc cô phải rời đi.
Chương 3: Chương 3
Thời gian lại một lần nữa dừng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Doanh cũng là một người đáng thương.
Triệu Doanh có một cặp cha mẹ luôn xem thường cô.
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt Triệu Doanh tái nhợt.
Nếu như một cặp cha mẹ nhận ra rằng, trong những giờ cuối cùng bên con cái, họ chỉ toàn trách mắng, thì liệu họ có tự trách, hối hận không?
"Nếu một người đàn ông thấy con tốt, sao anh ta lại đi ngoại tình?"
…
Những điều nhỏ nhặt này, thường chỉ đến khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời, mới thể hiện được giá trị thật sự của chúng.
Đến thời điểm như thế này, đồng nghiệp của tôi sẽ kiếm được bộn. Không vắt kiệt hết vận khí của khách hàng trong kiếp sau, họ sẽ không chịu dừng tay.
Con người luôn có điểm đáng thương.
Có lẽ, nếu là ngày bình thường, Triệu Doanh đã có thể bày tỏ nỗi uất ức của mình. Dù rằng cô biết, khi kể ra với bố mẹ, họ sẽ chỉ đáp lại bằng một câu: "Con sao mà đùa chút cũng không chịu nổi."
Có lẽ còn có người, sẽ viết ra những kỷ niệm quý giá mà họ đã giữ trong lòng.
Chỉ có những người tinh ý nhất mới có thể thấy chút lưu luyến trong đáy mắt của Triệu Doanh.
"Sao họ lại đối xử với tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ tôi không có chút ưu điểm nào sao?"
Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấyđể an ủi: "Tôi sẽ cho thời gian tiếp tục, cô đã nghĩ kỹ sẽ nói gì chưa?"
Khi gặp Cao Bằng – kẻ giỏi nói lời đường mật, Triệu Doanh đã xiêu lòng ngay.
Họ nghĩ rằng ánh lệ của cô là vì xúc động bởi tình thương cha mẹ, hoàn toàn không hề hay biết rằng, con gái duy nhất của mình vừa bị một vụ t.ai n.ạn xe cướp đi sinh mạng.
Sau khi ăn tối cùng bố mẹ và trở về nhà, cô đã gặp một tên buôn người đang b·ắ·t· ·c·ó·c một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi, Triệu Doanh đã dũng cảm cứu giúp nhưng không may t.ử nạn.
Còn Triệu Doanh, trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, đầu tiên là bị người yêu phản bội, sau đó lại bị bố mẹ ruột chỉ trích. Nỗi tuyệt vọng của cô, có thể tưởng tượng được lớn đến nhường nào.
Gặp bất kỳ khách hàng nào, tôi cũng sẽ hỏi câu này.
Đây là vấn đề nguyên tắc. Mẹ cô im lặng, chuyển qua bố cô lên tiếng.
Bố cô khẽ ho một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ từng trải.
Tôi phẩy tay, khiến thời gian ngừng lại.
Vậy mà tôi không giỏi buôn bán chút nào.
Triệu Doanh cười khổ rồi gật đầu.
Đứa trẻ suýt bị b·ắ·t· ·c·ó·c đó đã nhận bố mẹ của Triệu Doanh làm cha mẹ đỡ đầu, mang lại chút an ủi cho nỗi đau mất con của họ.
Và chỉ khi kiếm đủ vận khí, tôi mới có thể cứu một người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không có đáp án chuẩn cho câu hỏi này.
Theo hồ sơ chính thức, Triệu Doanh qua đời vì một hành động cứu ngườidũng cảm.
Còn Triệu Doanh, bật khóc nức nở.
Bạn có bất ngờ, thất vọng, hối tiếc không?
Lúc này, bố mẹ cô vẫn giữ nguyên biểu cảm "đều là lỗi của con" mà không nhúc nhích.
Dù trong lòng đã tan nát, nhưng cô vẫn phải ăn xong bữa ăn này với gia đình.
Nếu như những điều này chỉ là chuyện nhỏ, thì bữa ăn mới thực sự là thử thách.
Những lời "bé yêu" liên tiếp khiến cô cảm thấy được ấm áp chưa từng có.
Ban đầu, Triệu Doanh vẫn còn chăm chú lắng nghe, nhưng bất chợt nhận ra điều bất ổn: "Bố, Cao Bằng ngoại tình, sao bố lại nói con không tốt?"
"Con định làm gì đây? Ngày trước bảo chia tay thì không nghe. Kéo dài đến khi thành gái già, giờ cần phải kết hôn, họ hàng bạn bè ai cũng biết rồi, bây giờ lại đòi chia tay? Ngày nào cũng làm mẹ phải lo nghĩ cho mày."
Vào khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời, tôi hỏi cô: "Có hối hận không?"
Nhưng, vẫn có trường hợp ngoại lệ. Tôi có thể làm một giao dịch với bạn, dùng vận khí kiếp sau của bạn để đổi lấy sự tiếp diễn của kiếp này.
Mẹ cô hỏi một câu sâu cay: "Doanh Doanh, con và Tiểu Cao sao rồi?"
"Doanh Doanh, không phải bố mẹ trách con."
Triệu Doanh vừa khóc vừa đồng ý: "Được."
Như lúc này đây, Triệu Doanh ngơ ngác lắc đầu: "Tôi… tôi không biết."
Rốt cuộc, đây là bữa cuối cùng rồi.
Cao Bằng dựa vào cái miệng biết ăn nói để làm cô vui, khiến cô bạn gái dốc hết lòng dạ, sẵn sàng cùng anh ta chịu khổ.
Cô nghẹn ngào từng chút một: "Từ nhỏ đến lớn, họ chẳng bao giờ xem trọng tôi."
Có người sẽ chọn tạm biệt thật đàng hoàng với người họ yêu thương.
"Thanh Đường, xin cô, làm thêm một giao dịch nữa đi. Tôi không muốn c.h.ế.t trước mặt bố mẹ. Cho tôi ra khỏi nhà đã, rồi hãy c·h·ế·t, được không?"
Cao Bằng là mối tình đầu của Triệu Doanh.
Vì thế, trong mắt bố mẹ cô, đối mặt với những lời trách móc "không đủ hoàn hảo," cô con gái chỉ ngoan ngoãn cười lệ, như thể hoàn toàn chấp nhận những lời phê bình đó từ tận đáy lòng.
Bố mẹ cô vốn coi thường gia cảnh của Cao Bằng, lại còn chê anh ta lông bông không có học vấn, công việc ổn định. Vậy nên, nếu biết cô chia tay, đáng lẽ họ nên vui vẻ mới phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng, một người đàn ông có thể dùng lời ngon tiếng ngọt với một người thì cũng có thể làm thế với người khác. Ở một mức độ nào đó, thành tựu trong việc lừa gạt các cô gái cũng có thể giúp anh ta bù đắp cho thất bại trong sự nghiệp rách nát của mình.
Vì cô không muốn để lại bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cho bố mẹ trước lúc mình ra đi.
— Vậy, nếu tôi nói với bạn rằng, mạng sống của bạn đã chấm dứt ngay tại thời khắc này, thì sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.