Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Thế giới không tồn tại
"Cho ta thêm 3000 năm nữa, ta đè bọn họ xuống đất đánh cho công tử xem."
"Thu Diễm ơi là Thu Diễm, những kẻ như thế mới phải tranh đấu, bởi vì bọn họ sống đủ lâu, trải qua đủ nhiều, có nhiều thứ không thể vứt bỏ nên mới phải tranh. Còn chúng ta, chỉ là bọn con nít ranh, tuổi thọ thì dồi dào, tương lai tiền đồ rộng mở, chưa biết gì, có gì trong tay, chúng ta cần phải tranh cái gì? Không giống như bọn họ, có người thọ nguyên sắp hết, có người vì tông môn, có người vì triều đình, có người vì lòng tham...bọn họ đều có nguyên nhân để phải tranh chuyến này, bởi vì Tuệ Nhai có thứ mà bọn họ mong muốn có được."
....
Có một đội xe kiệu đang từ từ tiến về phía trước.
"Ngươi nghe nói không, mấy ngày tới Trương công tử của Thương Vân Hội sẽ đến Thiên Kiếm thành chúng ta đấy."
Trương Bác Hạo thấy thế chỉ cười.
Ba người bọn họ đều là cô nhi được Trương gia nhận nuôi từ nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngay cả công tử cũng không đủ tư cách, thử hỏi thế gian này còn có bao nhiêu người trẻ tuổi đủ tư cách."
Vị tỳ nữ cầm cương bên ngoài vội vàng trả lời.
"Còn Tiểu Kim Thiên Phật Tự, Đông Thư Sách Nho Thánh, Khương Lăng Vân tiên nữ,...Những người này, ngươi cảm thấy ra sao?"
Trương Bác Hạo làm người cũng không tồi. Đối xử với bọn họ tử tế không giống như gia chủ đối xử với nô tỳ. Hắn với Thu Tuyết, Thu Diễm lớn lên với nhau từ nhỏ, chỉ có Thu Nguyệt là thành niên mới nhận biết, tuy nhiên bốn người bọn hắn thân nhau cũng không kém người một nhà là mấy.
Mọi người ở phía dưới đang bàn tán xôn xao.
Trương Bác Hạo lắc đầu.
Trương Bác Hạo ngữ khí chắc chắn như đinh đóng cột.
"Còn ta chỉ mong được gặp một trong thất đại mỹ nhân là Hồng Hà tiên nữ mà thôi."
"Rõ !!!"
"Không chỉ là Hồng Hà tiên nữ thôi đâu, ta nghe được mấy vị Thiên tài trên Thiên Kiêu Bảng Thiên Cơ Lâu cũng tới nữa đấy, không biết được mấy người đây"
Trương Bác Hạo tự đắc nói.
"Hồng Hà tiên nữ cũng đến?"
"Thế Trúc Đại Thần như thế nào?"
"Quan trọng!!! Từ khi Bích Vân đại lục, à không, đã không còn gọi là Bích Vân đại lục nữa rồi, phải gọi là Thiên Khải tinh."
"Lần này ngươi sai, bí cảnh này không phải thế hệ trẻ tuổi bọn ta có thể nhúng tay vào, bởi vì Tuệ Nhai không phải là bí cảnh tầm thường. Những người có tư cách tranh đoạt chuyến này, chỉ cần một ngón tay cũng đủ g·i·ế·t sạch những thiên tài lên Thiên Kiêu bảng như bọn ta."
"Thế hỏi ngươi, Thiên cơ lão quái có lợi hại hay không?"
"Lợi hại."
Trương Bác Hạo nói ra lời này, trong lòng hơi xấu hổ, khoé miệng không khỏi cười khổ.
Thu Diễm cô nương thầm thì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phía trong cái gì cũng có, từ bàn ghế đến giường ngủ, mọi thứ đều là Mộc Quế Thụ chế tạo nên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một câu nói đã cho thấy, một nơi như thế này có thể làm được những gì. Thế nhưng nhân gian có mấy người có thể nhìn thấy được nó, cái thế giới không tồn tại ấy, đã biết bao nhiêu người truy cầu, chưa có ai sau Lý Hồng Trần tìm được, hay đã có người tìm được nhưng chưa từng đáp lời.
"Lần này, cha ta không chỉ bảo chúng ta đến mà đã huy động một nửa thế lực của Thương Hội đến tham dự chuyến này. Cha bảo ta chỉ cần đi con đường của mình, còn thứ mà ông ấy muốn đã giao cho người khác xử lý."
"Lợi hại như vậy."
Bên ngoài thành.
Nếu như không có người chú ý đến, chỉ sợ sẽ không biết có một người như thế này. Cô nương tên Thu Tuyết, được nhà họ Trương thu dưỡng từ nhỏ, để làm người hầu bên cạnh Trương Bác Hạo. Vị cô nương với thân hình bốc lửa kế bên là tỷ tỷ của nàng, tên Thu Diễm. Còn bên ngoài là Thu Nguyệt, cô bé này nhỏ hơn hai người các nàng.
"Không!" "Không!"
Trương Bác Hạo chống cằm, nhớ lại.
Lúc này một thanh niên mày kiếm mắt sáng vừa bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, đã thấy hai vị tỳ nữ tiếp cận lau mặt rửa chân giúp hắn. Một người phong thái e thẹn như hoa, một người phong thái khí chất bức người.
Thu Diễm hai tay chống hông, hất cằm nói với hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kể từ khi có tiền bối phát hiện ra nơi chúng ta sinh sống không chỉ có một mình Thiên Khải tinh chúng ta là bọn họ đã thấy việc Bí Cảnh Tuệ Nhai xuất hiện quan trọng thế nào."
"Để ta từ từ nói, ngươi vội cái gì? Ngươi muốn tranh bí cảnh với đám lão già kia?"
"Thế thì liên quan gì đến việc bí cảnh Tuệ Nhai quan trọng cơ chứ."
"Vào thành, tìm đến chi nhánh của Thương Vân Hội tại Thiên Kiếm thành. Kêu người chủ sự ở đây đến gặp ta."
Kiệu này quý phái như một phòng nhỏ di động, bốn góc gắn Đèn Minh Hải, thân Kiệu chạm khắc kỳ lân, long phượng được làm từ Mộc Quế Thụ chắc bền, hương thơm có thể giúp cho tĩnh thần ngưng khí.
Thu Diễm nhanh miệng đáp.
Trương Bác Hạo nhìn ra ngoài khung cửa sổ, phía xa xa bầu trời Thiên Kiếm Thành, nơi đó có một khe nứt đang được vững chắc từng chút một. Bên tai hắn vang lên tiếng của Thu Diễm.
Trương Bác Hạo cười ha hả nói ra những cái tên khiến cho mọi người không kinh ngạc thì mới thôi.
"Tiểu Nguyệt, còn bao lâu nữa chúng ta đến Thiên Kiếm thành."
"Ngang nhau a!"
Trông Thu Diễm rất là hiếu kì.
"Bẩm công tử! Khoảng chiều tối."
Sau đó vài ngày.
"Nơi đó sao! Lý Hồng Trần tiền bối từng truyền lời lại, chỉ cần là thứ ngươi có thể nghĩ ra nơi đó đều có, ngươi không nghĩ ra nơi đó cũng tồn tại."
"Có thể nói chuyến đi lần này của chúng ta chỉ là để trải nghiệm chút việc đời, đến ngay cả tư cách tham dự danh sách còn không có thì còn có thể làm gì?"
"Ngươi có biết ngoài chúng ta ra còn có biết bao nhiêu thế giới ngoài kia hay không? Có vị tiền bối đạt cảnh giới có thể ngao du tinh vực đã nói thế này. "Chúng ta, Thiên Khải tinh ở trong tinh vực vũ trụ này giống như là một hạt cát trong hoang mạc mà thôi.""
"3000 năm!!! Cùng lắm là ngươi có thể ngang ngửa bọn hắn mà thôi, không ép nổi."
Lúc này, một vị tỳ nữ lấy ra một khối gỗ, màu trắng trong, mặt ngoài đã được gia công nhẵn bóng, phảng phất hương thơm thoáng qua. Đốt nó lên, bỏ vào trong lư hương trên bàn.
"Đùng" "Đùng" "Đùng" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bí Cảnh Tuệ Nhai quan trọng đến như thế hay sao?"
"Tuệ Nhai xuất hiện sau sự kiện Thiên Khải 500 năm, sau đó sẽ khoảng 5000 năm nó sẽ lại xuất hiện một lần. Đây đã là lần thứ 8 nó xuất hiện. Lúc đầu mọi người cũng không biết có ý nghĩa như thế nào, chỉ xem như bí cảnh thông thường mà tranh đoạt. Cho đến lần thứ 5 nó xuất hiện, Khai Thiên Chủ Lý Hồng Trần tìm được một lối đi thông hướng thế giới khác, thế giới đó được coi là khởi nguyên của vạn vật trong thế gian, ở đó được miêu tả như một nơi không có thật trên đời, hư ảo huyễn thanh, có thể điên đảo càn khôn nhưng nguy hiểm cũng rất lớn. Sau lần đó Lý Hồng Trần tiền bối cũng đi xa tinh vực, chưa từng quay về."
"Thế nơi đó có gì?" Thu Diễm nhướng mày hỏi Trương Bác Hạo.
Chương 7: Thế giới không tồn tại
Thu Diễm bật thốt lên.
Thu Diễm mắt phượng hút người, vu vơ hỏi thăm Trương Bác Hạo.
Thiên Địa đang gõ trận liên hồi, từng đợt, từng đợt kéo nhau đến, liên tiếp không dứt, chỉ thấy một khe nứt nhỏ bé đang ngày một lan rộng ra, phía trong nó cuồng bạo che chắn, không một ai có thể nhìn thấy bên trong có thứ gì. Linh khí đang bị nó hút vào đến nỗi hoá thực, rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường như từng con thác nước lớn chảy ngược vào trong. Mây ở xung quanh đang tụ họp không ngừng về phía bên này.
"Công tử, lần này Thiên Cơ lão nhân dự đoán là Bí cảnh Tuệ Nhai xuất thế. Chúng ta tham dự chuyến này là phải làm gì?"
Động tác thành thục của vị này tự nhiên đến độ không một ai chú ý đến. Từ động tác tay đến trạng thái như hoà vào không khí một dạng.
Thu Tuyết tính tình ôn nhu, khí chất hoà nhã. Thu Diễm thì xinh đẹp bức người, trông như nữ thần cao cao tại thượng. Còn Thu Nguyệt thì trong sáng, hoạt bát.
Trương Bác Hạo giọng nói từ tốn vang lên.
Có vẻ như vết nứt đang tự củng cố sự ổn định của nó.
"Sao toàn là lão cổ đổng thế không biết? Sống lâu như bọn hắn còn cần phải tranh đấu nữa hay sao?"
Từng ánh hào quang chiếu xuống Thiên Kiếm thành, dập tắt đi Thiên Hoả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.