Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 151: Nghe tin bất ngờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Nghe tin bất ngờ


giúp đỡ, vi thần mới có thể kịp thời xoay sở đến ngân lượng mời đại phu

“Khởi bẩm Vương gia Vương phi, vị Chu đại nhân vừa rồi lưu lại một

ngày qua Chu D·ụ·c đi theo bên cạnh hắn, chỉ từ trong thần thái và việc

bị phái tới đi theo Vương đại nhân tới Tây Bắc. Có thể thấy được là cơ

Phượng Tam, lúc này cùng Mặc Cảnh Kỳ quyết liệt, không cần quản Tây

cũng nghi hoặc nhìn Mặc Tu Nghiêu, nhưng ông cũng hiểu vô duyên vô cớ

Bề ngoài cho rằng hoàng đế không não tàn như thế, rất nhiều hành vi đừng nói là hoàng đế căn bản người bình thường cũng hiểu không nên làm thế.

năm đưa tới phong thư này. Tình huống ở trong thư nói tới mới thật sự

nghĩ sao?” Mặc Tu Nghiêu khen: “A Ly nói cực hay .” Nam Hầu tiến lên

nói: “Tại hạ tên là Tuấn Phi, sau này Vương gia Vương phi vẫn là gọi

phụng bồi phụ thân cùng nhau hồi kinh, phụng bồi với người nhà đối diện

tượng nhóm người Vương Kính Xuyên gặp nạn. Mặc dù cha con Nam hầu còn có Chu D·ụ·c là giả , nhưng ít nhất Vương Kính Xuyên phải là hàng thật giá

Phượng Chi Dao cười nói: “Ta biết, ta là vì chính mình cảm ơn Vương gia.”

quý trọng như vậy, Hoa Quốc Công phủ. . . . . . Mặc Tu Nghiêu cúi mắt

mắt mỉm cười của Diệp Ly. Diệp Ly nhìn Phượng Chi Dao chưa bao giờ có

g·i·ế·t trở lại kinh thành, lại bị Mặc Tu Nghiêu gọi lại. Phượng Chi Dao

đột nhiên cảm thấy thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt của Định vương bây giờ

an tâm ở đây là được, chẳng qua là muốn ủy khuất Hầu gia một chút thời

chí còn có thể tồn tại quân đội mà chúng ta không biết.”

được, nhưng là Vương gia Vương phi, ta muốn hồi kinh một chuyến.”

đại nhân, ngươi không sợ sao?”

ánh mắt trầm tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu , “Vương gia có sắp xếp người. . . . . .”

dĩ. Một lần nữa cầm lấy thư đặt lên bàn, Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly

Thế tử Nam Hầu vui mừng nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu , Mặc Tu Nghiêu

Sao Bản vương lại không để ý sống c·h·ế·t của nàng ấy?”

“A Ly biết Chu D·ụ·c?” Mới vừa rồi lúc Chu D·ụ·c vừa tiến đến thì thần sắc

Lăng, Nam Chiếu, Đại Sở thậm chí là Bắc Nhưng vây công. Mặc gia quân có

không có biện pháp nào cả. Hoàng đế cũng là bất đắc dĩ, hắn muốn trở lên mạnh mẽ, rất muốn lưu danh thiên cổ, nhưng hắn không biết hắn não tàn.

nhàng cầm tay của hắn, Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên đối diện với đôi

tùy thời tùy chỗ ở sau lưng chọc cho Mặc gia quân một đao. Nhưng là hiện tại. . . . . . Một đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại ấm áp nhẹ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng thượng biết. Sau khi tiếp chỉ hắn lại càng ra roi thúc ngựa chạy

tội, vi thần cũng là phụng chỉ làm việc. Cầu xin Vương gia tha mạng.”

“Nam Hầu đi lần này, cũng chưa chắc không có đường sống.” Nhìn bọn họ, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cau mày nói.

ba nước đối phó với Mặc gia quân, có lẽ có thể làm. Nhưng là Mặc Cảnh Kỳ có nghĩ tới hay không một khi Mặc gia quân bị chôn vùi, Tây Lăng và Nam Chiếu thật còn có thể dựa theo ước định lui về sao? Cái này có khác gì

có thể phải cùng đối mặt với quân đội hơn hai trăm vạn. Mặc gia quân. . . Chính là có anh dũng thiện chiến như thế nào chăng nữa cũng không có

nhíu mày nói: “Trong tay Hoa quốc công có Thiết quyển đan thư Cao Tông

vừa rồi trước khi đi, Chu đại nhân lén giao phong thư cho thuộc hạ, xin

tin tưởng chúng ta. . . Lâu dài mà nói cũng là có lợi, nhưng trong

Tuấn Phi cũng biết đã xảy ra chuyện, mặt liền biến sắc cũng đi theo Trác Tĩnh và Lâm Hàn chạy vội đi ra ngoài.

chiếu. Nói cách khác, rất có thể lúc này. . . Nam Chiếu đã xua binh tiến vào Toái Tuyết quan.

vệ mình, nhìn thoáng qua Diệp Ly ngồi ở bên cạnh mỉm cười, Chu D·ụ·c rất

trầm giọng nói: “Bản vương muốn che chở cho tới bây giờ cũng không phải

Cảnh Kỳ? Còn muốn che chở Đại Sở? Giang sơn này Mặc Cảnh Kỳ hắn đều

thật . Lâm Hàn cũng là cao thủ ngụy trang Diệp Ly tự mình huấn luyện ra, tự nhiên sẽ không ở hiện trường lưu lại sơ hở, chỉ là cha con Nam Hầu (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đi. Vương gia. . . Đã cứu mạng hai người chúng ta.” Mặc Tu Nghiêu nói:

“Nhưng là. . . . . .” Thế tử Nam Hầu chần chờ, Thiết quyển đan thư

Mặc Tu Nghiêu như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “Nếu như thế, Chu đại nhân có nguyện bỏ qua công danh tạm thời ở lại Tây Bắc?”

làm bình thường của hắn liền có thể đoán ra Hoàng đế xử trí đối với một

Phượng Chi Dao lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ làm sao bây giờ? Cho dù

và ngài trong lòng đều biết rõ. Ta không yên lòng. . . . . .” Mặc Tu

so với mới vừa rồi cố ý thả ra uy áp Định Vương càng thêm đáng sợ. Cười lớn nói: “Vương gia đây là ý gì? Xin thứ cho hạ quan bất tài.”

vệ chu toàn cho Nam Hầu.”

đại nhân hai câu. Ví dụ như. . . chuyện ở trên đường hồi kinh âm thầm

Chương 151: Nghe tin bất ngờ

Không nghĩ tới hắn không chỉ có thi đậu Tiến sĩ, hôm nay còn trở thành

tại tình huống này không thể vạch mặt hoàng đế mà chỉ có thể âm thầm gây sự, nếu vạch mặt thì Mặc gia quân sẽ trực tiếp phải đối đầu với Tây

Ly nói những lời này làm sao hắn lại không hiểu. Nhưng hiện giờ ngoài

giang sơn Đại Sở. Mà là. . . lê dân bách tính sống trên mảnh đất này.

gia quân tổng cộng chỉ có bảy mươi vạn đại quân, Phượng Tam còn nhớ được Đại Sở tổng cộng có bao nhiêu người?”

tha!” Trác Tĩnh, Lâm Hàn cùng nhau trả lời bước nhanh đi ra ngoài. Nam

Phượng Chi Dao cười khổ nói: “Vương gia, tin tức này hôm nay ngay cả

coi, trầm giọng nói: “Định Vương điện hạ, ngài đây là ý gì?” Nam Hầu

gật đầu nói: “Chuyện này còn phải đa tạ Chu đại nhân. Nhưng hành động (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đồng hồ mà đã trở lại phủ Thái Thú. Sắc mặt Vương Kính Xuyên rất khó

trầm mặt nói: “Đã đến trình độ như vậy, Vương gia còn muốn che chở Mặc

Nghe vậy, trong lòng Vương Kính Xuyên chợt lạnh. Chẳng biết tại sao

Mở phong thư ra, Diệp Ly cúi đầu vừa nhìn lập tức thay đổi sắc mặt.

Chi Dao chán nản nói: “Không sai. . . Những năm này nếu không phải Vương gia ngăn cản, ta. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn, nhướng mày nói:

Thế tử Nam Hầu cũng dần dần tỉnh táo lại rồi cúi đầu về phía hai người nói: “Nam Tuấn Phi đa tạ Vương gia Vương phi.”

Nghiêu trầm giọng nói: “Hắn đúng là người điên. A Ly, hình như nàng gả

ngươi muốn đi tới trước Ngự tiền giải thích, ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ cho ngươi cơ hội này sao?” Thế tử Nam Hầu thống khổ che mặt, Diệp

ngươi cho tới bây giờ cũng không phải là người có thể ẩn nhẫn.” Phượng

xuống hiệp nghị như vậy, liền tỏ vẻ bản thân hắn cũng đã chuẩn bị xong

tử của Định Quốc Vương phủ có bản lĩnh thông thiên nhưng làm thế nào lại nhận được tin tức cực kì bí mật như vậy? Nghe lời Mặc Tu Nghiêu nói…,

Nhận được tin tức, cho dù là Phượng Chi Dao bình thường luôn là một bộ dáng mạn bất kinh tâm* ( thờ ơ, không để ý đến cái gì ) cũng không nhịn được nữa, từ trong ghế nhảy dựng lên sẽ phải lãnh binh

quốc công, không có ai biết Hoa lão quốc công ở dưới loại tình huống nào mới chỉ có thể tìm Chu D·ụ·c người mới vào triều làm quan không quá nửa

Mặc Tu Nghiêu vẫn luôn chú ý nàng nên thấy được. Diệp Ly lắc đầu nói:

mặt. Trác Tĩnh và Lâm Hàn đi theo phía sau hắn cũng là khuôn mặt bất đắc dĩ, nếu không phải bọn họ lôi kéo thì thế tử Nam Hầu đã sớm lao ra rồi. Thấy thế tử Nam Hầu chạy ra phía ngoài cửa phòng, Diệp Ly đứng lên nói: “Ngươi đi đâu vậy?”

bái tạ nói: “Đa tạ Vương gia, Vương phi.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Hầu gia

Lăng, Nam Chiếu, Bắc Nhung, Đại Sở chính mình sẽ chiến loạn nổi lên bốn

hoàng đế ban cho Hoa gia, cho dù là tử tội cũng có thể thoát.”

nổi giận nói: “Hiện tại không công khai là đúng, chúng ta không có chứng cớ. Những năm này Mặc Cảnh Kỳ nuôi dưỡng thế lực cũng không ít. Mặc

Lời của beta: Sa chỉ nói một câu thôi – Mặc Cảnh Kỳ đúng là đầu tôm,

chúng ta cái gì cũng không nói, Mặc Cảnh Kỳ sẽ tính như vậy sao? Nếu như chúng ta ở phía trước giao chiến với Tây Lăng, Vương gia có thể bảo đảm hắn sẽ không ở sau lưng đâm cho chúng ta một đao?” Mặc Tu Nghiêu im

không có chỗ trốn. Thân thể mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, “Vương gia thứ

làm cho lòng người lạnh lẽo. Mặc Cảnh Kỳ đáp ứng cắt nhường ba châu mười một thành đất đai của Tây Bắc cho Tây Lăng, mà điều kiện chính là cùng

đạm nhìn chằm chằm Vương Kính Xuyên, nhàn nhạt hỏi: “Vương đại nhân có

“Nam Hầu còn có Vương đại nhân nên làm cái gì bây giờ? Vương gia có chủ ý gì không?” Diệp Ly mỉm cười hỏi.

với mấy vấn đề này thì hắn có thể làm được gì?

Phượng Chi Dao ngẩn ra, dần dần bình tĩnh lại, suy tư chốc lát nói:

“An tâm đợi ở Tây Bắc. Bản vương bảo đảm cho dù ở Sở kinh mọi người c·h·ế·t sạch thì nàng ấy cũng sẽ sống .” Phượng Chi Dao đột nhiên ngẩng đầu,

không cam lòng nói: “Chẳng lẽ cứ nhịn như vậy?”

nói: “Hoa quốc công tất sẽ không keo kiệt tiếc vật c·h·ế·t. Bổn vương chỉ

Nghiêu, Diệp Ly cũng không nói nhiều, không tiếng động ngồi ở đó nhìn

Huống chi chuyện này vốn là bởi vì ta mà xảy ra.” Diệp Ly đi tới trước

phong thư cho Vương phi.” Thị vệ ngoài cửa trình lên một phong thư được

chứ ? Hử?” Vương Kính Xuyên khiếp sợ trợn to hai mắt, đạo mật chỉ này là trước một khắc hắn ra kinh mới tự mình ở trước mặt Hoàng thượng nhận

đoán. Vương Kính Xuyên tự cho là tin tức bí ẩn, nhưng không biết những

lôi kéo chỉ sợ sẽ xông qua xé nát Vương Kính Xuyên.

chẩn bệnh cho gia mẫu. Trước đó vài ngày gia mẫu sống thọ và c·h·ế·t tại

Mặc Tu Nghiêu nói: “Chúng ta coi như là cùng nhau lớn lên từ nhỏ,

phi không phải là người lạm sát kẻ vô tội.” Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười,

An bài lại chỗ cho cha con Nam Hầu, Lâm Hàn lĩnh mệnh đi bố trí cảnh

sợ. . . . . .” Chỉ sợ Mặc Cảnh Kỳ nhất định muốn mệnh của Nam Hầu, cho

mới nhìn về phía Chu D·ụ·c trầm mặc đứng ở một bên cười yếu ớt nói: “Chu (đọc tại Nhiều Truyện.com)

thuộc trong tay, Định Quốc Vương phủ quả nhiên đã bị người hận đến trình độ như vậy sao? Chẳng qua là Hoàng thượng. . . người làm như thế thì

Trong đại sảnh chỉ còn lại có hai người là Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, nhưng không khí càng thêm trầm trọng. Nhìn sắc mặt âm trầm của Mặc Tu

gian rồi. Nam Hầu phủ. . . . . .” Nam Hầu buồn bả cười một tiếng nói:

g·i·ế·t Nam Hầu chẳng hạn. Nói vậy Vương đại nhân chắc là không quên mất

Tây Lăng trong ứng ngoài hợp tiêu diệt toàn bộ Mặc gia quân. Cùng tham

muốn tìm c·h·ế·t. Hành động lần này của Định Vương hiển nhiên là cố ý bảo

Trầm mặc đưa phong thư cho Mặc Tu Nghiêu , Mặc Tu Nghiêu vừa nhìn, sắc

được. Có thể nói trên đời này ngoài hắn ra thì cũng chỉ có một mình

mặt hắn, thản nhiên nói: “Ngươi bây giờ xông ra có ích lợi gì? Đi ra lại thêm nhiều người bị giải vào Thiên lao áp tải đi pháp trường? Hay là

Ly và Mặc Tu Nghiêu toàn bộ tập trung vào trên mật hàm Hoa quốc công đưa tới.

cánh tay ra ôm người ngồi ở bên cạnh mình, hấp thu ấm áp nhàn nhạt trên người nàng truyền đến, nhưng làm thế nào cũng không thể chống đỡ được

là Mặc Cảnh Kỳ, Mặc gia quân muốn che chở cũng không phải là ngàn dặm

khoảng thời gian ngắn không có bất kỳ ích lợi gì. Mà chúng ta, cũng rất

Thần sắc Chu D·ụ·c thong dong, chắp tay nói: “Vi thần tin tưởng Vương

Diệp Ly gật đầu nói: “Một khi xé rách mặt, thật ra thì đại đa số dân

lần này của Chu đại nhân. . . sau khi hồi kinh chỉ sợ là không dễ khai

Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Bản vương không phải vì ngươi.”

Nghiêu nói: “Ngươi trở về đối với nàng càng nguy hiểm, Phượng Tam,

Chu D·ụ·c ngẩn ra, mặc dù hắn không sợ c·h·ế·t nhưng cũng không phải là

Phượng Chi Dao trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng kêu lên nói: “Ta hiểu

Nam Tuấn Phi cũng tròn mắt như muốn nứt ra, nếu không phải bị Lâm Hàn

“Mặc cho số phận đi, chỉ mong Hoàng thượng nghe được tin tức hai cha con ta bỏ mạng có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho một nhà già trẻ.”

đầu nói với Lâm Hàn bên cạnh nói: “Truyền tin cho Mặc Hoa, hết sức bảo

mặt vốn không hòa nhã lại càng thêm âm trầm. Vỗ bàn lạnh lùng nói:

Diệp Ly có một chút ngoài ý muốn, mặc dù chợt lóe rồi biến mất có điều

nhất định phải mai danh ẩn tích trong một thời gian ngắn. Những chuyện

phải đã sớm ngăn lại trước mặt hắn. Thế tử Nam Hầu quay đầu lại nói:

dự hành động còn có Mặc Cảnh Lê chiếm cứ Nam Phương cùng với nước Nam

tựa vào trên đầu vai hắn, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn. Mặc Tu Nghiêu vươn

Diệp Ly cười một tiếng, “Tây Bắc đang thời chiến loạn, người Tây Lăng tàn bạo khắp nơi, đoàn người Vương đại nhân bất hạnh gặp phải cường đạo hoặc là toàn quân bị binh lính Tây Lăng diệt cũng không lạ. Vương gia

còn chuyện gì chưa nói cho Bản vương hay không?”

một chút không có gì vấn đề, “Chu đại nhân?” Thị vệ gật đầu nói: “Mới

Đưa Nam Hầu đi, thế tử Nam Hầu từ bên trong vọt ra đã sớm lệ rơi đầy

cười khổ nói: “A Ly, ta mệt mỏi quá . . . . . .” Diệp Ly không nói gì

phong kín.. Diệp Ly nhướng mày, có chút kỳ quái lấy ra phong thư nhìn

còn đường khác để đi.

“Mặc Cảnh Kỳ điên rồi.” Diệp Ly nhẹ giọng nói. Tập hợp lực lượng của

vương cũng không biết Hoàng thượng lại phái một tên đần độn đến Tây Bắc. Nếu Vương đại nhân không nhớ rõ, Bản vương không ngại nhắc nhở Vương

chủ bộ của Đại Lý Tự. Mặc dù chức quan không cao nhưng quả thật là một

Diệp Ly lắc đầu nói: “Thế tử cần gì đa lễ.” Thế tử Nam Hầu cười khổ

“Hơn hai trăm vạn. Hơn nữa. . . Mặc Cảnh Kỳ là hoàng đế, âm thầm thậm

hắn nghe nói qua, nhưng là triều đại cũng chỉ có Hoa gia năm đó từng có

chúng là tin hoàng gia hơn một chút. Cho dù bình thường dân chúng đều

Vương Kính Xuyên rất nhanh bị hai thị vệ kéo xuống, Diệp Ly lúc này

Mặc Tu Nghiêu lười nhìn hắn, Diệp Ly phất tay nói: “Dẫn đi đi.”

nhớ của Diệp Ly mặc dù không phải là đã gặp qua là không quên được nhưng cũng không kém quá xa, Chu D·ụ·c vừa mở miệng nói chuyện nàng liền nhớ

hệ hộ quốc Định Quốc Vương phủ cũng không có vật như vậy. Nhưng là vật

Vương Kính Xuyên cũng biết, rơi vào trong tay Định Vương là mình (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đầu trồng húng, đầu bã đậu, beta đến đoạn có tên này chỉ tổ bực mình.

Thế tử Nam Hầu dừng lại một lúc, Trác Tĩnh và Lâm Hàn một trái một

phía, khói lửa nghi ngút.”

Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Ngươi hồi kinh có thể làm cái gì?”

Diệp Ly hiển nhiên cũng nghĩ đến băn khoăn của Mặc Tu Nghiêu, khẽ gật

lặng, hắn không cách nào bảo đảm. Mặc Cảnh Kỳ có thể cùng Tây Lăng kí

Nam Hầu ngẩn ra nhưng ngay sau đó nở nụ cười khổ. Đứng ở phía sau hắn

không sợ giang sơn Đại Sở từ đó sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?

hắn. Hồi lâu, hình như cuối cùng Mặc Tu Nghiêu từ trong tức giận cực độ tỉnh táo lại, hai đầu lông mày nhiều hơn một tia mỏi mệt cùng bất đắc

làm cho người ta ăn miếng thịt vào trong miệng rồi còn nhả ra? Mặc Tu

này hiện tại cũng chỉ có thể coi như là chuyện nhỏ, lực chú ý của Diệp

Trong mắt Phượng Chi Dao hiện lên một tia an tâm, một lần nữa ngồi xuống, “Đa tạ Vương gia.”

ân cứu mạng đối với Cao Tông được ban cho một phần. Ngay cả nhiều thế

ám vệ trong kinh thành cũng còn không có được. Là từ đâu truyền tới ta

Định Vương sẽ không để cho người ngăn bọn họ lại . Mặc Tu Nghiêu lãnh

không để ý thì chúng ta nhiều chuyện làm gì?” Mặc Tu Nghiêu hờ hững,

“Ngươi đang ở đây trách ta?” Phượng Chi Dao lắc đầu cười khổ nói:

tương lai hẳn là có một tiền đồ không tệ.

tới Tây Bắc, Vương Kính Xuyên thật sự nghĩ mãi mà không rõ cho dù thám

lại tới, chính là người thư sinh năm ngoái bán tranh ở Thận Đức Hiên.

dĩ cười nói: “Hiện tại mới biết được cũng đã chậm.”

thù quá sâu với các nước khác, ngoại trừ ngươi c·h·ế·t ta sống thì không

D·ụ·c đưa tới, nhưng về chuyện Nam Hầu cũng do chính mình Chu D·ụ·c phỏng

thẳng tên họ đi. Ta hôm nay còn là thế tử gì nữa.”

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “Thật hay cho một cái bất tài. Bản

cách nào chiến thắng được quân đội nhiều như vậy được.” Phượng Chi Dao

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “A Ly hỏi như thế chắc là đã có chủ ý.”

thuộc hạ chuyển giao Vương gia Vương phi.” Mặc Tu Nghiêu cau mày nói:

huống chi những năm này nàng ấy cũng giúp Định Quốc Vương phủ không ít.

Về phần Định Vương phủ, bọn hắn không phải là tử trung ngu trung, hiện

Đám người Nam Hầu trở lại vô cùng nhanh, lúc Trác Tĩnh và Lâm Hàn đến đoàn người bọn họ cũngvừa mới ra cửa thành. Chỉ trong vòng một khắc

cho một phu quân vĩnh viễn phiền toái không ngừng rồi.” Diệp Ly bất đắc

chức có thực quyền. Chỉ cần năng lực vận khí không phải quá kém thì

Diệp Ly lắc đầu nói: “Không phải là cứ nhịn như vậy, mà là chúng ta cần phải có thời gian.”

nhà, vi thần vốn muốn xin chỉ có đại tang giữ đạo hiếu cho gia mẫu, lại

“Không, ta biết. . . bất kể ta làm như thế nào nàng cũng không theo ta

“Làm con, làm chồng, sao ta có thể nhìn cha mẹ vợ con bị hàm oan bỏ tù?

“Chắc là Tiến sĩ khoa này đi. Năm ngoái từng có gặp mặt một lần.” Trí

Lời của tác giả: tất cả mọi người đều chán ghét hoàng đế, ha ha,

Phong thư cũng không phải do Chu D·ụ·c viết . Mà là bút ký của Hoa lão

âm hàn dâng lên từ đáy lòng. Nhìn phong thư tràn ngập chữ viết quen

“Người đâu! Lập tức đoạt Nam Hầu về, người nào dám ngăn cản, g·i·ế·t không

dù Thiết quyển đan thư cứu ông ta chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái c·h·ế·t.

duyên xảo hợp muốn vi thần báo đáp đại ân của Vương phi. Vi thần hôm nay một mình, cũng không có cái gì cần cố kỵ.”

nhà Nam Hầu. Chu D·ụ·c trầm mặc chốc lát nói: “Năm ngoái nhờ có Vương phi

báo.” Tin tức Hoàng đế giao dịch với Tây Lăng là Hoa quốc công nhờ Chu

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Nghe tin bất ngờ