Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59


Làm ông còn tưởng rằng nữ sinh này bị bệnh gì nặng lắm cớ.

“Chỉ là...... Quá ngoài dự đoán.”

Nhưng mà, Lục Phong Châu thông minh cỡ nào chứ? Khi Đường Uyển Tâm định dùng lại chiêu này thì nó đã hoàn toàn mất hiệu lực.

Lục Phong Châu chu môi, “Ba em đến rồi.”

Lưu Môn Đình: “Hoa cúc.”

Đường Uyển Tâm một tay che mũi, một tay vỗ vỗ cánh tay Lục Phong Châu, “Mau buông em xuống, chân em không bị thương.”

“Cũng không phải.”

Lục Phong Châu: “Cảm ơn bác trai khích lệ.”

Cậu ta đã từng hỏi bác sĩ xem liệu cậu có thể tham gia kì thi đại học năm nay không?

Cô nằm trên giường, trằn trọc một hồi lại nhận được tin nhắn của Lục Phong Châu, 【 ngủ rồi sao? 】

-

Xem ra không phải nằm mơ.

Đường Uyển Tâm: 【 ngủ rồi. 】

Lục Phong Châu: “Chỉ như vậy thôi?”

Đường Uyển Tâm bưng bát lên, tượng trưng ngẩng đầu giả vờ uống, cái bát che đi ý cười trên môi cô, xem ra cách này cũng có hiệu quả.

Chảy máu mũi mà cần phải ôm tới đây à?

Con số đếm ngược trên bảng đen biến thành: 100 ngày.

Lưu Môn Đình không thể chấp nhận chuyện mình sẽ trở thành người què. Không chỉ mình cậu không chấp nhận nổi, mà ba Lưu cũng không thể chấp nhận, ông đang liên hệ với các bệnh viện ở nước ngoài, muốn nhanh chóng đưa con trai xuất ngoại trị liệu.

Đường Uyển Tâm nũng nịu nói: “Em đút anh.”

Sét đánh giữa trời quang.

Lưu Môn Đình ôm sách, “Cái này thì là đương nhiên, dạo này em cũng rất nỗ lực, sang năm em còn định thi cùng trường đại học với mọi người mà.”

Đường Uyển Tâm thầm phỉ nhổ: Chẳng lẽ mặt Lục Phong Châu chính là giấy thông hành? Như này cũng quá......

Khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày ngoại trừ việc phải lên lớp đúng giờ, Lục Phong Châu còn có một nhiệm vụ quan trọng khác ——

Đường Uyển Tâm: “......”

Thấy Đường Uyển Tâm được chăm sóc đến mập lên một vòng, Lục Phong Châu mới vừa lòng, buông tha cho cô.

Đường Uyển Tâm quay đầu nhìn lại, đúng là ba cô rồi. Cô đi đến trước mặt Đường Thắng, “Ba.”

Lưu Môn Đình vừa mới nhấc người lên lại ngồi xuống, “Được rồi, nghe Tiểu Đào.”

Tới bệnh viện, lại bắt đầu một hồi kiểm tra, Đường Uyển Tâm không trâu bắt c·h·ó đi cày, hết đi đến phòng này kiểm tra xong lại tới phòng khác, bị lăn lộn đến kiệt sức.

Lục Phong Châu: “Bọn cháu đang yêu đương.”

Đánh đến mức khiến Đường Uyển Tâm đầu óc choáng váng.

“......” Bác bảo vệ không còn ngăn cản nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy kì thi gần đây, thành tích của Lục Phong Châu vẫn luôn tiến bộ ổn định, thấy dáng vẻ này của Tiểu Đào thì lại có chút khinh bỉ, rõ ràng là bạn gái của cậu, giờ nhìn như cậu mới là kẻ thứ ba.

“Nhưng mà......”

“Cảm ơn bác sĩ.” Đường Uyển Tâm bị Lục Phong Châu kéo cánh tay lôi đi, chỉ kịp nói những lời này.

Lục Phong Châu lắc đầu, “Cái này cho em uống.”

Xem ra là sự thật.

Lục Phong Châu muốn cầm tay Đường Uyển Tâm, lại bị cô né tránh.

Đường Thắng: “Ừ.”

Tiểu Đào lôi kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, cọ cọ lên người cô, “Không được, mình muốn hút một chút vận may, cọ cọ cọ.”

Sự thật chứng minh là do cô suy nghĩ nhiều rồi, sở dĩ bác bảo vệ thả người là bởi vì vừa rồi chủ nhiệm lớp đã thông báo trước.

-

Đường Uyển Tâm nở nụ cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, “A ——”

Tiểu Đào: “...... Mình má ơi.”

Buổi tối hôm đó Đường Uyển Tâm mất ngủ. Hôm trước thi đại học cũng không khiến cô mất ngủ đâu, vậy mà chuyện gặp cha mẹ chồng tương lai lại khiến cô mất ngủ.

Đường Thắng chụp cánh tay Lục Phong Châu, “Nhóc con, không tồi.”

Bác sĩ ngồi xuống, dò hỏi theo lệ, “Gần đây ăn uống thế nào? Thời gian nghỉ ngơi ra sao? Có uống đủ nước không?”

Đường Uyển Tâm ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bên ngoài nhà cậu trồng hoa gì thế?”

Mọi người: “Quá mẹ nó trâu bò.”

Kì thi vô cùng tàn khốc, nhưng cũng là một trải nghiệm vô giá. Cảm giác lo lắng trong cả quá trình thi, những người không tham gia quá thi đại học thì không bao giờ hiểu được.

Tiểu Đào ở chung với Lục Phong Châu lâu rồi, cũng biết tuy bên ngoài lão đại có vẻ lạnh lùng bá đạo khó gần, nhưng cậu còn có một trái tim mềm mại, cho nên lúc đối mặt với cậu cũng không còn câu nệ như trước.

Đường Uyển Tâm: “Vì sao?”

Lục Phong Châu dựa vào bàn, ôm ngực nói: “Khí sắc không tồi.”

Một năm học nhanh chóng qua đi, tháng sáu lại tới. Đối với những người bình thường, đây cũng chỉ là tháng bình thường trong năm, nhưng đối với các học sinh vất vả ba năm, chuẩn bị tham gia kì thi đại học, đây lại là ngày quyết thắng bại.

Đường Uyển Tâm: 【 em mộng du. 】

Hai giọng nói đồng thời vang lên, nhưng mà nội dung lại không giống nhau.

Đường Thắng lướt qua cô, nhìn Lục Phong Châu, “Cháu là ai?”

Đường Thắng kéo Đường Uyển Tâm ra sau lưng, đánh giá Lục Phong Châu, “Chú không hỏi tên của cháu. Ý chú là, cháu với Tâm Tâm nhà chú có quan hệ gì?”

Đường Uyển Tâm: “Không có quan hệ gì.”

Cần không ngừng cố gắng.

“Con không muốn?”

Quanh co lòng vòng một hồi mới tới phòng y tế, Lục Phong Châu trực tiếp nhấc chân đá cửa phòng y tế, “Bác sĩ ——”

Lục Phong Châu đứng thẳng tắp, sắc mặt không hề có chút khẩn trương, cậu mìm cười, “Cháu chào chú, cháu là Lục Phong Châu.”

Cô khẩn trương lăn qua lăn lại trên giường, cõi lòng đầy kinh hoàng.

“......”

Ánh mắt Lục Phong Châu rơi xuống gương mặt cô, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, sau đó đem gắt gao ôm cô vào ngực, chậm rãi thở phào một hơi.

Lục Phong Châu phối hợp hé miệng.

Thử đã nói sau.

Lục Phong Châu bưng chén, tự mình đút Đường Uyển Tâm uống hết.

Không phẫn nộ sao?

Lục Phong Châu tiến gần bên tai cô, “Chỉ sợ không được.”

Lục Phong Châu: 【 vậy làm phiền em thử xem có thể bơi tới chỗ anh không? 】

Lòng cậu đau quá, lông mày cũng sắp xoắn lại với nhau rồi.

Được rồi, là do cô suy nghĩ nhiều.

Ra khỏi cổng trường tam trung, Đường Uyển Tâm từ xa đã nhìn thấy Đường Thắng, liền nói với Lục Phong Châu ở bên cạnh: “Ba em tới đón, anh đi trước đi.”

Cho nên, kiến nghị tốt nhất hiện giờ đó là, phối hợp trị liệu, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng.

“Đừng có nhưng mà, ba rất thích Phong Châu, cũng tin tưởng sau này thằng bé có thể mang lại hạnh phúc cho con.”

“Hửm?” Đường Thắng hạ giọng.

Đường Thắng mỉm cười, “Đã khi nào ba lừa con chưa?”

Đường Uyển Tâm: 【 có thể để lần sau không? 】

Mỗi lần Tiểu Đào gặp Lưu Môn Đình thì đôi mắt đều sẽ đỏ lên, cô ấy vẫn luôn áy náy, nếu không phải vì cứu cô, cậu ta cũng sẽ không bị thương......

“Vậy trong tháng này tổ chức lễ đính hôn luôn đi.”

Ba cái gì mà ba?

Lại nói, không ngờ cái cọ này còn thật sự có chút hiệu quả. Bài thi trắc nghiệm tuàn sau đó, thành tích của cô ấy lại tăng lên top 5.

Đường Uyển Tâm: 【......】

Đường Uyển Tâm ngăn cậu, “Không, không được. Em còn chưa nói với ba chuyện chuyện ta yêu đương đâu.”

Đường Uyển Tâm mím môi, tâm như tro tàn: “Ba, cậu ấy là bạn trai của con.”

Tiểu Đào đè cậu lại, “Không được làm bậy.”

Không tức giận sao?

Ngày mùng 7 tháng 6, tất cả thí sinh mang theo hoài bão và kì vọng bước vào cổng lớn của trường thi.

Nói xong, cô liền nhấc chân chạy về phía ba.

......

Sau khi kì thi kết thúc, mọi người cả người nhẹ nhàng đi ra khỏi trường thi, trên mặt ai nấy đều tràn đầy tươi cười.

Bàn tay đang cầm cái ly của Lưu Môn Đình hơi run một chút, nhìn thẳng cô ấy, “Ừm.”

Lưu Môn Đình hiểu ý nghĩ của Tiểu Đào, cho nên mỗi khi bọn họ tới, cậu đều cực lực che giấu, dùng nụ cười trên mặt nói với bọn họ, cậu ta rất tốt.

Lục Phong Châu thật sự thuộc phái hành động, làm việc sấm rền gió cuốn. Cậu không quay đầu lại, lôi kéo Đường Uyển Tâm đi ra cổng trường, bảo vệ trường hỏi giấy phép ra công của bọn họ, cậu trực tiếp cho người ta một ánh mắt sắc bén.

Đến tận lúc nằm trên giường, Đường Uyển Tâm vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, cô véo véo cánh tay mình, “Đau quá.”

“......”

Hai người họ đi rồi, phòng ngủ tức khắc trở nên yên tĩnh. Tiểu Đào rót nước cho Lưu Môn Đình xong, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng vội, cứ từ từ dưỡng bệnh, mình ở đại học chờ cậu, cậu yên tâm, mình sẽ luôn chờ cậu.”

“......” Đường Uyển Tâm càng không hiểu ra sao.

Lưu Môn Đình gãi gãi đầu, “Anh Châu, nghe nói thành tích mấy lần thi gần đây của anh cực kì lợi hại, anh là niềm kiêu ngạo của anh em.”

Đường Thắng cũng ngửa đầu nhìn sao trời, “Con vĩnh viễn là con ngoan của ba, vì sao ba phải thất vọng? Phong Châu là một đứa bé ngoan, hai con cũng chuẩn bị đính hôn đi.”

Đường Uyển Tâm: 【...... Muốn c·h·ế·t. 】

Đường Uyển Tâm nhất thời không phản ứng kịp: 【 cái gì? 】

Bác sĩ cũng bị dọa cho giật mình, đi từ buồng trong ra, xem này tư thế, xem ra bệnh của nữ sinh kia cũng không nhẹ nhỉ? Ông cũng khẩn trương, “Mau, mau ngồi vào chỗ này, làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?”

Cô, cô thật sự sắp đính hôn với Lục Phong Châu??

Lục Phong Châu: 【 ngủ rồi mà còn có thể trả lời tin nhắn? 】

Chuyện vừa rồi suýt hù c·h·ế·t cậu.

Lục Phong Châu thuận thế cầm tay cô, “Ừm.”

Lục Phong Châu nhìn cô một cái, “Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một lát.”

Lưu Môn Đình: “Khá hơn nhiều rồi, nếu không mình đi vài bước cho các cậu xem?”

Đường Uyển Tâm: 【 rốt cuộc anh làm cách nào thuyết phục được ba em thế, ông ấy không làm khó anh sao? 】

Đây là muốn dọa c·h·ế·t cô sao?

Hỏi chuyện một hồi xong, bác sĩ lấy ống nghe ra nghe nghe, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, chỉ bị nóng trong thôi.”

Cũng không biết cậu lấy đâu ra nhiều món ngon đồ uống dinh dưỡng như vậy, mỗi ngày mang theo cứ như không thấy nặng, hoàn toàn mở ra nhật kí nuôi heo hằng ngày.

Lục Phong Châu: 【 đối phó với ba, đương nhiên cần có tuyệt chiêu. 】

Sau đại hội tuyên thệ một trăm ngày trước khi xuất quân là đến kì thi thử lần đầu tiên, tổng điểm của Đường Uyển Tâm lại lập nên kỉ lục mới, 730 điểm.

Cô ấy hơi phiêu rồi.

Toàn bộ hành trình Lục Phong Châu đều đi theo giám sát, gương mặt đen lại, xị xuống, kéo dài. Đến tận khi có kết quả khám bệnh, xác định là chỉ đơn giản là vì không nghỉ ngơi tốt mới dẫn đến việc chảy máu mũi, sắc mặt cậu mới hơi tốt lên.

Lục Phong Châu trêu ghẹo, “Vậy càng vừa vặn, hôm nay tiện gặp phụ huynh luôn.”

Má ơi, thiếu chút nữa hù c·h·ế·t cô.

Làm chú “Heo” được quan tâm trọng điểm, Đường Uyển Tâm đã uống canh dưỡng thân đến sắp hộc máu. Cô bưng chén, sử dụng mỹ nhân kế với Lục Phong Châu, đây là Tiểu Đào dạy cô, giờ cô không cần biết nó có dùng được hay không.

Đường Uyển Tâm nắm chặt thời gian, đút cho cậu một ngụm, sau đó lại đút tiếp thìa thứ hai, nhưng khi đút đến thìa thứ ba thì Lục Phong Châu đã ngăn cô lại, “Em uống đi.”

Chương 59

Hôm diễn ra đại hội tuyên thế một trăm ngày đó, Đường Uyển Tâm đại biểu cho toàn thể học sinh khối 12 lên đài diễn thuyết, “...... Một trăm ngày còn lại, chúng ta phải chiến đấu vì chính bản thân, chiến đấu vì tương lai của chúng ta......”

Nói xong lại cọ thêm hai cái.

Đường Uyển Tâm: 【......】

Lục Phong Châu cầm lấy một quyển sách ném vào trong lòng Lưu Môn Đình, “Ít nghĩ linh tinh đi, mày nhanh khỏe lại cho tao, sau đó lăn đi làm bài thi.”

Điểm thi của Lục Phong Châu cũng ở tam trung, phòng thi của hai bọn họ lại khá gần nhau, sau khi kết thúc, hai người chạm mặt trong sân thể d·ụ·c.

Giáo y: “Vậy em còn muốn gì nữa?”

Tiểu Đào trịnh trọng gật gật đầu, “...... Không phụ mong chờ.”

Sau đó cô mới biết được, thì ra ba và Lục Phong Châu đã sớm quen biết. Hơn nữa còn chẳng phải loại quen biết sương sương mà là giao thiệp rất sâu, ba cũng đã sớm biết, quan hệ giữa cô và Lục Phong Châu không phải kiểu bạn học “trong sáng đơn thuần”.

Đường Uyển Tâm cảm động đến rơi nước mắt, chỉ kém ôm Tiểu Đào khóc một hồi, một tháng liên tục uống canh bổ khiến cô tăng lên hẳn một cân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Phong Châu trưng ra vẻ mặt không tin được, dắt tay Đường Uyển Tâm đi ra ngoài, “Chúng ta đi bệnh viện.”

Địa điểm thi đại học của Đường Uyển Tâm là ở trường Tam Trung, từ sáng sớm Đường Thắng đã chờ ở đây, giống như vô số các bậc phụ huynh khác, cũng đang chờ đợi đứa con của mình.

Cùng đi?

Giám thị coi thi bị bơ triệt để: “...... Nhìn cái gì mà nhìn, tiếp tục làm bài đi.”

Lục Phong Châu: 【 nhưng anh luyến tiếc, ngày mai 10 giờ anh sẽ đến đón em. 】

Cô không tin tưởng hỏi lại: “Ba, ba nói thật đấy à?”

Buổi tối, lúc không còn người ngoài, cô ôm cánh tay Đường Thắng, nhìn sao trời trong đêm, nhàn nhạt hỏi: “Ba, ba có thất vọng về con không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Phong Châu: “Cô ấy chảy máu mũi.”

Cô cắn cắn môi, “Lần sau, lần sau được không?”

Được rồi, con gái mà, da mặt mỏng, thôi, cậu nhịn.

Câu cố lên này đại biểu cho quyết tâm. Sau khi đại nạn không c·h·ế·t, Lưu Môn Đình bắt đầu tạm nghỉ học để dưỡng thương, Đường Uyển Tâm, Lục Phong Châu, Tiểu Đào càng nỗ lực hơn lúc trước.

- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn chưa đi được mấy bước đã bị Lục Phong Châu kéo cánh tay lại, “Cùng đi.”

“Tôi là Lục Phong Châu.”

Các bạn học: “......”

Lại qua khoảng một tuần, ba người hẹn nhau đi thăm Lưu Môn Đình. Bây giờ khí sắc của Lưu Môn Đình đã tốt hơn, còn biết tự học, trên đầu giường bày biện rất nhiều sách vở, xem tình trạng thì hình như cậu ta đều đã xem qua.

Các kì thi khẩn trương cứ liên tục kéo đến, gần đây Đường Uyển Tâm quá chú tâm học tập, không ngờ trong lúc làm bài thi đột nhiên chảy máu mũi, khiến Lục Phong Châu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cậu không quan tâm gì cả, vứt bút, bế cô chạy đến phòng y tế.

Đường Uyển Tâm: “...... Có ý gì thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-

Lục Phong Châu: 【 không thể. 】

Đường Uyển Tâm đến gần, “Chân cậu dạo này thế nào rồi?”

Đường Uyển Tâm chủ động nắm tay cậu, “Đừng lo lắng, bác sĩ đã nói không có việc gì mà.”

Bác sĩ: “......”

Lục Phong Châu: 【 ngày mai bớt chút thời giờ đi gặp ba mẹ chồng tương lai nhé? 】

-

Đường Uyển Tâm đi đến bên cạnh Lục Phong Châu, túm lấy tay áo cậu, “Cùng em đi ngắm hoa nhé?”

Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Thật đáng buồn.

Gương mặt Tiểu Đào ửng đỏ, khóe mắt hơi hơi trùng xuống, câu “Nghe Tiểu Đào” khiến lòng cô ấy ấm áp, Tiểu Đào nhìn Lưu Môn Đình, ánh mắt tràn đầy tình cảm yêu thương.

Chủ nhiệm lớp, cô Ngô đã vui vẻ đến mức cười không khép nổi miệng, không tồi không tồi, thật sự không tồi.

Đúng, chỉ còn một trăm ngày nữa là bọn họ phải tham gia kì thi đại học.

Tiểu Đào: “......”

Đường Uyển Tâm cười, không nề hà, “Cho cậu hút đó.”

Giám sát Đường Uyển Tâm ăn uống nghỉ ngơi.

Lục Phong Châu: 【 đi gặp ba mẹ anh. 】

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59