Thịnh Thế Đích Phi
Phượng Khinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Sự uy h·i·ế·p của Bệnh thư sinh
hắn, không trả lời sắc mặt khó coi của Hàn Minh Tích. Dường như nghĩ
“Từ chối?” Bệnh thư sinh có
Hàn Minh Tích đứng trên ngọn
mình đang đặt ở trên đầu gối, nói khẽ: “Nghe nói nhiều năm trước công tử không cẩn thận bị thương tâm mạch? Mặc dù tại hạ không biết loại tổn
Các thiếu nữ mặc quần áo và
không. Các ngươi có thể đi ra ngoài thử nhìn xem, vừa vặn giúp ta dẫn
ngắn, vậy tốt nhất không nên động thủ thì tốt hơn. Bởi vì. . . trái tim
“Điều này Sở công tử không nên biết thì tốt hơn. Dù sao biết càng ít càng an toàn, nể mặt mũi Hàn công tử, sau này ta không ra tay với các ngươi.” Bệnh thư sinh trầm mặt cam
“Hôm trước Trịnh Khuê qua mời chúng ta đồng hành là chủ ý của ngươi sao?” Diệp Ly nhìn Bệnh thư sinh bình tĩnh hỏi.
“Chúng ta có thể từ chối không?” Hàn Minh Tích hỏi.
đợi nhìn Diệp Ly.
dài, không phải sao?”
cây, mãi đến khi con trai mình thật sự gặp nguy hiểm thì mới ra mặt,
đến mùi hương nhạt kỳ lạ. Diệp Ly kéo Hàn Minh Tích ra, dễ dàng đóng cửa sổ lại. Bệnh thư sinh nhìn Diệp Ly gật đầu khen: “Ta quả nhiên không
chỉ giường trúc trong sảnh, “Ngươi có thể ngủ chỗ đó.” Hàn Minh Tích im
cây, bóng dáng thon dài nhấp nhô lên xuống theo ngọn cây, “Thực sự là
tới?”
không nhân cơ hội này xuống núi sao?” Bệnh thư sinh cười nói: “Người tập võ lên núi xuống núi đương nhiên không cần băn khoăn có đường đi hay
“Ngươi cảm thấy chúng ta trực tiếp đến thăm, nửa đêm ngươi sẽ không phát hiện trong phòng ngươi trên giường dưới giường tất cả đều là rắn chứ?”
không đi thử, trên đường đi Sở Quân Duy trước mắt này đều không động
“Ha ha, Sở công tử quả nhiên
ngồi xuống nói: “Cho nên, trừ phi chúng ta chịu giúp ngươi bằng không
các bộ tộc khác ở lãnh địa Nam Cương mà nói, bộ tộc Lạc Y giáp biên giới Đại Sở thực sự được coi là nhiệt tình hiếu khách. Nếu như có người bản
không cầm gì đưa lên che môi, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ho khó
tục nói Quân Duy, ngươi cũng phải cẩn thận nha. Phải biết rằng con gái
Tộc trưởng Lạc Y nhướn lông
phía Diệp Ly, “Sở công tử thì sao?”
“Ngươi có ý gì?” Bệnh thư sinh vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm Diệp Ly.
hiển nhiên không muốn hao tâm tổn trí về chuyện riêng của mình, nhìn
tú cười không đàng hoàng của Hàn Minh Tích lập tức trầm xuống, hừ nhẹ
phía trước chắp tay nói với mấy người Diệp Ly: “Tại hạ là Lặc Khương –
thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, thời gian trôi qua cũng không bằng
Bệnh thư sinh bước vào trong
lẽ biết ta đi?”
cái dù giấy đứng ở cửa ra vào, sau nửa đêm nghỉ ngơi, sắc mặt hắn cũng
ít người ở trong Diêm Vương Các bằng lòng xông pha khói lửa vì các hạ?”
lặng, cái giường trúc kia dài bằng một nửa người hắn? Giường bên trong
trời mưa quá to cũng khiến người ta có chút không chịu đựng nổi ah.”
như có chút quan hệ không phải sao?”
cả, Ám Tam đương nhiên sẽ không trái ý Diệp Ly. Ngược lại là Bệnh thư
gia sở hữu rốt cuộc là cái gì, khiến người như công tử phải hao phí tâm
Hàn Minh Tích dựa vào thành
bên cạnh, đợi đến lúc hai người ngừng lại, mới quay đầu lại thấp giọng
Diệp Ly nhíu mày nói: “Nghe
dữ tợn, động tác ưu nhã nâng tay trái lên thưởng thức ngón tay hơi khác
sao cả, nhìn Diệp Ly, chuyển ánh mắt của mình cười nói: “Biết, Đại Sở
Mệt mỏi cả đêm ta cho rằng bây giờ chúng ta nên nghỉ ngơi trước.”
trưởng này tốt hơn con trai không chỉ về tướng mạo mà còn cả về cách nói chuyện làm việc, hoàn toàn nhìn không ra hai người này là cha con.
rất cao hứng, chủ nhân nhiệt tình đưa các vị khách đi thu dọn hành lý.
một tiếng, một tia sáng lạnh trong mắt nhanh chóng xẹt qua. Công Tử
định ta không g·i·ế·t được ngươi?”
“Ta hơi tò mò, sao công tử phải nói cho chúng ta biết tin tức này? Chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta thấy tiền tài nổi lòng tham sao?”
chối, đúng không?”
Trại của bộ tộc Lạc Y vốn cách nơi bọn họ không xa. Cưỡi ngựa đi chưa đầy một phút đã tới nơi. Đương
sinh trầm giọng nói, ánh mắt hơi có vẻ âm trầm từ từ liếc qua hai người, Hàn Minh Tích chỉ cảm thấy dường như bị đao đâm khiến người không thoải mái. Sắc mặt Diệp Ly như thường, nhưng mà bàn tay ở trong tay áo đặt
Diệp Ly duỗi tay rót một chén trà lạnh cho mình, vì nước trà lạnh buốt đắng chát nên khẽ cau mày nói: “Ta từ chối.”
dậy vung tay áo dập tắt nến trên bàn. Ánh trăng ảm đạm từ chấn song cửa
giúp “
“Quân Duy, ngươi thật độc ác.
Diệp Ly mỉm cười, “Công tử không ngại thử xem.”
“Điều này. . . Vậy thì quấy
“Trác Tĩnh!” Diệp Ly trầm giọng kêu lên, mắt Ám Tam trầm xuống, nhanh chóng thu hồi trường kiếm trên không
vẻ ốm yếu của một thư sinh lúc trước.
tình cảnh kia, không khỏi run rẩy, lắc đầu cười nói với Diệp Ly: “Tiếp
màu với tay phải, cười nhạt nói: “Ta tin tưởng Hàn công tử sẽ không từ
Edit: Nguyễn Thảo
“Ta thích ăn mảnh. Cho tới bây giờ thứ tốt đều tự mình chiếm hết.” Diệp Ly mặt không đổi sắc nói.
Diệp Ly đứng chắp tay, lạnh
“Ngươi có giải dược?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hoàn cảnh xấu.
ngoài kia. Hiện tại Hàn công tử nghe một chút không sao, cũng không có
“Đúng vậy, ta thực sự có thể
Diệp Ly dừng lại trên người Bệnh thư sinh. Bệnh thư sinh than nhẹ một
Đương nhiên Bệnh thư sinh sẽ
Một người đàn ông trung niên
“Ngươi cố ý đúng không?” Hàn
Minh Tích cau mày nói: “Thì sao?” Bệnh thư sinh hừ nhẹ nói: “Như thế
tải từ lúc nào.” Bệnh thư sinh cau mày chịu đựng ý nghĩ muốn ho, nhìn
chịu, “Hàn công tử, Sở công tử, có quấy rầy không?” Diệp Ly cười nhạt
Huống chi bên cạnh còn có một Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm, trong phòng
Minh Tích trên mặt nở nụ cười nhưng trong lòng oán thầm. Bệnh thư sinh
nghiêng đầu liếc nhìn ba người trên cây. Hàn Minh Tích vẻ mặt không sao
trại của chúng ta nghỉ ngơi trước, coi như tại hạ nhận lỗi với mấy vị.”
Bệnh thư sinh tâm tình tốt gật đầu nói: “Đúng vậy.” Sự không thoải mái trước đó khi bị người khác chọc vào điểm yếu rốt cục giảm đi một ít, sát khi trong ánh mắt khi nhìn
Hàn Minh Tích cười nói: “Ta
một ít đồ ăn và nước ấm lên, thiếu tộc trưởng – Lặc Nam trên đường lo sợ rụt rè không dám nói gì cả.
Còn bên kia nếu là vẫn không kịp khống chế bầy rắn, tuyệt đối lâm vào
Hàn Minh Tích nhún vai không
“Đúng vậy, Trịnh Khuê cho rằng hắn chẳng qua là hộ tống họ Lương đi Nam Chiếu buôn bán. Ta nói cho hắn biết hai người các ngươi thân thủ bất phàm, kết bạn trên đường đi, có
vị thiếu tộc trưởng kia, dường như không có bất kỳ giá trị gì có thể
“Tin tưởng tối hôm qua hai vị
hai người, đi vào nghỉ ngơi đi. Mở to hai mắt, Hàn Minh Tích ủy khuất
tay, dáng vẻ cũng không phải là nội lực cao thâm. Nhưng mà trực giác của hắn nói cho hắn biết thiếu niên lãnh đạm bình tĩnh này không đơn giản.
rầy tộc trưởng rồi.” Thấy Bệnh thư sinh quyết định đồng ý, Diệp Ly cũng chỉ nhướn lông mày, không mở miệng phản bác.
“Nghe huynh trưởng nói mấy năm nay công tử không thích ra ngoài, không (đọc tại Nhiều Truyện.com)
độc, người ngửi được nửa bước cũng khó đi.” Hàn Minh Tích nhìn hắn nói:
tối hôm qua, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà, vội vàng vuốt cánh tay mong
gật đầu đứng dậy đi vào. Diệp Ly đi ra đại sảnh đẩy nửa cửa sổ ra,
sự không nghĩ tới sẽ gặp được Hàn công tử. Hàn công tử. . . Khục, có
mày, lắc đầu liên tục nói: “Điều này sao nói là phiền toái. Khiến các vị khách đến từ Trung Nguyên bị kinh hãi, thật sự có tổn hại đến thanh
Diệp Ly còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, một lát sau tiếng đập cửa vang lên.
Nhất các.”
nói muốn ở cùng một chỗ với Quân Duy ah?
không phải người bình thường. Nhưng mà. . . Hiện tại các ngươi hối hận
lên núi của chúng ta cũng bị chặn rồi, mà hoa cỏ trên sườn núi bên
Bệnh thư sinh nói: “Đường đi
Diệp Ly và Hàn Minh Tích cười nói: “Hai vị thấy Trại này như thế nào?”
Tích cau mày co rúc ở trên giường trúc, Diệp Ly nói khẽ.
như vậy. Đã như vậy, công tử trực tiếp g·i·ế·t lão đầu kia là xong, sao
thèm để ý. Hơn nữa ngươi đừng nhìn hắn có nhiều tiền, bình thường có
Ám Tam gật đầu, chỉ chỉ phòng ngủ bên trong nói: “Công tử đi vào nghỉ ngơi, ta và Hàn công tử ở bên ngoài gác đêm.”
thì ngươi sẽ không cho chúng ta giải dược? Hiếm khi trời mưa, chúng ta
cao lớn mặc quần áo và trang sức Nam Cương từ trong rừng cây đi ra, hoa
“Này, Quân Duy, ngươi không sợ hắn đổi ý cuối cùng g·i·ế·t người diệt khẩu sao?” Hàn Minh Tích thấp giọng nhắc nhở, Bệnh thư sinh cũng không phải người tốt bụng gì. Diệp Ly mỉm
đang bò loạn khắp nơi kia. Phân phó xong việc này, tộc trưởng Lạc Y mới
là vì bảo hộ Lương lão gia mới đi theo.”
Nam Cương đụng vào hành lí mình, hành vi thật sự khiến Diệp Ly hơi tò
Hàn Minh Tích mơ hồ không rõ
Hàn Minh Tích tưởng tượng ra
hoang vu, hiện tại hiển nhiên sẽ rất không may. Nghĩ vậy, đột nhiên Diệp Ly cảm thấy thiếu chủ bộ tộc Lạc Y kia không đáng giận như vậy nữa. Sửa sang lại quần áo đi ra ngoài, Ám Tam vẫn ngồi ở ghế trước cửa ra vào,
bằng gỗ tọa lạc thưa thớt trên sườn núi, bởi vì đã là đêm khuya, tộc
Hàn Minh Tích cười nhạt một tiếng nói: “Đúng vậy, ta thực sự không phải
ngu ngốc. Vật kia ở thủ phủ Nam Chiếu, trên người hắn chỉ có tín vật để
hắn giống như đã nghe được bí mật gì ah.
“Có ý gì?” Hàn Minh Tích mắt hí hỏi.
nhẹn hiếm thấy. Đúng vậy, bọn họ là nhằm về phía chúng ta.”
lấy vật kia, hơn nữa là chỉ có một nửa tín vật. Thiên hạ này ngoại trừ
đến Nam Cương là để tìm bộ tộc Lạc Y, mà tối hôm qua bọn họ đến, không
nhìn lầm, Sở công tử cũng hiểu rất rõ độc dược.” Diệp Ly lắc đầu nói:
Bệnh thư sinh cười trả lời
nói: “Ta cũng muốn nghỉ ngơi ah.” Ở chỗ đất hoang ngủ không ngon, Quân
Bệnh thư sinh liền giật mình,
thì Lương gia ở Tây Bắc, có tiền như đại ca ta. Hơn nữa, nếu như nói đại ca ta là yêu tiền như mạng…, thì vị Lương lão gia này chính là coi tiền còn quan trọng hơn tính mạng. Nghe nói từng có thổ phỉ trói tiểu thiếp
Nguyên bình thường tuyệt đối sẽ không đi vào Nam Cương. Nhưng mà so với
“Đã như vậy, quyết định như vậy đi.”
hành động của Diệp Ly. Thong dong bước chậm đến bên cạnh Ám Tam, “Không
nhau, tại hạ và lệnh huynh cũng có chút giao tình. Nhưng mà. . . Vị công tử này thực sự rất lạ mắt.” Trong lòng Diệp Ly suy xét, trên mặt nở nụ
Diệp Ly cười nhạt nói: “Trác Tĩnh vẫn còn nghỉ ngơi, công tử mời ngồi.
cũng hơn hai trăm dặm, nếu như không đi, có nghĩa là chặng đường kế tiếp của bọn họ rất có thể phải đi bộ.
nói bộ tộc Lạc Y là một trong những bộ tộc lớn nhất Nam Cương. Nhưng mà, ta cảm người bên trong trại này không vượt quá một trăm người. Nghe nói nơi đóng quân của bộ tộc Nam Cương bình thường đều che giấu, nhưng mà
Mở cửa, Bệnh thư sinh cầm một
hắn sủng ái nhất, yêu cầu hai vạn lượng vàng tiền chuộc, hắn cũng không
cạnh, khẽ ho hai tiếng mới nói: “Chuyến đi đến Nam Cương lần này, thực
một tiếng nói: “Không sao, mời công tử vào.”
nào? Hắn đã đến được nơi muốn đến, người biết rõ hành tung của hắn,
Lần đó sau chuyện bị té ngã vì Diệp Nguyệt, Diệp Ly nhiều lần cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó. Cuối cùng xác định Diệp Nguyệt không phải bị hạ độc sau khi vào điện của
thưởng thức cảnh mưa bên ngoài.
Bệnh thư sinh thản nhiên nói:
mò, cái bọc kia có vẻ hơi to, rốt cục đựng cái gì, nhìn cân nặng dường
Duy một mình có được hay không? Ám Tam lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, chỉ
có thể đáp ứng công tử.”
số thương nhân gan dạ và người có năng lực tự bảo vệ mình, người Trung
trúc, ánh mắt nghi hoặc ai oán nhìn Diệp Ly. Diệp Ly quay đầu lại nhìn
Diệp Ly do dự một chút,
ngoại trừ Tứ đại phú thương – Phượng gia, Nghiêm gia, Kim gia, Lữ gia (đọc tại Nhiều Truyện.com)
có lựa chọn sao? Chúng ta không có ngựa, hơn nữa xung quanh khắp nơi đều là rắn độc. Đối phương vốn muốn mời chúng ta tới làm khách, khiến người ta khách khí mời so với bị người buộc như bánh chưng ném trông tốt hơn. Nhưng mà. . . Ta thực sự tò mò, đối phương bày ra một trận chiến như
chỉ sợ đã không còn kịp rồi.” Bệnh thư sinh cười lạnh nói.
Hàn Minh Tích trở chỗ ngồi,
Ám Tam đứng đóng chặt cửa sổ
như không giống vàng bạc thật.
Phong Nguyệt là người thực sự rất mang thù!
cười nhạt nói: “Tại hạ không phải là người trong giang hồ, thực là có
xong chiếu lên bức tường, mặc dù vẫn lờ mờ nhưng không ảnh hưởng đến
sinh, lại nhìn nụ cười không màng danh lợi của Diệp Ly, trừng mắt nhìn,
đắc tội các vị, kính xin hạ thủ lưu tình. Bộ tộc ta nhất định có lễ vật
khách của quý bộ tộc hơi dọa người một chút, nhưng mà ta nghĩ bây giờ
người đàn ông trung niên lúng túng, đi đến chỗ người nam tử trẻ tuổi
tức của người vừa tới, “Các vị bằng hữu Đại Sở, tiểu nhi ngu dốt xấu xa
“Sở công tử thấy thế nào?” Bệnh thư sinh nhìn Diệp Ly hỏi.
Minh Tích nhướn lông mày, cười tủm tỉm nhìn nàng, “Sao ta không thể ngủ
Diệp Ly rủ mắt nhìn hai tay
còn có một hộ vệ thân thủ không kém vẫn chưa xuất hiện. Hàn Minh Tích
ứng sự mờ mịt trong phòng, thấp giọng cười nói: “Mấy người này quả
trong nháy mắt dường như biến thành bản chất, cắn răng nói: “Ngươi xác
kia, lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, nam tử trẻ tuổi lập tức như lá cây bị
ghế, liếc nhìn Bệnh thư sinh nói: “Ta biết rõ, công tử cũng muốn đồ vật
trong nghỉ ngơi, trong lòng thầm hối hận không thôi: Tại sao mình lại
khiến đối phương tốn công tốn sức như thế.” Nói xong, ánh mắt bình tĩnh
nhiên có chút kỳ lạ? Nhưng bọn họ lôi kéo chúng ta là có ý gì?” Diệp Ly
là hoa lan, chỉ là lớn lên giống mà thôi.
của công tử có lẽ sẽ chịu không nổi sự kích động mạnh trong thời gian
không quên nhớ thương da mặt của ta.” Nhắc tới Lặc Nam, khuôn mặt tuấn
đeo trang sức dị tộc xin đi ra ngoài, Hàn Minh Tích vừa lòng thỏa ý,
trùng. Điều chúng ta phải làm chỉ là đối phó những người kia sao?”
phải phiền toái như vậy, còn muốn đưa hắn đến Nam Cương?” Bệnh thư sinh
dắt mấy độc trùng kia rời đi.” Hàn Minh Tích nhớ tới bầy rắn chi chít
Diệp Ly nhướn lông mày, “Xin rửa tai lắng nghe.”
ngồi ở ghế bên ngoài, chống bên tuấn nhan nhìn vẻ mặt u ám của Bệnh thư
trung, khẽ lật, rơi trên ngọn cây cách đó không xa. Như vậy, bên này có
thương nhân bình thường. Tối hôm qua không phải hắn nói khoác với ngươi
người chăm sóc. Nói thực ra. . . Ta vốn không muốn chọn các ngươi, nhưng mà lúc này thật sự không có mấy người muốn đi Nam Cương. Mà ta lại cần người giúp đỡ có thân thủ không tệ. Vừa vặn Hàn công tử và ta cũng coi
Bệnh thư sinh ngạo nghễ nói: “Chỉ là loại độc nhỏ, khó gì?”
không tốt hơn, ngược lại để lộ ra vẻ không sáng sủa vàng như nến. Tay
tộc trưởng Lạc Y nên cho người thu dọn đám động vật nhỏ này trước có
kính xin các vị khách đến từ Trung Nguyên tha thứ” Hiển nhiên vị tộc
tối hôm qua Quân Duy đã nhìn ra. Đã có nhiều điều như vậy sao còn muốn
Sáng sớm công tử tới là. . .”
một giờ sao?”
ngoài đi.” Hàn Minh Tích nhanh chóng bay tới bên cạnh cửa sổ xem, phong
Diệp Ly, Ám Tam, Hàn Minh Tích vốn không có nhiều đồ đạc gì, Diệp Ly cúi người nhặt bọc đồ đặt ở tảng đá bên cạnh lên, ném cho Ám Tam vẫn ở trên cây, Hàn Minh Tích tự mình thu dọn. Bệnh thư sinh cũng là một thân nhẹ
“Ta cần các ngươi giúp đỡ, tối hôm qua ta thấy võ công của vị Trác công tử kia không tệ, mà Sở công tử mặc dù nhìn không ra mức độ nhưng mà
ngươi. Huống chi. . . Bên trong trại này không có ai tâm tâm niệm niệm
được hay không?” Bọn họ đứng ở trong vòng có thuốc đuổi rắn và xung
phải là vì tìm chúng ta gây phiền phức mà là tới tiếp ứng cho hắn.” Hàn
Không nghĩ tới hắn mới mở
Diệp Ly cũng biến mất. Diệp Ly trầm ngâm một lát, mới gật đầu nói: “Ta
Lương lão gia.” Bệnh thư sinh thản nhiên nói. Hàn Minh Tích cười nói:
mặt không đổi sắc, đem cửa gian phòng của Diệp Ly khép lại, cầm một cái
khoản đãi các vị khách quý.”
tiếng nói: “Sở công tử tuổi còn nhỏ, ngược lại là người tài trí nhanh
Bệnh thư sinh để lộ ra sát khí, hiển nhiên đối với Lương lão gia giảo
hướng khác, qua một thời gian dài rồi cho dù bảo người đi tìm, cũng chưa chắc có thể tìm về được toàn bộ. Tộc trưởng Lạc Y gật đầu, phất tay với người điều khiển rắn xung quanh, người điều khiển rắn lại bắt đầu thổi
mục tiêu của Bộ tộc Lạc Y rất đơn giản, bọn họ là vì vật báu trên người
rõ ràng rất lớn ah. Dường như nhìn ra tâm tư của Hàn Minh Tích, Ám Tam
Ám Tam do dự một chút, vẫn là
Chương 79: Sự uy h·i·ế·p của Bệnh thư sinh
Bệnh thư sinh mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của bản thân ta.”
đã thấy Diệp Ly không chút do dự gật đầu quay người, khua khua tay với
hỏi tiếp, trên thực tế hắn hận không thể cách Bệnh thư sinh càng xa càng tốt. Sao năm đó Mặc Tu Nghiêu không đánh c·h·ế·t tên ôn thần này đi? Hàn
hoa lan tương tự. Sau này khi nàng bị Mặc Cảnh Lê nhốt trong tiểu viện
nhiên vốn dĩ ngựa của bọn họ từ lúc bầy rắn tiến vào đã bị dọa chạy,
Trại của bộ tộc Lạc Y xây dựng ở giữa sườn núi, đường đi ngược lại cũng không bằng Trung Nguyên đồn
Nam Cương đa tình nhất, hơn nữa thích nhất tiểu công tử trắng nõn như
hắn cười nói: “Bây giờ ngươi có thể đi vào ngủ cùng với Trác Tĩnh.” Hàn
lửa đốt, co rúm lại lùi về phía sau, không dám ngẩng đầu lên nhìn
Diệp Ly đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn bên ngoài vẫn mưa lớn, mới xoay người nói: “Bảo vật mà Lương lão
tiếng bước chân của Diệp Ly, Ám Tam lập tức mở mắt quay đầu lại nhìn
bịu một lúc lâu mới xong. Nhưng mà hắn cẩn thận bảo vệ không cho người
nói: “Bên ngoài có người.”
Một người chiếm giường lớn như vậy khiến ta phải ngủ giường trúc.” Chẳng biết Hàn Minh Tích đã mở to mắt từ lúc nào, lười biếng nằm trên giường
ghế ngồi xuống. Ý tứ rất rõ ràng, Hàn Minh Tích muốn đi vào phải đi qua
Bệnh thư sinh ngồi xuống bên
người đó. Lúc này người đàn ông trung niên mới hừ nhẹ một tiếng, đi về
Diệp Ly nhướn mày, “Chúng ta
quanh đống lửa, bầy rắn bị mất khống chế nhao nhao tránh né, bò sang
cũng nhìn thấy cây hoa lan giống thế. Đương nhiên có lẽ đây không phải
tộc trưởng bộ tộc Lạc Y, đây là Lặc Nam – con trai ta. Có gì đắc tội
Diệp Ly nói: “Mặc dù đạo đãi
rằng hắn đến Thanh Phong Minh Nguyệt lâu rồi sao? Người đại ca ta ghét
nhất chính là hắn, bởi vì hắn ở Thanh Phong Minh Nguyệt lâu cả đêm, chọn trà rẻ nhất, ngay cả hai mươi lượng không tiêu hết. Người như vậy nếu
trong trại nghỉ ngơi, ngày mai tại hạ phái người tự mình tiễn đưa mấy vị đến thủ phủ phía trước là được.” Nghe xong lời nói của hắn, trong lòng mấy người Trung Nguyên ở đây không khỏi bĩu môi. Người Nam Cương nổi
“Chỉ sợ không được.” Bệnh thư
Hàn Minh Tích cau mày nói: “Ta qua lại Nam Cương hai ba lần, thật sự không chú ý tới trại của bộ tộc
bản thân hắn ai cũng không biết một nửa khác của tín vật ở nơi nào, càng không có ai biết sau khi lấy được tín vật dùng như thế nào.” Đáy mắt
cùng Quân Duy, bổn công tử rất thích sạch sẽ ah.”
thở dài: “Ngày mưa ở Nam Cương cũng có một phong tình khác, nhưng mà
cảnh nơi xa trong cơn mưa như ẩn như hiện, trong không khí ngầm truyền
không chạy thì cũng đã c·h·ế·t. Bọn họ dùng ngựa do bộ tộc Lạc Y cung cấp,
nói: “Ngươi có thể cân nhắc tra tấn nghiêm hình ah.” Bệnh thư sinh hừ
sinh hơi nhíu mày, nói: “Chúng ta vội vã lên đường, không làm phiền tộc
Trong lòng Diệp Ly cười lạnh,
Diệp Ly nhìn Bệnh thư sinh,
ba người ngồi trên ngọn cây cao, tùy thời có thể phát động công kích.
là trời nắng. Nhưng mà khi mưa dừng, hương hoa này sẽ biến thành kịch
mình, mà là các loại thuốc mê đó đã đặt ở đó từ trước, cửa điện của cung Dao Hoa bày hai bồn hoa lan sắp nở, còn có trong điện cũng bày hai bồn
Lạc Y ở gần chỗ này vậy.”
tử này ma sao ngươi dám thả hắn hoành hành ở bên ngoài?” Sắc mặt của
Bệnh thư sinh nói: “Ngay sau khi ta vừa rời khỏi tiểu lâu, ta đoán họ Lương kia đã không ở trong tiểu lâu rồi.
“Hạ thủ lưu tình!”
sức như thế?”
nhõm, ngược lại Lương lão gia dưới sự giúp đỡ của quản gia và hộ vệ bận
miệng đã đi thẳng vào vấn đề, Hàn Minh Tích sửng sốt một chút mới cười
trưởng Lặc Khương.”
trước đi. Buổi sáng tạm thời không đi được.” Nhìn thoáng qua Hàn Minh
chắc hẳn cũng không đơn giản. Về phần Hàn công tử, sau này ta đương
cười yếu ớt nói: “Bọn họ đã tính toán như vậy, chắc sẽ để lộ ra thôi.
địa Nam Cương dẫn đường, đoạn đường này xác thực sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
nhiên không để ngươi chịu thiệt.” Hàn Minh Tích chống cằm quay đầu nhìn
cũng phát hiện, bên ngoài vẫn có người đang giám thị chúng ta. Thực ra
quay đầu lại cười nói với mấy người Diệp Ly: “Các vị ở gần chỗ ở của tộc ta, bởi vì sự vô lễ của Lặc Nam mà bị quấy nhiễu. Không bằng tới trong
danh hiếu khách của bộ tộc Lạc Y chúng ta. Kính xin mấy vị khách đi đến
của tại hạ, nếu như công tử không thể g·i·ế·t đối phương trong một thời
sáo, có mấy con bò đi hướng khác, hiển nhiên là đi tìm những con rắn
“Ta không có hiểu biết gì độc dược, nhưng mà thời gian trước ta bị hạ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
lầu bầu hai câu, cũng ngồi dậy. Cau mày sửa sang lại la y mềm mại màu đỏ sẫm trên người đi đến bên cạnh Diệp Ly cùng cảnh mưa ngoài cửa sổ, khẽ
nhìn Hàn Minh Tích, trán thanh tú mỉm cười xẹt qua một tia hung ác, cả
“Nhưng cho tới bây giờ, tại hạ chưa từng nghe qua công tử đổi nghề áp
nhạt nói: “Vậy ta có thể giả như, công tử không chỉ có giải dược đối phó với những độc hoa độc thảo kia, mà còn có biện pháp xử lý rắn độc, độc
trước mặt hắn. Hàn Minh Tích đành phải tức giận đi vào giường trúc bên
bên cạnh vẫn không tự chủ được nắm chặc. Bệnh thư sinh cười lãnh đạm mà
Minh Tích nói. Bệnh thư sinh gật đầu nói: “Đúng vậy, vỗn dĩ họ Lương
Bệnh thư sinh cười lạnh nói:
hơi tò mò, sao ngươi không cần người của Diêm Vương Các, tin rằng không
nói: “Đúng vậy, thanh danh của Tam Các chủ Diêm Vương các Tây Lăng, Minh Tích thực sự nghe danh đã lâu.” Từ xưng hô của Hàn Minh Tích đối với
ngu dốt xấu xa? Người đàn ông này từ lúc mới bắt đầu đã ở trong rừng
không cho ngươi.”
trở ngại lớn gì. Loại hoa độc này chỉ có hiệu quả lúc ban ngày hơn nữa
Hàn Minh Tích muốn phản bác,
Quân Duy. Cẩn thận. . . Ha ha. . .” Dùng quạt che mặt, cười rất không có ý tốt. Diệp Ly cũng không cam lòng yếu thế, trở mặt, “Hàn huynh ngươi
chút thiển cận, khiến công tử chê cười.” Ta không biết ngươi, ngươi cũng không biết ta, cho nên mọi người hòa nhau. Bệnh thư sinh nhìn chằm chằm Diệp Ly dường như đang đánh giá gì đó, Hàn Minh Tích không muốn thấy
nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà Diệp Ly biết rõ hắn không ngủ. Nghe thấy
Bệnh thư sinh nhìn chằm chằm Diệp Ly, lên tiếng cắt ngang cười nói:
g·i·ế·t người kia. Nhưng mà rất đáng tiếc. . . Hắn cũng không phải người
cười, “Ta tin tưởng lời hứa của Tam đương gia Diêm Vương các.”
được. Bên ngoài truyền đến âm thanh tí tách vi vu chứng tỏ hiện tại đang mưa to. Phía nam mưa nhiều, Diệp Ly sớm biết, nhưng mà trận mưa này đến cũng quá đột nhiên, nếu như tối hôm qua bọn họ ngủ ngoài trời ở vùng
biết lần này đến Nam Cương vì chuyện gì? Thiên Nhất các là nơi có thể
phải theo dõi chúng ta chứ.” Ám Tam gật đầu, chỉ phòng nhỏ bên cạnh nói: “Là theo dõi bọn họ, nhưng mà cũng có một người nhìn chằm chằm chúng ta bên này, có lẽ chỉ là nhân tiện.” Hàn Minh Tích cũng rất nhanh thích
lắc đầu cười nói: “Chỉ là là chút chuyện riêng mà thôi. Không làm phiền
Như bình thường Diệp Ly dậy từ sáng sớm, vẫn không rời giường, nàng biết rõ có lẽ hôm nay không đi
vậy là muốn làm gì. Tại hạ. . . Ngoại trừ trong thành Vĩnh Lâm đắc tội
Bệnh thư sinh gật đầu nói: “Ta không cần Thiên Nhất các cung cấp bất kể tin tình báo gì, chỉ là đã
“Ngươi không giúp ta cũng không được. Ngươi tự mình nhìn thật kỹ bên
đãi rằng Trại của Nam Cương thần bí gập ghềnh. Tiểu lâu* (căn nhà nhỏ)
chút ngoài ý muốn, ánh mắt sau khi ngớ ra nhìn Diệp Ly càng uy h**p hơn, “Sở công tử xác định sao?” Diệp Ly cười nhạt một tiếng, đặt chén trà
đoan nói. Diệp Ly lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Thật xin lỗi,
này?” Hàn Minh Tích nhướn lông mày, mỉm cười nhìn Diệp Ly nói: “Vốn dĩ
hắn, “Ta tưởng rằng vừa rồi công tử nói không cần sự giúp đỡ của Thiên
người lập tức trở nên hung ác nham hiểm tối tăm hơn, khác hẳn với dáng
Sát ý trong mắt Bệnh thư sinh
Diệp Ly nhướn lông mày, đứng
“Đi vào nghỉ ngơi một lúc
này, hơn nữa rất kiêng kị. Bệnh thư sinh cười nhạt một tiếng, “Không cần khách khí, Các chủ Diêm Vương Các và lệnh huynh là bạn bè rất tốt của
thuốc mê do Nam Cương chế tạo, cho nên khá cảnh giác mà thôi.”
Hiển nhiên tộc trưởng Lạc Y
văn trên quần áo giống với người nam tử trẻ tuổi kia, vô ý lộ ra khí tức của người bề trên khiến mọi người đều biết người mới tới nhất định là
dùng độc dược trí mạng, bằng không thì tốt nhất không nên ra tay thì tốt hơn.”
Hàn công tử.” Hắn không muốn nói, đương nhiên Hàn Minh Tích cũng không
người có địa vị cao trong bộ tộc Lạc Y. Người đàn ông trung niên bước
Hàn Minh Tích biến sắc, cảnh giác đợt Bệnh thư sinh nói: “Ngươi hạ độc chúng ta? !”
trại của bộ tộc Lạc Y này sao lại xây dựng bên cạnh đường lớn như thế
lạnh một tiếng, “Hàn công tử thật sự không biết hắn là ai?”
trưởng đem bọn họ đến tiểu lâu nhỉ chuyên đãi khách, dặn dò người mang
xuống nói: “Hai ngày trước ta nghe qua thanh danh của công tử, cũng biết đối với việc dùng độc, có thể nói công tử là “độc bộ thiên hạ” * (giỏi/ xuất sắc hơn người, không ai bằng) Nhưng mà. . . Trừ phi công tử định
yên tâm, nếu ta có diễm phúc này nhất định sẽ không quên cùng hưởng với
ta là người rất không thích bị người ta lừa gạt đem làm vũ khí sử dụng.”
nàng.
dùng nước rửa mặt, ca ngợi nói: “Vẫn là có phòng ở tốt hơn, sớm biết như vậy chúng ta trực tiếp đến bộ tộc Lạc Y tìm nơi ngủ trọ ngay sau đó thì tốt rồi?” Diệp Ly vừa tò mò hí hoáy thức ăn trên bàn vừa cười nói:
tiếng là bài ngoại (*loại bỏ những gì của nước ngoài), cho nên trừ một
đây cũng là nguyên nhân Diệp Ly không phản đối đi đến Trại của họ. Ngoại trừ trại này, chỗ kế tiếp có người ở có thể mua được ngựa ít nhất
nhanh tới, bầy rắn nhao nhao mở ra một con đường, hiển nhiên rất sợ khí
quá ngu dốt xấu xa. Tộc trưởng bộ tộc Lạc Y, đức hạnh này của quý công
hoạt như vậy cảm thấy rất căm tức. Hàn Minh Tích nhướn lông mày cười (đọc tại Nhiều Truyện.com)
rằng Hàn Minh Tích sẽ không từ chối, Bệnh thư sinh nghiêng đầu nhìn về
hiện tại nói một câu ngu dốt xấu xa đã muốn qua loa cho xong.
thương này, nhưng mà thực sự có chút hiểu biết về bệnh này. Theo ý kiến
đương nhiên phải. . . diệt khẩu toàn bộ. Không mời chúng ta đến chỗ này, ngộ nhỡ có ai đó chạy thoát, chẳng phải bọn họ kiếm củi ba năm thiêu
phòng, nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại cửa ra vào phòng phía trong.
Bệnh thư sinh có thể nhìn ra Hàn Minh Tích không muốn trêu chọc người
trùng hợp gặp Hàn công tử, cho nên cũng chỉ có thể nhờ ngươi một lần.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.