Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Cấm Chế phá bỏ
Giọng nói rất bình thản, tựa như tuyên cổ xa xưa bất diệt vọng đến, không giống của một người phàm phu tục tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Hải cũng không hứng thú với đám người này, nên thả bọn họ đi.
Tự mình ngồi xuống ghế, tay cầm bình trà, nâng lên nhẹ rót.
Phía ngoài lúc này mọi người đều vui cười, nhảy múa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tam Quỷ đại nhân, chúng ta lúc nào hành động?"
Hai bên im lặng một lúc lâu, Thanh niên lại tự rót cho mình một chén trà, vẫn như cũ nâng lên thưởng thức nhưng lần này lại không có uống, hắn chỉ để nhẹ nhàng trước chóp mũi, khẽ ngửi rồi lại đặt xuống, nói.
Bọn người này, mơ mơ màng màng không biết tại sao bản thân được tha thứ liền trở về một phân đà.
"Cốc cốc cốc"
"Chờ đợi một lát, để xem có động tĩnh gì khác không?"
Không gian xung quanh là một màn đêm tối, không thấy một chút ánh sáng nào.
Thanh niên cũng không vội đáp lời, hắn bình tĩnh, lắng nghe tiếng gió, ngắm nhìn ánh trăng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả bọn lập tức quỳ xuống, cầu xin tha thứ.
Khung cảnh đêm trăng tuyệt đẹp, bầu trời với những ánh sao đêm, không kém phần huyền bí.
Hắn bước vào, đóng lại cánh cửa, cất bước hướng Từ Hải đi đến.
Không ai biết vì sao hắn có cấm chế này, chỉ có một mình hắn biết, hắn đã làm gì mà bị như thế.
Hầu như lần này, Từ Gia đều mời mấy thế lực lớn trong Quế Nguyệt thành đến đây chung vui, ngoài ra còn có một số thế lực từ nơi khác, cũng đến ghé thăm.
Đến khi tỉnh lại đã ở một nơi không thấy được gì, duy chỉ có âm thanh là vẫn còn nghe được.
Thế nhưng hôm nay, đã hai lần, cấm chế này có thể bị phá giải. Một lần là ngâm mình trong Thánh Thủy Căn Nguyên Mệnh, lần thứ hai là tại đây.
Nhưng khi hắn khoanh chân và vận chuyển tâm pháp Thanh Tâm Chân Quyết, thì đột nhiên, vật chất giống như sương kia bắt đầu bạo động, bọn chúng kéo nhau ào ào, không ngừng tiến vào cơ thể của hắn.
Là Thiên Đạo cấm chế. Thiên đạo ức chế sự Ma hoá của bản thân hắn, vì năm đó trên chiến trường, hắn dùng sinh mệnh của mình đổi lấy sinh mệnh cho Bạch Mộng Uyển, đáp ứng Thiên Đạo, liều lĩnh xông vào Ma Quật, cứu thoát Cổ Nguyệt Trường Tiên.
Sư tỷ, sư huynh của nàng tuy rất ngạc nhiên, nhưng vì không khí buổi tiệc cũng bắt đầu hoà nhập không kém.
Trần Vĩnh Sinh lúc này vẫn cảm thấy may mắn vì hắn và Thánh Nữ vẫn chưa c·h·ế·t đi, thế nhưng không biết cả hai lại bị đưa đến nơi nào.
Từ Gia khắp nơi đèn đuốc sáng rực, kẻ đến người đi đông đúc không thể kể xiết.
"Ta biết, thế nhưng cũng không đáng lo đến vậy, đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng, có mấy người là có thể gặp được hắn đâu, không phải sao? Từ thời đại Thiên Khải, đến đời Lý Hồng Trần, đến tận bây giờ. Thử hỏi có bao nhiêu người trực tiếp gặp được hắn?"
Phía ngoài cửa có ai đang gõ vào.
Sau khi chìm vào Thánh Thủy Căn Nguyên Mệnh, ý thức của hắn dần mơ hồ và chìm vào ngủ say.
Đang trong lúc suy tính thì một con bàn tay bắt lại mấy người bọn hắn, kéo đến một sân nhỏ.
Từ Hải bình tĩnh đáp. Đưa tay khẽ nhấp môi chén trà thơm.
Mọi vết thương lúc này cấp tốc khắp lại, cấm chế trong cơ thể hắn cũng ngày một được phá dỡ.
Đã bao lâu mới, gia tộc các nhà mới có cơ hội ngồi lại cùng nhau mà chung vui thế này.
Ở đây không thể nhìn thấy, được gì, dù cho dùng Thần Thức hay Thiên Nhãn vẫn là điêù vô dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một không gian im ắng đến đáng sợ, tại đây Không có ánh sáng, không có vật gì khác ngoài "...". Hình như là chất lỏng, hắn có thể cảm nhận được là chất lỏng, thế nhưng cũng không có lỏng như nước, nó như sương vậy, đúng là sương.
"Chuyện này có gì đó không đúng?"
Tên Tam Quỷ suy nghĩ mãi.
Chương 21: Cấm Chế phá bỏ
Mấy người bọn hắn chỉ nhận tiền làm việc, tuy được cấp cho một lá Phá Lôi Phù, thế nhưng vì tiết kiệm mà nãy giờ tên Tam Quỷ cứ đắn đo không biết có nên xài hay không?
Giọng nói Từ Hải khẽ vang, trong giọng nói mang một hy vọng to lớn đối với tương lai sau này, chỉ là có chút chua sót với thời đại cũ.
Thì ra mục đích của Từ Hải là hang ổ của bọn hắn chứ không mỗi bọn hắn, đây coi như một sự cảnh cáo nhẹ với đối phương.
"Ngươi không định xử lý vài con chuột nhắc trong bữa tiệc sao? Tiểu muội muội kiếp này của ngươi, cũng không tệ lắm?"
Một thanh niên, hai mắt tinh xảo, mặt góc cạnh không góc c·h·ế·t, dưới ánh trăng đêm có phần khí chất đọng lại trên người, như một tên thần tiên hạ phàm, quần áo có chút phát sáng nhẹ chỉ trong chớp mắt rồi thôi.
"Bình thường, dù sao cũng là trẻ nhỏ ham chơi, khó làm việc lớn."
Từ Hải hai con ngươi co lại rồi giãn ra, cũng không kinh ngạc là mấy, chậm chạp từ tốn, giống như kể lại chuyện xưa một dạng.
Nằm trên chiếc ghế dài hai chân thả thẳng, thoải mái không dừng.
Trong bóng đêm, có ba bốn bóng người mặc đồ đen, theo dõi hết thảy.
Bên nào cũng có cái vui riêng.
Một cỗ nguy hiểm bao trùm bọn hắn. Lông tơ dựng đứng, là Đại lão nha.
Từ Hải ngước nhìn ánh trăng sáng, giọng nói nhẹ nhàng vang.
Từ Hải nhẹ nhàng nói.
Thật may tay hắn vẫn đang giữ Thánh Nữ và tiếng hít thở của tiền vối cho thấy sinh mệnh của nàng đã không còn nguy kịch như trước.
Phá Lôi phù có thể để dành, giống như một chiêu phòng thân cũng không tệ.
Dù thế nào, đem Phá Lôi phù để diệt mấy tên phàm nhân, với ba bốn tên yếu ớt tu tiên giả thì quá là phí.
Kéo theo cả một phân đà cháy rụi theo.
Trong lúc mọi người đều không biết gì, chỉ thấy hai tên thanh niên, một tên nằm ghế dài, một tên ngồi ngây ngốc phát sáng le lói ở đó.
Gió mát trăng thanh, lòng người xao xuyến.
Một dòng nước ấm xanh trong, thoang thoảng hương thơm Bạch Điềm lắng đọng trong chén.
"Vào đi."
Từ Gia.
"Mọi việc trên đời này diễn ra đều có nguyên nhân của nó, chúng ta chỉ cần cố gắng đừng để nó đi hướng tệ nhất là được, đúng không nào, bạn già? Đã trải qua lâu như thế, cũng không thể thay đổi điều gì? Vậy tại sao chúng ta không hy vọng một tương lai với thế giới đầy sắc màu rực rỡ hơn cơ chứ. Nếu chúng ta không làm được, tại sao không đi nhờ những người trẻ tuổi kia, mỗi thời đại đều sẽ xuất hiện những thiên tài kiệt suất, chuyện chúng ta không thể làm, không có nghĩa là bọn họ cũng không làm được, chỉ cần đem ý chí này mãi trường tồn, đến một lúc nào đó, không phải mọi thứ sẽ thay đổi hay sao?"
Kẻ được gọi Tam Quỷ đại nhân mặt mang mặt nạ Bạch Ngạ Quỷ.
...
Và hình như nó đang ngấm dần vào da thịt của hắn. Tuy không biết là thứ gì, nhưng linh khí của hắn cũng không xung đột với nó, chỉ có thể cảm nhận là nó đang tiến vào từng chút một, chậm rãi từ từ như thế.
Nhưng hắn vẫn không tìm ra chỗ không đúng ở đâu.
Một tên trong đó lên tiếng.
Hắn không quan tâm đến đám người không mời mà đến, dù sao cũng chả nhảy nhót được bao lâu, không đáng bận tâm.
"Ta cũng không biết phải làm cách nào để giải quyết chuyện này, dù gì cũng là liên lụy từ bọn ngươi mà ra, nếu năm đó các ngươi không chọn con đường này, có khi thế giới bây giờ đã khác..."
Cả bọn tự nhiên bốc cháy, không thể nào dập tắc được, là Thiên Hoả.
Tự thưởng cho mình bình trà nóng, tay cầm quyển Ngô Hoạ Ánh Dương Thần Hi Diệu chăm chú không ngừng.
Nàng được gặp rất nhiều bạn bè của mình, nói chuyện quên cả đất trời, dù gì cũng không biết bao giờ mới có cơ hội tụ tập lần nữa, thế nên hôm nay nàng đặc biệt buông thả bản thân.
Thanh niên lúc này cũng chìm trong mớ suy nghĩ của mình, hai bên cũng không nói gì nữa. Kẻ im lặng thưởng thức đêm nay tuyệt đẹp, kẻ chìm trong suy nghĩ của bản thân mình.
Bên đống lửa trong sân, những người thanh niên nam nữ nhảy nhót vui cười bên nhau, phía bên kia là từng bàn, từng bàn rượu tiệc của bậc trưởng bối. Một bên là thế hệ đi trước, bên còn lại là nhiệt huyết tuổi trẻ đang sung mãn nhất.
"Thiên Khải mở..."
Từ Hải lúc này đang ở trong sân nhỏ của hắn, mặc dù phía ngoài kia tiếng cười nói khắp nơi, thế nhưng đối với hắn không có hứng thú chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bỗng nhiên thanh niên lên tiếng.
Động tác không thừa không thiếu, thể hiện tinh tế của việc thưởng thức Trà Bạch Điềm.
Hai người cứ thế một lúc lâu, cho đến khi Từ Hải tự mình hạ quyền sách xuống.
Hai mắt hắn hồi ức lại những chuyện đã qua, đôi mắt sầu như chứa cả một tinh hà trong đó. Như vực sâu hun hút chứa đựng mọi nỗi buồn của thế gian, ta tự hỏi tại sao lại có trên đời một đôi mắt buồn đến vậy.
Ban đêm.
Từ Thư Dung lúc này đã ngà ngà say, hôm nay quả thật là một ngày vui.
Nếu đã không biết làm gì ở một nơi như thế này, thì chỉ có tu luyện, đợi cho Thánh Nữ tỉnh lại rồi mới có thể đối phó chuyện sau đó.
Hạ bình, cầm chén, nhẹ lắc một vòng...đưa lên mép miệng, khẽ ngửi, nhấp miệng.
"Có chuyện gì sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.