Thịnh Thế Đích Phi
Phượng Khinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Lợi kiếm ngang trời, gặp nhau
Nghiêu nhìn chăm chú khóa lại nữ tử thanh nhã nhỏ nhắn xinh xắn kia. Mới vừa rồi trên chiến trường, nữ tử một thân trang phục màu đen, tư thế oai hùng, sát phạt lãnh mạc, hiện tại, quả thật mang theo nụ cười nhàn nhạt bất
Diệp Ly từng nghe Từ Thanh Trần đánh giá qua, lúc thiếu niên Mặc Tu
Ngó chừng bóng ảnh bén nhọn trong loạn quân kia, ánh mắt ngăm đen của Mặc Cảnh Lê dần dần híp lại, cái bóng ảnh kia để cho hắn có một loại
nói: “Định Vương mang theo viện binh tới, ta không trở lại thì chính là
một chút nhớ hắn.
có huynh đệ Hắc Vân kỵ, thủ thành vốn chính là chuyện của chúng ta, lần
trong nháy mắt, thiết kỵ màu đen như cuồng phong xông ra ngoài, đến mức
Diệp Ly không nói gì, trường hợp ngoài ý muốn lúc nào cũng đều có,
mềm mại của nàng, thấp giọng nói: “Sau này không cho bị thương nữa, nếu
Ám Tam cười nói: “Vân Giáo Úy, đừng khó chịu quá. Đừng nói viện quân
đứng ở phía sau đồng bào làm sao cũng không nghĩ ra được lại có người
như trước cũng am hiểu chạy trốn. Phụ cận Vĩnh Lâm địa hình phức tạp,
“Không hổ là Hắc Vân kỵ . . . . . .” Bên cạnh tướng lãnh không khỏi
Trên mặt Diệp Ly đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên trên mặt xuất
Lâm không lớn để cho hai đạo nhân mã gia nhập có thể nói là kín hết chỗ
chữa bệnh và chăm sóc trên chiến trường. Diệp Ly nhìn y phục và vật phẩm trang sức thật chỉnh tề bày ở trước mặt, không nhịn được ở trong lòng
đến, chính là Vương gia chúng ta một người đứng ở đằng kia, chỉ sợ những tên kia cũng không dám đến gần một bước. Cái này sao… Gọi là khí thế.
mình ngươi cũng không c·h·ế·t được. Đi theo ta!” Nói xong cũng không để ý
“Người kia là ai vậy?” Đang xem cuộc chiến, đột nhiên Mặc Cảnh Lê chỉ vào một bóng ảnh áo đen nhỏ nhắn xinh xắn trong loạn quân một lộ ra vẻ
Vân Đình bỏ qua lời của hắn, mở trừng hai mắt trông mong nhìn Diệp
mỏi. Nói đến bị thương……” Mặc Tu Nghiêu kéo cánh tay trái của nàng, vén
“Sưu ——!” Một mũi tên lông màu trắng hiện lên kim quang hoa mỹ phá
Đông đông đông!
thế trải qua thiên chuy bách luyện (muôn ngàn thử thách, nhiều lần gọt giũa), ẩn tàng ngàn năm mới xuất thế ngang trời. Gió mang sát khí bên trong
chút dừng bước lại. Mặc Tu Nghiêu giục ngựa tiến lên, tuấn mã tuyết
khuê nữ tao nhã nhất .
vậy… Thật sự là quá kinh khủng.
Hai nghìn Hắc Vân kỵ dùng để thủ thành so với hai nghìn thủ tướng
Mặc dù Hắc Vân kỵ đang chặn lại quân phản loạn ở cửa thành, nhưng
“Kim vũ tiễn? Là Vương gia!” Lưu lại cản ở phía sau, Hắc Vân kỵ thấy
Bờ môi mỏng ấm áp lần nữa đụng vào bờ môi kiều diễm của nàng, lần này
bắt đầu vội vàng nôn nóng. Trời còn chưa sáng cũng đã bắt đầu công thành rồi, hơn nữa theo sắc trời dần tỏ rạng thế công càng ngày càng mãnh
nhọn mang theo thành từng đóa hoa máu diễm lệ. Trên sườn núi vô số vũ
một chút ngươi bây giờ đang mặc thành cái dạng gì? Nếu là Thiên Hương và Tranh Nhi ở chỗ này không niệm kinh c·h·ế·t ngươi cũng không được.”
không định đổi lại một bộ quần áo khác đi nghênh đón hắn sao? Ngươi xem
trên cổng thành nhưng hiển nhiên đã không cách nào phòng thủ hữu hiệu
trong cửa thành tiêu diệt.
nữa. Không ít quân phản loạn đã từ trên tường thành bò lên, chém g·i·ế·t
này!
bình thường.
chỗ nào không thoải mái hay là bị thương rồi?”
Ngẩng đầu, hơi thở thanh nhã từ trên người nam tử trước mặt ập đến,
đi, lưu lại thiếu nữ áo đỏ với vẻ mặt dại ra, hồi lâu mới thấp giọng lầu bầu nói: “Qua sông rút cầu … vậy mà ngay cả chiến mã Bổn cô nương cũng
thành mà chạy coi là chuyện gì? Vậy còn không bằng sớm mấy ngày tính
kinh hô lên.
Tiếng trống trận trầm trọng vang lên, phảng phất đập vào lòng của mỗi người. Quân phản loạn trong lòng run run hướng nam tử áo trắng đánh
lạnh nhẹ nhàng nâng lên kiều nhan luống cuống của nàng. Đôi môi dịu dàng lưu luyến ở trên cánh môi đỏ tươi của nàng. Nụ hôn của Mặc Tu Nghiêu
người bên cạnh nhắc nhở hắn cũng nhìn thấy một nhóm bóng ảnh màu đen
quân tới, “Hắc Vân kỵ, chuẩn bị!”
“Đi?” Diệp Ly nhướn mày, “Bây giờ có thể đi tới chỗ nào đây? Ngoài thành có mười mấy vạn đại quân đấy.”
cánh tay xiết bên hông có chút đau, thấp giọng nói: “Mặc… Tu Nghiêu,
không còn một mống. Còn có đại quân khổng lồ từ phía sau lưng, gần như
Mình thì tới loay hoay vật phẩm trang sức trên bàn. Thành Vĩnh Lâm nhỏ
Diệp Ly cũng rất bất đắc dĩ, nhưng thành Vĩnh tâm bị công phá đã
lên, cài một cành trâm minh châu lưu tô. Động tĩnh dịu dàng giống như
thách cùng với tôi luyện vẫn tao nhã như cũ dẫn tới thế nhân phải ghé
cảm giác quen thuộc quỷ dị. Hồi lâu, rốt cục nghiến răng nghiến lợi phun ra một cái tên, “Diệp Ly!”
trắng khoan khoái dưới sự điều khiển của chủ nhân chạy đến trước mặt
Nơi xa, một mũi tên thất thủ, trong lòng Mặc Cảnh Lê giận dữ. Cầm lên cung tên còn lại chuẩn bị bắn, đột nhiên mặt đất bắt đầu mơ hồ chấn
Diệp Ly kinh ngạc trợn to hai mắt. Nam tử hôn như cuồng phong bạo vũ, ở
như tuyết kia. Áo trắng thương bạc, oai phong như rồng bay. Hắn đến làm
Diệp Ly không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu lại thấy được nàng bị thương, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắn. Tựa vào trong lồng ngực của hắn, Diệp Ly vừa không biết đang suy
Mắt thấy cửa thành trong tiếng va chạm nặng nề bắt đầu tan vỡ, Diệp
Người khác không học được.” Chính là Định Vương hoàn hảo không tổn hao
“Vương gia, đến xem. Hắc Vân kỵ!” Phía sau đại quân, Mặc Cảnh Lê ngồi trên lưng ngựa nhìn chằm chằm tình hình trên chiến trường, không cần
“Dạ, Vương gia!” Bốn phía tiếng vang rung trời.
bóng đen nhỏ nhắn xinh xắn phía trong loạn quân.
Tuyết quan bên kia đã nhận được tin tức rồi, “Hắc Vân kỵ toàn bộ rút
dưới tay hắn tựa hồ không có bất kỳ khác biệt nào.
loạn một tay đánh về phía Ám Tam té qua. Vừa hất lên thì cánh tay trái
“A Ly……”
thoắt rời xa chiến trường. Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng, xoay người lại rút ra cung tên được treo trên lưng ngựa, lắp tên kéo cung, liếc về
hiện thần sắc quẫn bách, tay chân cũng không biết nên đặt nơi nào. Nàng… Nàng lại có thể ở ven đường người đến người đi ôm hôn một người nam
Ám Tam cười híp mắt nhìn Hạ Thù nói: “Chúng ta là ám vệ, chủ tử ở nơi đâu chúng ta ở nơi đó.”
tán tưởng. Không tới nửa canh giờ, nàng từ trên đường đi Toái Tuyết quan chạy trở lại, lại còn tìm đủ những thứ vật phẩm trang sức, ở thành Vĩnh Lâm căn bản không dễ dàng tìm được này, sau đó lúc trước còn tại lúc
Chương 92: Lợi kiếm ngang trời, gặp nhau
ống tay áo rộng rãi lên, lộ ra vết thương dài nhỏ trên cánh tay, cau mày nói: “Làm sao không băng bó một chút?”
biên thành tuyệt đối sẽ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Đến thời điểm buổi trưa, trong thành Vĩnh Lâm chỉ còn dư lại quân trấn thủ đã sớm
gian ngắn hai quân vẫn giằng co dây dưa ở cửa thành. Cho dù thỉnh thoảng có mấy người quân phản loạn vọt đi vào cũng rất mau bị quân trấn thủ
Lâm. Cùng Hắc Vân kỵ dọn dẹp quân phản loạn mới vừa đánh vào trong thành liền vẫn đứng ở trên cổng thành nhìn tình cảnh dưới thành. Tuy nhiên
Diệp Ly sửng sốt, ngơ ngác nhìn nụ cười ôn nhuận của Mặc Tu Nghiêu,
“Nói như vậy… Nói như vậy là viện binh của chúng ta đến? Chúng ta
thành cũng chỉ là rồng ngủ chỗ nước cạn. Chỉ cần ra khỏi thành nhất định có thể đủ lực để mở đường máu đánh đi ra ngoài.” Hạ Thù nói.
đặc biệt mà hỏi. Cùng tất cả Hắc Vân kỵ chính là hình dáng một trang
“Dạ!”
không chưa được chạm tới a, hẹp hòi……”
chém đến sau ót một người, xoay người lại đá đến một gã quân phản loạn
Ám Tam vừa huy kiếm mang ra một đường máu, vừa nói: “Mặc Cảnh Lê có
cùng Hắc Vân kỵ tò mò nhún vai xuống ngựa. Được rồi, làm người thủ hạ
từng bước san bằng, mà ẩn chứa trong đó bóng ảnh trải qua vô số thử
đang đánh lén.
con hơn, chắc chắn Mộ Dung sẽ không hỏi cái vấn đề trẻ con nhàm chán
trên người thẳng tắp ngã xuống kia lộ ra đuôi tên màu vàng, không khỏi
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, trong con ngươi thâm trầm đều ôn nhuận ấm áp.
“Không… Không đúng, Vương gia!” Sắc mặt quân sư trắng như tờ giấy, chỉ vào bụi mù cuồn cuộn nơi xa kêu lên: “Lần này là thật!”
người rõ ràng đều có được công phu khá tốt, khó đối phó hơn quân tốt
trong lòng chấn động nhưng cũng mồ hôi lạnh cả người vội vàng đi về phía Diệp Ly áp sát vào.
lại. Nếu như không phải là hắn tự chủ kinh người, ngay lúc đó mũi tên
Diệp Ly ngắm nhìn cánh tay Mặc Tu Nghiêu vừa băng bó xong, mỉm cười nói: “Thật sự không có chuyện gì, hai ngày là khỏi rồi.”
một cao một thấp xuất hiện ở bên đường phố. Thiếu nữ áo đỏ cao gầy vẻ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
xuống thì thấy nghênh đón nàng là Mặc tu Nghiêu vươn ra đang mở rộng hai cánh tay, “Xuống đây.”
với quân trấn thủ trên thành. Diệp Ly ở dưới thành cũng cảm thấy rõ ràng áp lực, một đao quét ra một quân phản loạn nhào lên, vừa quay người vừa lúc đem Đao Phong (lưỡi đao) đâm rách cổ họng quân phản loạn từ phía
mình và vũ tiễn không có vào hơn phân nửa tựa hồ không thể hiểu, mình
thành lâu, lại bị Mộ Dung Đình không biết lúc nào đã trở lại một tay túm lấy nàng. Diệp Ly cau mày, “Mộ Dung, làm sao ngươi lại trở lại?”
cái này nàng cũng không biện pháp bảo đảm, “Ta sẽ tận lực, một mình
được bọn họ. Nhưng vừa bắt đầu Hắc Vân kỵ cũng chưa có thật hướng vào
thước đụng vào mũi tên bắn nhanh mà đến, rơi xuống đất. Vũ tiễn kia lại
Diệp Ly ngẩng đầu, không vui hí mắt nhìn hắn, “Chàng đang ở đây kỳ thị nữ nhân?”
“Mặc Tu Nghiêu… Làm sao có thể? ” Mặc Cảnh Lê tàn bạo trừng mắt trước một màn này, trong đôi mắt đều lóe lên tia ánh không thể tin tưởng,
Nơi xa trên lưng ngựa, Phượng Chi Dao nhìn một đám tướng sĩ khô khan
hoặc là đi gặp Mộ Dung Thận, mà là lôi kéo Diệp Ly đến sườn núi bên cạnh cách đó không xa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chém g·i·ế·t ở bên trong, Diệp Ly rõ ràng nhận thấy được một cỗ hơi thở nguy hiểm. Chỉ quay đầu lại nhìn nơi xa nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Mặc
đường chạy băng băng. Tuấn mã không hổ là tuấn mã, trong nháy mắt liền
“Từ từ sẽ đến, nếu như ngươi khi mười lăm mười sáu tuổi là có thể
đạo lý này, rất nhanh toàn bộ buông tha cho chiến mã sáp nhập vào trong
răng nàng buông lỏng ra thăm dò vào trong đó, câu dẫn cái lưỡi luống
mặt Diệp Ly đang cứng ngắc bất đắc dĩ, kéo người chạy về hướng địa điểm đặt chân dưới cổng thành cách đó không xa.
bất nhập.
bản nhìn chưa ra bất kỳ chiêu thức gì, nhưng gần như từng cái động tác
toàn khác Hắc Vân kỵ. Nếu như động tác Hắc Vân kỵ là mạnh mẽ bén nhọn
viên đ·ạ·n này.
nhìn thấy Toái Tuyết quan ở xa xa trong tầm mắt, Diệp Ly cúi đầu nhìn
người ta không dám nhìn thẳng, nhẹ nhàng mà rơi vào ở trên người Diệp
trong lúc Diệp Ly thất kinh giật mình mà cuốn sạch hết mọi thứ. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bị khóa thật chặt vào trong ngực, đầu ngón tay hơi
huấn luyện nghiêm chỉnh.
mỹ vô cùng. Tròng mắt vốn là ôn nhuận lúc này tràn đầy nhuệ khí làm
cao rồi nhảy xuống núi xông vào trong loạn quân. Một đường hướng đến
thành, bên trong cửa thành thành Vĩnh Lâm, tướng sĩ còn dư lại đều sắp (đọc tại Nhiều Truyện.com)
cho quân phản loạn rối rít tránh lui, căn bản không dám tới giao chiến.
mạnh mẽ.
Nam tử áo trắng nhấc lên dây cương, bạch mã phảng phất như bay lên
“Ai ơ…” Mộ Dung Đình vội vàng túm lấy nàng, vừa đi xuống vừa nói:
“Ta với nàng có thể giống nhau sao?”
Hạ Thù trừng mắt nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy ánh mắt một trận
“Chiến trường thì sao? Trận chiến không phải là đánh xong rồi? Định
dù hiện tại đã coi như là địch nhân, thấy quân đội tinh nhuệ như vậy
Lần này trận chiến cũng không có duy trì thời gian quá dài, không quá nửa canh giờ quân phản loạn bắt đầu rút lui về hướng phía đông. Nhìn
có thấy bóng ảnh hắn muốn gặp.
“A Ly.” Mặc Tu Nghiêu tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Nàng đang tức giận hay là đang làm nũng?”
“Vậy là chàng nói ta không giống nữ nhân?”
biết tách ra lâu như vậy nàng cũng có một chút… Được rồi, không phải là
tên này. Khi thấy mũi tên kia liên tiếp bắn thủng hai người, mang ra
Ám Tam nhún nhún vai, bất đắc dĩ phía sau mọi người nói: “Hắn thật giống như thẹn thùng?”
phải phát hiện Vương Phi rồi hay không? Làm sao ta cảm thấy lúc này quân tới không giống quân tốt bình thường?” Chung quanh bọn họ đều là những
Mặc Tu Nghiêu vừa xuất hiện, Diệp Ly liền lui về trong thành Vĩnh
toán bỏ thành, còn không để c·h·ế·t nhiều người như vậy rồi?”
Ly bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc vẫn không chống đỡ được tới khi viện
quân phản loạn thối lui như thủy triều, Vân Đình á khẩu không giải thích được, “Này… Này có ý gì?” Những thứ quân phản loạn này là chuyên chọn
Bạch mã biết điều sớm đã không biết chạy đến đâu rồi, hai người cách Toái Tuyết Quan chỉ có vài dặm, rõ ràng có thể thấy được quan khẩu hùng vĩ. Nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng không tính lập tức trở về thành Vĩnh Lâm
này có thể trấn thủ nhiều ngày như vậy đã là nhờ có các ngươi.”
“Công tử!”
là hiện tại nàng đang bị mấy quân phản loạn quấn căn bản không cách nào
quân vào thành tiếp nhận phòng ngự. Mặc Tu Nghiêu mới giục ngựa vào
đến. Nếu bình thường thì Diệp Ly cũng không lo lắng mũi tên này, nhưng
“Trời ạ……” Ám Nhị, Ám Tam cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mới vừa
ánh mắt cũng không tự chủ được tập trung đến trên người nam tử áo trắng
kim!”
đơn giản thi triển ra đều có một tên binh lính trước gót chân hắn té
hai đạo quân vẫn không có tham chiến đầy đủ sinh lực xông vào chiến
tiếng Thiếu niên Chiến thần không phải là đến không , Mặc Tu Nghiêu cũng không phải là thần linh đến trái đất có thiên thần hộ thể đao thương
người như vậy ta xem các ngươi làm gì bây giờ!” Vốn bởi vì thành Vĩnh
Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ, “Ta không có kỳ thị nữ nhân, hơn nữa cho dù ta kỳ thị nữ nhân cũng sẽ không kỳ thị nàng.” A Ly của hắn đặc biệt như vậy, nếu như bị bọn họ kỳ thị thì nam nhân khắp thiên hạ đều đi tự sát
có cái khí thế này.” Ám Tam không có chút thành ý mà an ủi hắn.
Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên kéo nàng vào trong ngực, vuốt vuốt mái tóc
không nàng không được đi đâu cả!”
mặt đang hưng phấn lôi kéo một nữ tử áo xanh đi về phía bên này. Mặc Tu
ngực một người khác. Ánh mắt người nọ không dám tin nhìn b* ng*c của
Một mặt nạ màu bạc trước mặt che đi một bên dung nhan, nhưng là một bên
trong loạn quân, chẳng qua là che ở cửa thành không để cho bọn hắn đi
Nghiêu như một loại lửa chói mắt, sau thành thanh niên Mặc Tu Nghiêu
mất mật, còn đánh cái gì?
né tránh. Ám Tam kinh hô một tiếng, lập tức nhào tới. Trong lòng Diệp Ly khẽ nguyền rủa một tiếng, một tay chế trụ một đao trong tay quân phản
tuấn mã tuyết trắng ở trong lúc Mộ Dung Đình trợn mắt hốc mồm liền rời
Diệp Ly khẽ nhúc nhích một chút, rất nhanh lại yên tĩnh lại. Thân thể Mặc Tu Nghiêu cũng không khỏe, cũng không thể ở trong thời gian ngắn
đắc dĩ, quần áo nhanh nhẹn, váy dài bồng bềnh. Tóc đen mềm mại vén lỏng
phục màu đen hoa văn hình đám mây, nhưng thân thủ và động tác lại hoàn
sao Diệp Ly chỉ cảm thấy an tâm và buông lỏng, trên mặt truyền đến hơi
“Đó là……” Mọi người im lặng, cũng không ai biết người kia rốt cuộc là người nào. Bởi vì trừ thân hình nhỏ thấp một chút, cùng với nhanh nhẹn
Thấy hắn kiên trì như vậy, Diệp Ly chỉ đành phải tùy ý để hắn ôm mình xuống ngựa. Rúc vào trong lồng ngực có một chút lạnh, chẳng biết tại
Diệp Ly lười nghe bọn hắn nói nhảm, xoay người chuẩn bị đi xuống
Beta: Sakura
Vương tới cho dù là quân phản loạn đi nữa cũng đánh trở về, thiếu một
xuống. Vô luận là quân tốt bình thường hay là tướng lãnh lãnh binh, ở
tay cầm trường thương màu bạc, lưu vân màu trắng trên quần áo đung đưa.
trêu chọc ai cũng không nên trêu chọc Vương Phi. Nữ nhân biến thành như
trảm hai mươi viên tướng, phá tan ba mươi vạn kẻ địch, hiện tại cũng sẽ
người ngu. Không đúng… Là ngươi đem ta trói đi, ta căn bản cũng không có đi!” Diệp Ly như không có việc gì, phất tay một cái nói: “Cái này nói
Diệp Ly chỉ chỉ người phía sau nói: “Ngươi hỏi một chút bọn họ có đi
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, ở trong lúc nàng thẹn quá thành giận ôm người trở lại vào trong ngực, “Theo ta ngồi một lát, hơi mệt.”
trường, “Đều nói Hắc Vân kỵ am hiểu tập kích, công kích bất ngờ, nhiều
không mà đến, mũi tên của Mặc Cảnh Lê tiến đến trước người Diệp Ly ba
một khi để cho bọn họ thoát khỏi chiến trường thật đúng là không bắt
được kéo toàn bộ mười mấy vạn đại quân lên vây công cái thành nhỏ như
hận không được nhào tới cắn hắn một ngụm hoặc là đánh mình một trận.
quá nhiều……
Ly. Diệp Ly chỉ cảm thấy trong lòng run lên, đồng thời khẽ thở một hơi.
quả thật hết sức ôn nhu triền miên, “A Ly… Ta rất nhớ nàng, thật không
cũng vẫn không thể che hết ý than thở.
nghĩ cái gì, vừa dần dần chìm vào mộng đẹp………
bén nhọn một chút, hắn và Hắc Vân kỵ khác cũng không có bất kỳ khác biệt rõ ràng nào.
chàng ra chiến trường cũng không phải bị thương rất nhiều sao?” Danh
“Muốn chạy?” Xa xa, đương nhiên Mặc Cảnh Lê thấy rõ ràng tình hình
chính là không phải là chuyên môn dùng để ở thời điểm chủ tử không rảnh
tới. Lúc này vừa nhận lệnh lập tức chia ra phía bên trái phải cùng trong thành lui ra, lại có một nhóm lưu lại ở phía sau ngăn trở cung thủ, cho dù quân phản loạn không cam lòng cũng chỉ có thể nhìn bọn họ thoăn
chiến đấu không có kết thúc lên thành lâu chặn lại mình. Thật là được
lắc đầu cười nói: “Chẳng qua là vết thương nhỏ, đã không chảy máu rồi.
thay đổi quá lớn, lại trầm tĩnh như nước hàm chứa gợn sóng làm cho người ta kinh tâm. Mà Mặc Tu Nghiêu bây giờ… Như một thanh danh kiếm tuyệt
Ngoài thành, trên chiến trường đã an tĩnh lại, lưu lại một bộ phận
“Dạ!” Trên cổng thành giao cho quân trấn thủ còn dư lại đã không
Cảnh Lê hung ác cùng với mũi tên nhọn thoát khỏi dây cung phá không mà
“Hai nghìn thiết kỵ Hắc Vân kỵ cũng không có tổn hại, vây ở trong
Ám Nhị, Ám Tam nhích lại gần, Ám Nhị thấp giọng nói: “Công tử, nên rút lui.”
cuộc mình đang suy nghĩ gì, chẳng qua là theo bản năng b*n r* một mũi
thứ hai sẽ bắn về phía Mặc Cảnh Lê. Nếu như nàng không thể đỡ mũi tên
chỉ trong chốc lát, mười mấy vạn đại quân mơ hồ có xu thế tan tác.
tên ở trong lòng miêu tả sinh động……
Nàng lại cố tình gây sự với Mặc Tu Nghiêu sao? So với Mộ Dung còn trẻ
“A Ly……” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười, cúi người hướng Diệp Ly
lửa màu vàng bắn vào thiên không. Vốn đã rút lui chiến trường, sau khi
nhân…… Nhưng nghe được giọng nói mềm mại lại như thở dài của Mặc Tu
Động tác Mộ Dung Đình nhanh nhẹn đích thực thích hợp làm nhân viên
Hiển nhiên Diệp Ly cũng nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu, khẽ ngơ ngác một
nên để nàng đơn độc một người tới Nam Chiếu.”
người quét dọn chiến trường, phân phó Phượng Chi Dao dẫn dắt Mặc gia
“Đánh trống cho ta, g·i·ế·t!”
tung mình xuống ngựa. Diệp Ly cũng chuẩn bị xuống ngựa theo, cúi đầu
“Phái đội một, đội hai, đội ba cản ở phía sau, tất cả những người khác rút lui!” Tần Phong cao giọng hạ lệnh.
ầm ầm ngã xuống đất, quân phản loạn ngoài thành còn chưa kịp xông tới,
một mũi tên lên cung tùy thời chuẩn bị b*n r*. Diệp Ly quay đầu hướng Hạ Thù và Vân Đình đứng ở trên cổng thành gật đầu, vung tay lên cửa thành
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng một cái, rốt cục ghìm chặt dây cương
xuất hiện toàn bóng ảnh màu đen, dẫn đầu là một người cưỡi ngựa trắng
nàng rửa sạch vết thương, mới cẩn thận rắc thuốc bột lên. Sau đó từ
xử lý phải thay chủ tử xử lý một chút chuyện tình sao?
mắt.
“Ngươi đến cùng có phải là nữ nhân hay không hả? Phía dưới đó chính là
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Thay trang phục thật tốt rồi chúng ta đi nghênh đón Định Vương điện hạ.” Mộ Dung Đình cầm quần áo ở
tiếng thiên hạ, đối mặt vũ tiễn ùn ùn kéo đến như vậy đừng nói là đánh
thì…, động tác của hắn lại lộ ra vẻ vô cùng đơn giản mà tàn nhẫn. Căn
rồi Ám Tam nhảy qua lại bị Diệp Ly vứt tới một người chặn lại, suýt nữa
Ám Nhị bất đắc dĩ vỗ vỗ người Tam đệ có phải động kinh hay không, bây giờ là ở trên chiến trường được chứ?
“Ách… Ta biết Vương Phi đi đâu rồi.” Phượng Chi Dao chỉ chỉ phía trước mở miệng nói.
tinh bì lực tẫn (sức lực cạn kiệt). Cửa thành bị quân phản loạn liên tục không ngừng đụng vào cũng bắt đầu lảo đảo muốn rụng.
nhỏ tùy thân, dùng một lọ trong đó, bên trong chất lỏng trong suốt, vì
Phượng Chi Dao cỡi ngựa đi theo bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, tò mò thấp
khác cũng là phi mi nhập tấn (lông mày ẩn dưới tóc mai), tuấn
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, “Rốt cục cũng đi ra.” Vung tay lên,
sau nhào lên.
thành thế cục đã định, lúc này Hắc Vân kỵ hy sinh thì đã không có chút ý nghĩa nào. Bọn họ ở cửa thành kéo gần hơn một canh giờ nói vậy Toái (đọc tại Nhiều Truyện.com)
thở cực nóng làm cho nàng có chút luống cuống.
Hạ Thù đứng ở bên cạnh hắn, trên mặt tất cả đều là ý vị nhẹ nhõm cùng với đắc ý, “Đích thực là như vậy.”
như vậy đã khôi phục như kỳ tích được. Cho dù hắn hết sức che dấu, nàng cũng không có bỏ qua hai đầu lông mày mỏi mệt cùng với tái nhợt của
một trận nóng bỏng đau đớn truyền đến, phía sau mũi tên nhọn gần trong
liệt. Tin tưởng nếu như không phải là ngoài thành Vĩnh Lâm bây giờ không thể bố trí nhiều nhân mã như vậy thì Mặc Cảnh Lê tuyệt đối hận không
nên thứ tốt khó tìm. Huống chi hôm nay mắt thấy muốn c·h·ế·t lại càng không ai mở cửa làm ăn. Nàng chạy rất nhiều chỗ mới tìm được những thứ đồ này đấy. Diệp Ly bất đắc dĩ ôm quần áo tiến vào phòng trong, nếu không đi
mơ hay là thực tế.
“Vương… Từ công tử, không trấn thủ được rồi, các người đi trước đi!” Hạ Thù kéo một thân vết máu và mỏi mệt đứng ở trước mặt Diệp Ly, “Còn
trấn thủ được thành Vĩnh Lâm rồi?” Giọng nói của Vân Đình mang theo chút mùi vị hư ảo, trong lúc nhất thời phảng phất không biết là cảnh trong
“Nói nhảm.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng quát lên, lấy ra mấy bình thuốc
thẳng của mấy ngày qua, không khỏi thoải mái, khẽ thở dài một tiếng. Vừa ngẩng đầu lại thấy thần sắc Mặc Tu Nghiêu, khẽ cau mày, “Tại sao? Có
Quân sư bên cạnh sửng sốt, thật nhanh nhìn hướng người kia trong loạn quân, cả kinh nói: “Vương gia nói đó là Định Vương Phi?”
Màu đen Hắc Vân kỵ ùn ùn mà đến, tiếng huýt gió bén nhọn, bày ra ánh
loạn quân. Lấy hai ngàn người muốn ngăn trở mấy vạn người đương nhiên là châu chấu đá xe, nhưng chỗ trống cửa thành cũng không lớn, dĩ nhiên mấy vạn người cũng không thể đồng thời xông vào, cho nên trong khoảng thời
Tách ra , hai người đều có chút khẽ th* d*c. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu,
“Định… Định Vương?” Cả người Vân Đình vô lực tựa vào tường, không kịp lau khô sạch sẽ vết máu có trên mặt mà nhìn về phía bóng ảnh tung hoành ở dưới thành.
rồi.
gang tấc.
trường, chỉ có thể dại ra nhìn nam tử áo trắng trong loạn quân. Một cái
Trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường phảng phất như có một loại ngưng trệ. Tất cả mọi người đã lúc này đã quên thương lâm kiếm vũ trên chiến
Edit: Theresa
gì đứng ở cửa thành Vĩnh Lâm cũng đủ để cho đại đa số người bị hù dọa
không người dám ngăn cản, “Hắc Vân kỵ nghe lệnh! Kẻ mưu nghịch phản
Định Vương … Định Vương đấy! Hơn nữa còn là phu quân của ngươi, ngươi
đôi. Đồng thời Phượng Chi Dao đã ở trong lòng nhắc nhở mình, sau này
Mặc Tu Nghiêu theo phương hướng của hắn nhìn lại, hai cái bóng ảnh
Ám Tam hì hì cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi: “Chúc mừng , Vân Giáo Úy. Trở về ngươi sẽ được thăng quan.”
trên chiến trường, Hắc Vân kỵ am hiểu tập kích, am hiểu ẩn núp, giống
Sẽ khỏi nhanh thôi.”
như không hề bị ảnh hưởng, xuyên qua người quân phản loạn đâm vào bộ
khô khốc đau nhói, cắn răng nói: “Không đáng giá!” Để cho một thành Vĩnh Lâm mai táng một Định Quốc Vương phi và hai ngàn Hắc Vân kỵ. Như vậy
nhiều lắm, dưới cổng thành hai nghìn Hắc Vân kỵ đã chuẩn bị xong, như
Diệp Ly, còn thân thiện lấy đầu dui dụi vào nàng.
hông nàng càng thêm dùng sức cố chấp giam cầm nàng trong ngực, một cái
cuống thơm tho cùng hắn bắt đầu dây dưa.
Mặc Tu Nghiêu nhướn mi, giống như khinh thường. Ngân thương trong tay vẽ ra một đường hình cung màu bạc làm cho người ta kinh diễm, đầu mũi
quả hồng mềm để nắm sao? Hắn đang nhìn thấy cái gì? Rất nhiều người căn
Trái ngược với một vài ngày trước thong dong, quân phản loạn rõ ràng
Diệp Ly mỉm cười thản nhiên không nói, không có ý định nói cho hắn
tới. Bọn họ đối mặt… Là Chiến thần bất bại Đại Sở!
tay khác nhẹ xoa những sợi tóc sau ót nàng, hơi thở vội vã của nàng cùng hắn dây dưa trao đổi hơi thở lẫn nhau. Diệp Ly vô lực lôi kéo vạt áo
liền cho rằng mũi tên kia bắn tới trên người Vương Phi rồi. Lúc này
ràng, Định Quốc Vương phi ở trong loạn quân kia thủ khởi thủ lạc (tay nâng lên hạ xuống), thủ đoạn g·i·ế·t người đoạt mệnh cùng Mặc Tu Nghiêu quả thực… quá xứng
Nghiêu “A Ly……”, tất cả giãy dụa cùng với khước từ đều hóa thành hư vô.
cùng với tức giận không khỏi cạy mở đôi môi Diệp Ly ra, khiến cho hàm
kinh thiên này mà thần sắc lóe lên một cái, cũng trong nháy mắt một tay
trả, quân phản loạn ngay cả dũng khí giơ lên cung tên cũng biến mất
ngày theo chân bọn họ liều c·h·ế·t liều sống là có ý gì?
Hạ Thù ngẩn người, một cái tay vung lên mở tay Ám Tam ra xoay người rời đi, “Tùy các ngươi!”
chơi đùa rồi, còn muốn nữa chơi một lần sao?”
Hai người một con ngựa xuyên qua thành Vĩnh Lâm, ra khỏi thành một
thở dài, nếu có một chi quân đội như vậy, lo gì thiên hạ bất định? Cho
thương lại.
chỗ một cũng đừng nghĩ muốn sống!
cũng không ôn nhu, thậm chí hơi thô bạo. Mang theo chút ít chuyên chế
chúng ta đi đâu?”
động, tiếng chân như sấm. Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “Đã sớm
Mặc Cảnh Lê căn bản không để ý tới câu hỏi của hắn, roi trong tay chỉ phía trước, “Bắt sống người kia, Bổn vương thưởng ngàn lượng hoàng
“A……” Diệp Ly khẽ cau mày, muốn giãy dụa. Cánh tay kiềm chế ở bên
Diệp Ly ngồi xuống dựa vào Mặc Tu Nghiêu, thân thể buông lỏng căng
bắn một mũi tên xuyên qua hắn rồi lại đến mình. Diệp Ly cũng vì mũi tên
quốc, g·i·ế·t không tha!” Giọng nói trầm thấp mang theo nội lực truyền khắp toàn bộ chiến trường.
nàng sợ Mộ Dung Đình sẽ xông tới xé quần áo của nàng giúp nàng thay.
đem cái trán chạm lên cái trán trơn bóng của Diệp Ly, thấp giọng nói: “A Ly, nàng hù ta.” Khi hắn chạy tới bên ngoài thành Vĩnh Lâm thấy một màn kia, không người nào có thể biết trong lòng hắn chấn động và sợ hãi như thế nào. Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết một khắc kia rốt
ánh sáng đỏ máu chiếu sáng khắp trời.
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Liên tiếp chạy mấy ngày đường, hơi mệt
vươn tay ra. Diệp Ly giơ tay lên cầm tay hắn đưa tới, một trận lay động, Diệp Ly bị lôi kéo lập tức ngồi ở trước người Mặc Tu Nghiêu. Sau đó
lui ra khỏi chiến trường!”
kia… Nếu như nàng không thể đỡ mũi tên kia, hôm nay quân phản loạn tại
Ám Tam vỗ vỗ bả vai Hạ Thù, cười nói: “Nếu như thành Vĩnh Lâm thật bị công phá, chúng ta liều c·h·ế·t cũng sẽ che chở công tử mở đường máu đi ra ngoài, đến lúc đó có thể phá vòng vây, c·h·ế·t sống có số. Hiện tại mà bỏ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắc Vân kỵ thấy ánh lửa màu vàng trên không trung đồng thời quay đầu trở về chiến trường. Chẳng biết lúc nào trên sườn núi xung quanh đồng thời
giọng hỏi: “Vương Phi đâu rồi?” Mới vừa rồi ở bên ngoài hắn nhìn rõ
trong lòng ngực lấy ra một cái khăn tay màu trắng tự tay băng bó vết
bản cũng không có giao chiến với Hắc Vân kỵ liền bỏ chạy rồi, vậy mấy
Diệp Ly không nhịn được vẻ mặt hắc tuyến, Mộ Dung tính cách sảng lãng (cởi mở, thẳng thắn) ra sao, quả nhiên vẫn còn là một cô bé, lúc này lại còn có sức lực để ý những vấn đề này, “Mộ Dung, nơi này là chiến trường.”
“Ta lúc nào mới có thể có cái khí thế này?” Vân Đình lẩm bẩm nói.
trên bàn nhét vào trong tay Diệp Ly, đẩy vào phòng trong thay quần áo.
hàng hai bên đường đón chào, Mặc Tu Nghiêu nhìn lại một cái nhưng không
Tần Phong nghiêm nghị nói: “Hắc Vân kỵ vốn là vì bảo vệ Đại Sở mà tồn tại, nếu là bỏ lại thành trì và tướng sĩ thủ thành rời đi, trở về huynh đệ chúng ta cũng chỉ có thể ở trước mặt tướng sĩ Hắc Vân kỵ tạ tội.”
trước người hắn, “Tu Nghiêu……”
hay không?” Đứng phía sau Diệp Ly chính là thống lĩnh Hắc Vân kỵ Tần
Mộ Dung Đình hừ nhẹ một tiếng, nhìn một cái người dưới thành cười
rồi, chiến mã không thể thi triển được.Hiển nhiên Hắc Vân kỵ cũng hiểu
Phong một thân xơ xác tiêu điều cùng Ám Nhị và Ám Tam.
huyết lệ hoa mỹ, đáy lòng chợt đâng lên sự tàn bạo không cách nào ngừng
sau, ta đi xuống trước.”
Ly, đáng tiếc Diệp Ly đang ngó chừng dưới thành không đếm xỉa tới hắn.
“Mặc Tu Nghiêu, có thể lại nhìn thấy chàng thật tốt.” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.