Thịt Phượng Hoàng
Khuê Gia
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Chân Tướng
Ánh mắt chị ấy mông lung rồi tiêu cự tập trung lại một điểm. Đôi mắt chị dần đong đầy nước rồi tràn ra từ mi mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân viên sân golf đã lái ra chiếc xe Lincoln khoa trương và chiếc ô tô biển 8888 tới cửa chính. Ba người chờ mãi mà chưa thấy Phượng ra. Để hai người đàn ông có địa vị phải chờ đợi bạn mình, Ánh ái ngại.
“Chị Tiên, chị Tiên. Em hiểu. Em hiểu mà.”
“Này anh kia! Anh mù hay sao mà không thấy khách hàng của anh bị đám lưu manh quấy rối?”
Một tên đàn em lên tiếng.
“Phượng không nghe máy ạ. Hai anh chờ một lát, để em vào tìm cậu ấy.”
Mà cứ để cô bị bọn chúng lôi xềnh xệch đi như thế.
Anh lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thôi nào cô em. Đừng làm giá! Theo ông già có gì hay. Ông già làm sao thỏa mãn được em. Theo anh đi. Cái gì lão có mà chả là của anh. Em muốn gì anh cũng cho.”
“Nghe nói dạo này mày đắt show lắm. Nhận được mấy hợp đồng lớn. Cứ tiếp tục chăm chỉ, chị nghĩ thời của mày sắp đến rồi đấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Để em gọi cho Phượng.”
“Người đẹp thật không nể mặt. Gấp về với lão già sắp xuống lỗ thế à? Ở với lão phí của ra em ơi.”
Họ tính tới một resort gần đó để dùng bữa tối và thư giãn nốt ngày nghỉ cuối tuần còn lại. Tranh thủ lúc họ thay đồ, Phượng nhắn tin hẹn gặp chị Tiên.
Chỉ cần nhớ đến những điều khủng khiếp chúng làm với cô đã khiến tinh thần cô suy sụp.
“Lúc nãy Phượng báo cậu ấy muốn vào nhà vệ sinh, kêu em ra trước. Không biết sao lâu vậy?”
Hắn nói xong, bốn kẻ phía sau cười đê tiện phụ họa.
Chị Tiên đang bị vây quanh bởi Đạt và bốn tên đàn em của hắn.
“Em vừa nhận được mấy lời mời đó hôm qua. Chị đã biết tin rồi á?”
Chị Tiên gằn giọng:
—
Tiến Phước xuất hiện ở đây cùng hai kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c. Phượng không liên lạc được. Chắc chắn có chuyện. Anh phải tìm cô.
Giọng chị Tiên đè nén.
Chân cô vô thức lùi lại một bước.
Toàn thân Phượng thoáng lạnh toát. Cô c·h·ế·t trân tại chỗ.
“Cút đi! Tôi còn có việc.”
Phượng túm lấy tay áo của nhân viên bảo vệ khiến anh ta giật thót. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bảo vệ vừa tới can gián, chị Tiên liền chạy đi.
Sự im lặng của người tốt là tội ác lớn nhất thế gian.
Trong sảnh còn có nhiều nhân viên, khách hàng nhưng họ hoặc là giương to đôi mắt, hoặc là lén lút liếc về phía bên này. Không ai đứng ra can ngăn hành vi vô lại đó hết.
Ánh rút điện thoại ra.
Trước thái độ hung hăng của cô, anh bảo vệ buộc phải gọi thêm một nhân viên nữa tới giải cứu cho Tiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chị Tiên nghĩ một lát rồi lựa lời.
Vì mục đích của Minh và Ánh vốn chẳng phải đánh golf nên họ gần như không di chuyển chút nào. Dẫu vậy trông Ánh rất thỏa mãn, còn Minh vẫn mang dáng vẻ tỉnh bơ như mọi khi.
“Buông ra!”
“Không. Hai người chờ ở đây. Tôi vào tìm người.”
“Mày đừng có coi thường. Gió vừa đổi chiều đám người trong giới biết liền. Lúc nào người trong ngành chẳng nắm được thông tin trước công chúng. Cố gắng lên nhé!”
“Mày…thân với anh Ba lắm à?”
“Phượng ơi, chị nhục nhã quá! Chị chỉ muốn c·h·ế·t luôn thôi.”
“Phượng?”
Phượng nóng nảy.
Tên Đạt ngả ngớn vuốt má chị Tiên.
“Quen biết mà thế kia à? Không thấy cô gái kia đang phản kháng chống lại bọn họ sao? Anh không biết 78% vụ hi.ếp d·â·m thực hiện bởi người quen của nạn nhân ư? Chẳng lẽ kẻ quấy rối là thành viên sân golf nhà anh thì được phép chắc? Không nghĩ tới nạn nhân thì cũng phải nghĩ tới hình ảnh của khu nghỉ dưỡng chứ! Để bọn họ gây rối như thế thì các khách hàng khác nghĩ thế nào? Anh sợ đi một mình thì gọi thêm mấy bảo vệ nữa đi! Anh còn không nhúc nhích có tin tôi báo cho cấp trên của anh không?”
Tràng cười đáng kinh lại vang lên. Dạ dày Phượng cuộn trào, ngực tức như bị búa nện.
Tình cảnh này giống hệt cô ở kiếp trước. Cô kêu cứu, nhưng không ai quan tâm. Đến tận lúc cô trở thành thức ăn cho giòi bọ, đám người đó vô tội nói tưởng nạn nhân quen biết với đám b·ắ·t· ·c·ó·c, đang làm hàng giận dỗi mà thôi. Vì hiểu lầm nên họ không giúp giải cứu.
Ở vườn hoa sân sau, hai cô gái ngồi bệt xuống bồn cây, hệt như hai nữ sinh buôn chuyện vui vẻ trong giờ ra chơi. Tiên không sợ bộ cánh hàng hiệu dính đất, còn Phượng hồn nhiên như gánh nặng trên vai cô không hề tồn tại.
“Hả? Thưa cô, tôi nghĩ bọn họ quen biết nhau ạ. Với cả tôi vừa kiểm tra với nhân viên an ninh qua điện đàm. Năm cậu kia có thẻ thành viên của câu lạc bộ ạ.”
Cô ôm lấy chị Tiên, vỗ lưng để chị ấy bình tĩnh lại.
“Chị Tiên, là em đây.”
Điện thoại rất không phối hợp mà phát ra những tiếng tút dài báo bận.
Phượng đón đầu chị Tiên ở cửa phụ. Vì cuống cuồng chạy trốn nên chị ấy va vào Phượng.
—
Chờ mãi không thấy chị Tiên xuất hiện. Phượng mon men vào sảnh tìm chị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.