Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Con biết cha sẽ không bao giờ làm chuyện tàn nhẫn như vậy mà.
"Đúng rồi!
"Sao có thể chứ?
Thiếu gia của ta phải luôn hoàn mỹ, sạch sẽ mà ngồi vững trên đỉnh cao nhân sinh.
Đến mức này rồi, vẫn còn nghĩ là do tên gác cổng lộng quyền không chịu báo cáo.
"Không thể nào, nếu nó chỉ kiện người gác cổng, tại sao các người lại triệu ta đến?"
Không chỉ đến, mà còn đánh trống khua chiêng, tuyên cáo thiên hạ mà đến.
Nói rồi, hắn bày ra bộ mặt từ bi của một người cha: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải là ngươi tự đến sao?
Ngươi có gì muốn biện hộ không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không phải vì kỳ thi sắp đến, con cũng không muốn làm khó cha trên công đường.
Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhất quyết không ngẩng đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trên đời lại có người cha như thế sao?
Lão gia đưa lưng về phía thiếu gia, tất nhiên hắn không thể tỏ ra bất mãn nên cất giọng lạnh nhạt:
Xem kìa, thật là một đứa con hiếu thảo, những lời này là ta từng chữ từng chữ chuẩn bị cho thiếu gia.
Chỉ nói rằng tên nô tài kia lộng quyền, dám "giả truyền lệnh của chủ nhân" để ngăn thiếu gia ở ngoài cửa Việt phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đạc nhi, đều do cha dùng người không đúng, con có trách cha không?"
Thiếu gia cực kỳ hiếu thảo, tuyệt đối không tin đây là do phụ thân hạ lệnh xuống, chắc chắn là tên nô tài kia dối trá, mới khiến thiếu gia phải tố cáo.
Lão gia nuốt nước miếng:
Lão gia nhìn ta, hận không thể xé xác ta.
Phải nói là mua lại với giá cao, vì việc này mà bị nhà họ Việt lừa không ít tiền, khiến chúng ta vốn đã nghèo còn nghèo hơn.
"Sao nào?
Ta chỉ nói thiếu gia muốn kiện Việt phủ chứ không nói là muốn kiện ai nha?
Ta không biết chữ, chỉ một lòng nhớ ơn chủ cũ, mới chạy về báo tin, ta có ý xấu gì đâu…
Lời này khiến dân chúng bên ngoài nghị luận:
Chương 11
Năm xưa lúc thiếu gia rời đi đã mang theo cả khế ước bán thân của ta và Tiêu ma ma.
Lão gia nghiến răng, hoàn toàn không còn chút tự trọng nào:
Tất cả đều là do tên nô tài kia lộng quyền, đáng thương cho con ta, suýt bị tên ác nô làm hỏng tương lai!"
Nuốt hết của hồi môn của vợ cả, đuổi con trai trưởng ra khỏi nhà, lại còn muốn cắt đứt đường tương lai của con trai mình sao?"
Cứ nhìn ta đi, nhìn đến nở tám cái hoa ta cũng không sợ.
Đạc nhi chỉ muốn thi đỗ, phục vụ cho đất nước."
Tờ đơn đó là do ta và thiếu gia suy nghĩ suốt cả đêm, từng chữ từng chữ viết ra, tố cáo người giữ cổng nhà họ Việt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng phải, ai mà tin được mình có một người cha đáng ghê tởm như thế chứ?"
Đến đây mọi người đều hiểu ra, huyện lệnh nhìn sang Việt lão gia, hỏi:
"Thật đáng thương cho tiểu công tử này, rõ ràng là nhà của mình, nhưng lần nào cũng bị từ chối ngoài cửa.
Bây giờ ta mới biết bước đi này thật cần thiết, không bị kìm kẹp mới thật thoải mái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.