Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Tuyệt cảnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Tuyệt cảnh


Lý Hàn Vương lanh lẹ, tay cầm Mộc Kiếm đưa lên xoay một chiêu "Hoa Kiếm" chống đỡ, sau đó lui về phía sau.

Chỉ vì hắn ăn trộm của nó bụi Thảo Dược Kim Tiền Long Tức.

Trần Vĩnh Sinh cũng mộng bức không ngừng.

Còn bên Trương Bác Hạo là một con Khổng Tước Điểu, nó đang trông giữ một gốc Hoả Liên Tinh Thần Thụ. Trương Bác Hạo tự biết, mình không phải đối thủ của nó, nên cũng đang chờ bọn người Thiên Cơ Minh Kỳ đến giúp.

"Đang đến giai đoạn mấu chốt, lại bị người phá dở, thứ c·h·ó má gì đây?"

Nàng thầm nghĩ.

Gấp rút lôi kéo Trần Vĩnh Sinh bay đi, rời khỏi nơi này, mặc dù như thế có thể sẽ bị phiến thiên địa này công kích, nhưng may ra vẫn có cơ hội sống, chứ đối mặt với thứ kia, nàng không chắc chắn có thể rời khỏi nơi này hay không?

Thế nhưng khi hắn vừa đáp đất cách nó khoảng 3 trượng, thì một con xà tinh đầu có quả màu đỏ đột nhiên há miệng phun ra hoả diễm.

Trần Vĩnh Sinh khóc không ra nước mắt, đắng chát trả lời.

"Đùng!"

Tiếng gầm như thể muốn đánh nát hai người bọn họ.

Trương Bác Hạo ra mặt ghét bỏ.

Đến hôm nay, Tuệ Nhai đã nở rộ được 7 bông hoa.

Chương 15: Tuyệt cảnh

"Đây là tơ Hồng Nguyệt, có thể tìm thấy lẫn nhau, để đề phòng khi chúng ta bị tách ra, ta đã chuẩn bị chúng."

Để hắn chờ bọn người Thiên Cơ Minh Kỳ đến, là có thể bắt lại đầu này.

Kể từ sau buổi tiệc của Thiên Cơ Lâu, hai ngày đã trôi qua.

Trương Bác Hạo liếc nhìn Bình An, thấy hắn gật đầu, Trương Bác Hạo liền nói.

"Thứ đồ gì? không phải là tơ se duyên đó nha?"

Trần Vĩnh Sinh cắn răng, không biết làm thế nào, đem hai người đều chìm vào trong Thánh Thủy Căn Nguyên Mệnh.

Bạch Mộng Uyển biến sắc.

Nhưng Lý Hàn Vương không biết rằng, bên kia, bọn Người Thiên Cơ Minh Kỳ cũng gặp tình huống tương tự như vậy.

Lúc này Bạch Mộng Uyển vội vàng lên tiếng.

Nó nhìn lần lượt xung quanh, không thấy bóng dáng hai nhân loại sâu kiến đó, nên nó dám chắc hai con sâu kiến này, đã chìm vào Thánh Thuỷ Căn Nguyên Mệnh.

Hàng trăm Mộc Kiếm liên tiếp hướng về phía Mộc Thảo Xà Tinh.

"Tiền bối, sắp gần được rồi nha! ta nghĩ mình còn có thể tiến thêm một bước nữa cơ chứ?"

"Chuyện gì xảy ra vậy, tiền bối?"

"Đùng!"

Thế là hắn sử dụng một "Thức Kiếm Ảnh" để thăm dò.

"Hẳn là! hai ta hợp tác với nhau thì có thể dễ dàng làm việc hơn."

Tuy lúc trước có chút xung đột với Lý Hàn Vương. Nhưng bọn hắn phải công nhận là người này rất mạnh.

Phía Bình An có vẻ khốn đốn hơn ba vị bằng hữu của mình.

Bọn hắn mới bắt đầu có ý định xâm nhập bí cảnh.

Bình An đưa ra lời mời với Trương Bác Hạo.

Thế nên lúc này hắn chỉ đang thăm dò xem, con Mộc Thảo Tinh này có đang tung hết thực lực hay chưa.

Vừa mới mở miệng đã làm cho Bạch Mộ Uyển trúng chiêu, cả hai người Bạch Mộ Uyển và Trần Vĩnh Sinh như một hằng tinh bay thẳng trở về hồ nước.

Hắn đang điên cuồng hướng về một phía, mà sợi tơ hồng chỉ hướng chạy trốn.

Khi vừa nhận ra mùi hương của Kim Tiền Long Tức nó liền điên cuồng truy đuổi.

Thân hình của hắn thoắt ẩn thoắt hiện.

Trong lòng thầm nghĩ.

Thực lực của nó cũng chỉ ngang ngửa với Lý Hàn Vương, nên hắn có thể có cơ hội g·i·ế·t nó, nhờ sự hỗ trợ từ nhóm người Thiên Cơ Minh Kỳ.

Hồ Hồng Điệp vẫn còn trong trạng thái minh tưởng để mở Tâm Cảnh.

...

Lúc này phía bên ngoài, con hung thú kia đã đến bên ốc đảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Mộng Uyển không có thời gian trả lời lại.

Lúc này, từ trong đám người, Lý Hàn Vương và Thiên Cơ Minh Kỳ sóng vai nhau đi tới.

Bình An lúc này, đúng là bạt mạng chạy trốn, ai ngờ con Thất Thải Mãng Xà này lưỡi tinh như thế, đã chạy hơn 30 dặm rồi vẫn có thể đuổi theo.

Trần Vĩnh Sinh nghe thế vội hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng vội vàng quay đầu chạy về phía hồ nước, từ trong nước kéo ra Trần Vĩnh Sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có thể giúp nó phản tổ huyết mạch, hoá thành Giao Long. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Bác Hạo nói.

Thế là bốn người cùng nhau bước vào bí cảnh.

Thiên Cơ Minh Kỳ gặp một con Ngư Ngọc Hắc Liên, hắn cũng chờ ba người Lý Hàn Vương tìm đến rồi mới giải quyết con này.

Lý Hàn Vương biết gặp được kẻ khó chơi, liền rút lui trước. Chờ bọn người Thiên Cơ Minh Kỳ đến, rồi cùng nhau giải quyết.

Thế nhưng không ngờ, con Mộc Thảo Xà Tinh này, lại dùng tinh thần công kích, khiến cho những ảo ảnh biến mất, chỉ để lại mỗi một thanh Mộc Kiếm bản nguyên.

"Thật sơ ý, không ngờ con Mộc Thảo Xà Tinh này đã có thể lĩnh hội thuộc tính Thiên Địa. Chỉ sợ, nó không chỉ học được mỗi Hoả thuộc tính."

Cả hai người bị đánh trở lại Hồ nước, Bạch Mộng Uyển bị thương rất nặng, sinh mệnh của nàng lúc này chập chờn mong manh.

Sau đó không lâu, mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội theo quy luật.

Trông thấy hai người Bình An và Trương Bác Hạo, liền chủ động chào hỏi.

Xem như không có việc gì xảy ra, nó từ từ đến bên hồ nước, uống một lượng lớn Thánh Thủy Căn Nguyên Mệnh, sau đó ngâm mình luôn trong hồ.

"Đùng!"

Thật may toàn bộ công kích đều được Bạch Mộ Uyển đón đỡ, nếu không Trần Vĩnh Sinh có lẽ đã đi gặp ông bà mất rồi.

"Haiz, thôi vậy, không có Duyên, nếu không đi, có lẽ chúng ta sẽ ở mãi tại nơi này!"

"Cầm đi! Đừng càm ràm nữa Bác Hạo huynh à!"

Trên đầu mỗi con xà tinh là hoa và quả của nó.

"Tuy là có chút mất mặt, thế nhưng công dụng bảo đảm, dù gì cũng chỉ dùng để liên hệ, tìm đến nhau, chịu thiệt thòi xíu cũng được."

"Minh Kỳ huynh khách sáo, chúng ta cầu còn không được!"

Nếu lần này có thể hợp tác, thì tỉ lệ sống sót sẽ rất cao.

Nhưng có lẽ là không kịp, chỉ vừa mới bay ra khỏi ốc đảo, đã thấy một con thân Mã, đầu như Ngư, bốn chân như Hổ, đuôi như Long, đã thể còn có vẩy đắp kín toàn thân, đen tuyền, hai cánh rộng che khuất bầu trời.

Nhanh nhẹn né đi những đòn tấn công từ những con xà tinh.

"Không ngờ lại xui xẻo đến thế, mới vừa tới không lâu, thế mà thứ này lại đến, không biết tiểu bối như thế nào rồi?"

Dù gì cũng phải c·h·ế·t, hắn đành liều một lần.

"Heeee!!!"

Nơi rừng rậm ngút ngàn, tràn ngập sinh mệnh khí tức, Lý Hàn Vương lúc này đang loay hoay xử lý một con Mộc Thảo Xà Tinh.

Hắn đang bị một con Thất Thải Mãng Xà truy đuổi.

"Xin lỗi huynh đệ, ta cũng hết cách rồi."

Mộc Thảo Xà Tinh là loài nửa động vật nửa thực vật. Thân là một loại thảo dược cùng với rễ cây, tán cây là những con xà tinh, cứ mỗi khi nó phát triển một tán mới là lúc đó hình thành một con xà tinh.

Bầu không khí trông buồn cười hết sức.

Lúc này, Thiên Cơ Minh Kỳ đưa cho mỗi người bọn họ một sợi dây đỏ.

"Như thế nào? Có thể chứ?"

Nó đã canh giữ bụi Thảo Dược này 400 năm rồi, hôm nay ra ngoài đi săn trở lại liền không thấy, khiến nó tức điên lên.

Thế là cả bốn thanh niên cùng nhau đi đến cửa vào bí cảnh.

Cũng không phải chỉ riêng hai người bọn hắn, mà những tên kia cũng đồng loạt như thế, vì để có thể may mắn sống sót trở lại, bọn họ phải hợp sức với nhau.

Đang có bốn bông hoa và hai quả.

Vừa thấy hai người Bạch Mộ Uyển nó liền há miệng công kích.

Hai người Lý Hàn Vương và Bình An không có ý kiến gì, nhưng Trương Bác Hạo vẫn ghét bỏ ra mặt.

Nếu không có Vệ Quân Thiên Kiếm Thành với một số tu sĩ giữ gìn trật tự, thì có thể nơi này đã trở thành một bãi chiến trường.

"Bác Hạo huynh, lần này đi vào không biết còn những chuyện gì xảy ra, để đề phòng bất trắc, hai chúng ta có thể cùng đi với nhau được chứ?"

"Bình An huynh, Bác Hạo huynh, lần này có thể cùng đi chứ?"

Đứng trước bí cảnh Tuệ Nhai lúc này, người vẫn đông như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Hàn Vương lúc này rất may mắn gặp được một con Mộc Thảo Xà Tinh lục đầu.

Nó cũng lười nhác động thủ, chỉ là hai con sâu kiến, không sống được lâu.

Nếu không rất dễ một đi không trở lại.

Thiên Cơ Minh Kỳ cười cười.

Thật may ngày đó không xảy ra chuyện gì, nếu không hai người Bình An và Trương Bác Hạo không biết phải xử lý ra sao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Tuyệt cảnh