Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 5 - Chương 150: Không cần so sánh, ngươi khẳng định là hơn ta!
Đây là nói thật, nhưng nghe rất không thoải mái.
Vành mắt bé trai nóng lên, khóc lớn một tiếng: “Nương! Tùng Tùng là đứa bé ngoan, Tùng Tùng sẽ không nói dối!”
Vân Trung Thịnh quét một vòng, nhàn nhạt mà cười, trong tươi cười ẩn dấu vẻ sầu não cùng thâm trầm mà mọi người không hiểu. Hắn giơ tay, ý bảo mọi người an tĩnh lại, ấm giọng nói: “Tất cả mọi người an tĩnh, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng.”
Thử hỏi một đứa nhỏ dư nghiệt cấm kỵ chi tộc, làm sao có một thanh thuỷ thủ vẽ con dấu của Vân Huyễn điện?
Vân Khê trong lòng căng thẳng, biết những người này nhất định là hướng tới nàng, nếu không thì sao sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác chọn thời điểm nàng muốn tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, lấy lý dodư nghiệt cấm kỵ nhất tộctới xử trí đây?
“Dư nghiệt cấm kỵ nhất tộc?”. Phản ứng đầu tiên của Nhị chưởng quỹ chính là nhìn về phía Vân Khê, ánh mắt lộ ra mấy phần hả hê.
Ánh mắt Vân Khê lạnh lẻo nhìn xuống mọi người trên đường cái, sắc mặt như trời đông tháng chạp giá rét cùng xơ xác tiêu điều, khí tức của nàng không ngừng gia tăng, khiến cho mọi người ở trên đường cái cảm nhận được cái rét thấu xương.
“Đúng, cho dù nàng được tuyển Thánh nữ, chúng ta cũng sẽ không tôn kính nàng, chúng ta tuyệt không thừa nhận!”
Trên mặt đám cao thủ Vân Huyễn điện rối rít nổi lên chột dạ. Một nữ tử cầm đầu, rút kiếm chỉ hướng nữ tử bị nhốt ở lồng sắt, bắn về phía bé trai ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, nàng xích thanh nói: “Tất cả mọi người đừng tin lời của hắn… cấm kỵ nhất tộc từ xưa tới nay chính là đại địch Vân tộc chúng ta. Phàm là người Vân tộc,đều phải g·i·ế·t dư nghiệt! Phía lồng sắt là dư nghiệt cấm kỵ nhất tộc, đáng c·h·ế·t! Vân Khê cũng là dư nghiệt cấm kỵ nhất tộc, cũng nên g·i·ế·t!”
“Mọi người còn nhớ rõ mười mấy năm trước, thân nhân của chúng ta phải chịu những chuyện gì không? Bọn họ đều là bị người của cấm kị nhất tộc sát hại!Chúng ta chẳng những phải giếtdư nghiệt cấm kỵ nhất tộc,còn nuốt chửng huyết nhục của bọn hắn, đánh nát xương sống bọn hắn, bọn hắn chính là ác ma, là đại địch của Vân tộc chúng ta! Chúng ta tuyệt không làm cho bọn hắn vấy bẩn thần thánh Vân tộc chúng ta, càng không thể làm cho nàng phá hư Thánh nữ trang nghiêm cùng thuần khiết!”
Bé trai tuổi mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng biết phân biệt trắng đen. Vừa rồi hắn rõ ràng đã được nàng bảo vệ, vững vàng che vào trong ngực, cả người chịu quyền cước. Hắn cảm động, cũng cảm kích.
Khê Nhi, muội kiên trì một chút! Ca ca tuyệt sẽ không để một mình muội gánh chịu tất cả!
Theo lời nử tử kia mà nói…, chẳng những không có tiêu trừ lòng nghi ngờ của dân chúng, ngược lại thành giấu đầu hở đuôi, càng làm người ta thêm hiểu lầm.
Hai mẹ con cách lồng sắt ôm nhau, một màn cảm động, khiến mọi người động dung.
Ở trong suy nghĩ của dân chúng, thân phận cùng địa vị của cung chủ, cho tới bây giờ cũng là cao nhất. Bọn họ làm sao có thể tiếp nhận cung chủ như thế giả nhân giả nghĩa?
“Không nghĩ tới người Vân Huyễn điện hèn hạ vô sỉ như thế, vì đạt được mục đích, liền ngay cả một cái đứa nhỏ cũng có thể lợi dụng......”
“Thịnh công tử, ta, ta không biết, dù sao không phải là ta sai sử.” Ánh mắt nử tử né tránh, hai gò má đỏ ửng nổi lên vẻ mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng Vân Trung Thịnh.
Đây là bằng chứng!
Hách Liên Tử Phong như có điều suy nghĩ liếc Vân Khê một cái, đột nhiên nói câu: “Người Vân tộc chưa chắc sẽ hoan nghênh ngươi!”
“Thịnh công tử, chúng ta tin tưởng ngài!”
Vân Trung Thịnh lạnh lùng cười một tiếng: “Làm sao?Các ngươi dám làm, còn sợ ta nói sao? Chuyện hôm nay, Bổn công tử quyết định rồi!”
......
Trong lúc suy tư, phía trước có một đứa nhỏ,chạy đến hướng của nàng. Nhìn dáng vẻ cũng tầm sáu bảy tuổi, cùng bộ dạng nhỏ nhắn như Tiểu Mặc. Chỉ thấy quần áo hắn xốc xếch, sắc mặt bụi đất, cổ áo rách một lỗ to lộ ra xương vai gầy gò
“Người đâu? Làm sao còn không có đưa tới?” Lần đầu tiên, Vân Trung Thiên rống to chất vấn Vân Dương.
Lúc đám dân chúng phóng tới hết sức, Nhị chưởng quỹ hộ tống Hách Liên Tử Phong tránh né đến bên đường, bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có ý tứ muốn nhúng tay.
Âm thanh nghị luận như một loạiôn dịch truyền bá rất nhanh, từ đầu đường vẫn truyền tới cuối phố, lại từ cuối phố truyền tới đường cái lân cận. Không tới chốc lát, phân nửa dân chúng Vân Thành đều biết nơi này đã phát sanh chuyện gì.
Bé trai nháy mắt mấy cái, quay đầu lại, nhìn về phía cao thủ Vân Huyễn điện. Nhìn theo ánh mắt của bé trai,mọi người tại chỗ cũng theo đem tầm mắt chuyển hướng tới đám cao thủ Vân Huyễn điện
Bất quá không sao cả, Vân Khê da mặt dày đã thành thói quen.
“Đi xem một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhị chưởng quỹ phân phó nói.
Vân Khê từ trên người hai mẹ con thu hồi tầm mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nữ tử cầm kiếm, ánh mắt trong nháy mắt sắc bén: “Là cung chủ cùng Hồng Liên đại nhân phái các ngươi tới?”
Chờ quá một lúc sau, nàng ôm đứa nhỏ, phi thân thoát khỏi vòng vây, vững vàng rơi xuống một nóc tửu lâu lớn, từ trên cao mắt nhìn xuống toàn thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Khê đứng ở chỗ cao, mắt nhìn xuống vẻ mặt mọi người bên dưới, nàng nhìn đến đám cao thủ Vân Huyễn điện có chút hả hê, mong đợi thấy sắc mặt nàng bị bêu xấu,cũng nhìn thấy ca ca ở trong đám người ánh mắt ôn nhu cần thần, lòng của nàng lạnh ấm không ngừng biến ảo.
Bịch!
“G·i·ế·t hếtdư nghiệt cấm kỵ nhất tộc, cùng bọn họ thề không lưỡng lập!”
Cô gái hừ lạnh một tiếng, bị chọc giận, trường kiếm trong tay nàng còn chưa buông, nhắm thẳng vào trước ngực Vân Khê: “Ngươi nhìn ta có hay không có khả năng g·i·ế·t ngươi?”
“Thịnh công tử, ngươi ——” cô gái cả kinh, không ngờ đến hắn sẽ đem chuyện bí mật như thế truyền tin. Như thế không phải nghiểm nhiên công khai chuyện cung chủ thiết kế hãm hại Vân Khê, muốn ngăn cản nàng tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử sao?
Hắn quay đầu, nhìn về phía Vân Khê đứng trên mái hiên nói: “Vân Khê cô nương, các ngươi xuống đây đi! Bổn công tử cũng muốn xem một chút, ai dám thương tổn các ngươi?”
“Vân Khê cô nương, ngươi hôm nay tham gia Vân tộc Thánh nữ tổng tuyển cử, có lòng tin không?” Nhị chưởng quỹ câu được câu mất theo sát nàng nói chuyện phiếm, cho hết quãng thời gian nhàm chán trên đường đi
Vân Dương hơi kinh hãi, hắn hay là lần đầu thấy công tử phát hỏa, mất đi lãnh tĩnh cùng lý trí ngày thường. Hắn kiềm chế tâm, hiểu tâm tình công tửgiờ phút này, hắn cẩn thận cúi đầu nói: “Công tử đừng nóng vội, tiểu thư vừa xuất hiện, bọn họ sẽ đưa người đến. Có thể có chút việc trì hoãn, thuộc hạ đi xem một chút.”
Câu cuối cùng hắn cố ý giảm thấp thanh âm.
“Ta phải đi đây, hết thảy cẩn thận.” Vân Mạch Thiên không lưu lại, vội vã chia tay.
Không phải không thừa nhận, thời điểm Vân Khê thấy như vậy, trong lòng nơi nào đó mềm mại bị đâm xuống. Nàng là mẫu thân, cho nên đối với đứa nhỏ luôn luôn có một phần tình cảm khó nói lên lời, mặc dù không phải là đứa nhỏ của mình, nàng cũng sẽ cảm động lây.
Bách tính nghe câu hỏi của nàng từ từ bình tĩnh, trở lại suy tư. Đúng vậy a, đứa nhỏ này nếu không nhận ra Vân Khê, mới vừa rồi nhiều người như vậy, vì sao đứa nhỏ này trùng hợp chạy tới chỗ Vân Khê, mà không phải là người khác đây?
“Thất vọng a, Vân tộc chúng ta rốt cuộc là tại sao?”
“Dư nghiệt cấm kỵ nhất tộcđều là ác ma g·i·ế·t người không chớp mắt. Bọn họ trở lại Vân tộc, chính là đến g·i·ế·t người báo thù, chúng ta muốn đem bọn họ hết thảy đều đuổi tận g·i·ế·t tuyệt, không thể để cho bọn họ nguy hại đến tộc nhân của chúng ta!”
Nụ cười bỗng nhiên cứng đờ, Vân Mạch Thiên bất đắc dĩ trừng nàng một cái, lâm vào trầm mặc.
Quyền cước gia tăng trên người của nàng, Vân Khê ẩn nhẫn, vững vàng ôm lấy đứa nhỏ.
“Lợi dụng một đứa nhỏ đi hành thích, bực này hèn hạ!”
Nàng vẫn đang do dự, chần chờ, cho nên khi trăm ngàn dân chúng vọt tới, nàng không có tránh ra, nàng lựa chọn dùng thân thể của mình bảo vệ đứa nhỏ.
Quyển 5 - Chương 150: Không cần so sánh, ngươi khẳng định là hơn ta!
Vân Khê chân mày vắt lên, không khỏi thầm mắng hèn hạ. Những người này cố ý đem cấm kỵ nhất tộc yêu nghiệt hóa, khiến cho bách tính vốn là đối với cấm kỵ nhất tộc u mê, lập tức đón nhận giải thích của bọn họ. Lại không quản là thật hay giả, nhưng chuyện mười mấy năm trước phát sinh cũng là thật. Bọn họ từng đưa tiễn người nhà của bọn họ, đi chinh phạtdư nghiệt cấm kỵ nhất tộc.Nhưng lúc trở lại chỉ còn một nửa, đây là cấm kỵ nhất tộc tạo nghiệt, không tiếp tục nghi vấn.
(PA: kiểu như lịch sự ý…)
“Ngươi muốn xử tử ta? Ngươi cảm thấy ngươi có cái này khả năng sao?” Vân Khê cố ý giảm thấp nửa câu sau, dùng âm thanh chỉ có hai người các nàng có thể nghe được.
Bé trai hai chân vừa chạm đất, khóc lóc chạy đến hướng mẫu thân của mình, gục đầu vào lồng sắt, tay nhỏ bé nắm tay của mẫu thân: “Nương, Tùng Tùng không có nói láo, Tùng Tùng cũng không lấy chủy thủ đâm người, ô ô......”
Bọn họ vì sao đều cho là nàng nhất định sẽ quản chuyện này? Chẳng lẽ nàng thì không thể lựa chọn bồi dưỡng đạo đức cá nhân, bản thân tìm đường đi vòng qua sao?
“Không sai! Ta muốn so kiếm, mau rút kiếm của ngươi ra! Ta muốn công bình so kiếm, ta không muốn người ta nói ta chiếm tiện nghi của ngươi!” Nữ tử kia đối với lai lịch Vân Khê hiểu biết có hạn, nàng giờ phút này chỉ muốn trước mặt dân chúng hung hăng đánh bại Vân Khê, đòi lại mặt mũi.
“......”
“Tùng Tùng ngoan, Tùng Tùng là hảo đứa nhỏ của mẫu thân. Đừng khóc, chúng ta đừng khóc.”
Thần sắc của hắn có chút dừng lại, khiêu mi nói: “Ta đây mỏi mắt mong chờ.” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt như điện quang nhìn về phía trước, mâu tâm bỗng dưng sáng lên, rồi đột nhiên ảm đạm, chứa chút gì đó quỷ dị.
“Thề không lưỡng lập!”
“Ta, ta thật không biết!” Thanh âm nử tử bắt đầu lay động, rối loạn.
“Ngươi nghĩ so kiếm với ta?” Vân Khê khẽ phác thần, đáy mắt tràn bốn phía, quỷ thần khó lường.
“Ta xem, hay là không nên so đi, ta không phải không thừa nhận......” Vân Khê thật tình nghiêm túc nói, “Ta không bằng ngươi, ta thật không bằng ngươi......”
Hắn chạy đến nửa đường, dưới chân vô ý, hung hăng té một cái.
Vân Khê đã lòng dạ biết rõ, tiếp tục dùng giọng nói ôn hòa , hướng dẫn từng bước: “Cháu đừng sợ, ta đã đồng ý bảo vệ cháu, nhất định nói được làm được, cháu tin tưởng ta được không?”
“Khê Nhi, muội cố gắng nhẫn nhịn, chuyện rất nhanh sẽ có chuyển biến.” Vân Trung Thiên tâm đau nhìn muội muội, nếu không phải bọn họ có hậu chiêu, hắn tuyệt không nguyện ý nhìn muội muội lần này bị khuất nhục.
Cao thủ Vân Huyễn điện càng muốn xem nàng động thủ, nàng hết lần này tới lần khác không để cho bọn họ như ý!
“Được rồi, được rồi, không đùa ngươi nữa! Cám ơn ngươi cố ý chạy tới báo tin, ta tin tưởng ngươi cùng người kia là thật tâm muốn giúp ta......”
Vân Trung Thịnh nghe được hai chữ “Cung chủ”, trong lồng ngực tồn tại một ngụm hờn dỗi, nhất thời dâng lên, hắn trợn mắt nhìn, cất giọng đem lời của nàng lập lại một lần, để ở tất cả mọi người nghe được rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người ngăn cản nàng, không thể để cho nàng đi tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử!”
Vân Khê, hiện tại dân chúng toàn thành cũng muốn ngăn cản ngươi, xem ngươi còn có thể nhẫn bao lâu? Một khi ngươi phát uy g·i·ế·t người, ngươi cứ ngồi chờ cái danh ác ma cấm kỵ nhất tộc g·i·ế·t người không chớp mắt chụp xuống đầu đi. Cho dù ngươi không phát uy g·i·ế·t người, có cái nhục như ngày hôm nay, ngươi cũng không có tư cách được tuyển Thánh nữ. Không chiếm được ủng hộ của dân chúng Vân tộc, Thánh nữ căn bản không có uy tín để nói.
Cô gái lúc này trì hoãn, lắc đầu phủ nhận: “Không phải! Là chúng ta tự mình thống hận dư nghiệt cấm kỵ nhất tộc, cho nên muốn xử tử thứ dư nghiệt các ngươi!”
Ánh mắt phẫn nộ, không ngừng đâm bị thương da thịt người.
Trong đám người, có mấy cao thủ Huyễn điện mừng thầm mà cười.
Ánh mắt hoài nghi của bách tính nhất tề hướng về phía nữ tử cầm kiếm, nếu như ánh mắt có lực sát thương, trên người nử tử kia chắc đã thành tổ ong (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng đi tới mấy bước, khom lưng đở đứa nhỏ dậy: “Té đau sao? Nhanh lên một chút.”
Một thanh thuỷ thủ điêu khắc con dấu của Vân Huyễn điện, nói rõ hết thảy.
Tiếng hô dậy sấm, tuyên truyền cùng giác ngộ.
Lúc trước lời cao thủ Vân Huyễn điện kích động bắt đầu mâu thuẫn, ở trong suy nghĩ của dân chúng nghi ngờ càng lúc càng lớn.
Nếu một đôi mẫu tử như vậy, cũng bị gọi là ác ma g·i·ế·t người không chớp mắt, như vậy cõi đời này còn có mấy người không phải là ác ma g·i·ế·t người không chớp mắt?
“Thịnh công tử, bọn hắn bây giờ đều nói có lý, hay là ngài tới phân xử đi, chúng ta đều tin tưởng ngươi!”
Vân Khê vừa an ủi bé trai, vừa nhìn về phía Vân Trung Thịnh, hắn lúc này đứng ra, rõ ràng chính là tới giúp nàng. Phụ thân của hắn c·h·ế·t thảm trong tay mẫu thân hắn, hắn là thật quyết định muốn cùng mẫu thân hắn quyết liệt sao?
Bé trai chùi chùi nước mắt, lắc đầu.
Trong đám người, cũng có đám người Vân Trung Thiên, Vân Dương xen lẫn trong trong đó, Vân Trung Thiên lo lắng nhìn Vân Khê, thương nàng giờ phút này chịu ủy khuất, cũng lo lắng nàng nhất thời tức giận, làm ra chuyện không đúng, đại khai sát giới.
Cô gái khẽ vỗ động, bách tính chung quanh vây xem rối rít trừng mắt với Vân Khê, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Lúc này, một người trong đám người đứng ra nhặt chủy thủ trên mặt đất lên, đi tới trước mặt nử tử kia chất vấn: “Ngươi nói chủy thủ này là của Vân Khê? Vì sao phía trên thanh chủy thủ điêu khắc con dấu của Vân Huyễn điện chúng ta? Chẳng lẽ nàng đã sớm dự liệu được mình sẽ bị oan khuất, cho nên trước chuẩn bị đạo cụ giá họa Vân Huyễn điện?”
Đám người giống như thủy triều hướng Vân Khê vọt tới, Vân Khê trong mắt loé hàn quang lạnh thấu xương, mơ hồ sát cơ quanh thân thể nàng di động. Đó là một âm mưu, nhưng là nàng liền kẻ chủ mưu cũng không rõ ràng. Nàng trăm triệu không thể xuất thủ đối với bách tính, một khi xuất thủ, nàng sẽ bị định tội danh ác ma cấm kỵ nhất tộc g·i·ế·t người không chớp mắt, có muốn cũng không rửa sạch.
Vân Khê cúi đầu cười, nhướng mày nói: “Ta đây là nghịch thiên mà đến, không thành công cũng phải thành nhân!”
“Chư vị, nàng mới vừa nói cho ta biết, chuyện này là Hồng Liên đại nhân phân phó bọn họ làm như vậy, sau lưng Hồng Liên đại nhân còn có cung chủ ủng hộ. Nàng lấy Hồng Liên đại nhân cùng cung chủ tới uy h**p ta, để cho ta không lo chuyện này, các ngươi nói, ta rốt cuộc là nghe nàng, hay là tiếp tục chủ trì công nghĩa?”
Bé trai ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bất chấp tất cả, ôm chân nàng khóc lớn: “Cầu xin người cứu mẹ chái! Cầu xin người cứu mẹ cháu, bọn họ muốn g·i·ế·t chúng cháu, g·i·ế·t tất cả! Cháu thật sợ hãi! Ô ô......”
Nàng th* d*c một hơi, thương tiếc thở dài nói: “Ngươi ti tiện hơn ta! Ngươi thật sự ti tiện hơn ta! Không cần so sánh, mọi người đều thấy được!”
“Vậy cháu nói cho ta biết, là ai bảo cháu chạy đến tìm ta? Mới vừa rồi trên đường cái nhiều người như vậy, vì sao cháu lại chạy tới ôm lấy chân của ta?” Vân Khê cười ôn hòa, dư quang quét về phía đám người, nàng tinh tường nhận thấy đám cao thủ Vân Huyễn điện bắt đầu lộ ra thần sắc khác thường. Bọn họ có lẽ sẽ không nghĩ tới, nàng có thể làm trò trước mặt dân chúng, cùng bé trai đối chứng đi?
Nàng muốn đi, nhưng đứa nhỏ phía dưới gắt gao ôm lấy chân của nàng, làm cho nàng không cách nào thoát thân. Thân thể của hắn đang sợ đến mức phát run, tay nhỏ bé như kìm sắt bóp chặt chân của nàng. Nàng có thể đẩy hắn ra, hoặc là thi triển Na Di thuật rời đi, nhưng là phía trước bách tính như thủy triều dậy sóng sẽ đem đứa nhỏ nuốt hết. Bất kể đứa bé này đến cuối cùng có phải hay không phải hậu duệ cấm kỵ nhất tộc, hay là con cờ do đối phương cố ý bố trí, nàng cũng không lý do gì nhìn đứa nhỏ chịu c·h·ế·t
“Không phải là ngươi sai sử? Chẳng lẽ là đứa nhỏ đang nói láo?” Vân Trung Thịnh từng bước ép sát, ánh mắt ngoan lệ, “Hắn vì sao không nói là người khác sai sử, hết lần này tới lần khác chỉ ngươi, xác nhận ngươi?”
Cho dù đứa nhỏ này là dư nghiệt cấm kỵ chi tộc, mà dù sao cũng là một đứa nhỏ, lời đứa nhỏ nói… có đôi khi so sánh với lời người trưởng thành càng làm người ta thêm tin tưởng.
Tên thuộc hạ đi rồi quay lại bẩm báo: “Chủ tử, Nhị chưởng quỹ, phía trước có cao thủ Vân tộc đang bắt mấy cấm kỵ nhất tộc,ngăn ở trên đường cái, bách tính rối rít ồn ào, muốn giếtdư nghiệt cấm kỵ nhất tộc!”
Lần thứ hai hướng huynh trưởng nhìn lại,tâm Vân Khê hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vân Khê nghi ngờ, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy phía trước ngay ngã ba có một nhóm đông người tụ tập tại chỗ, ngăn đường đi của bọn họ. Tiếng người huyên náo, không biết đang tranh luận cái gì.
Bách tính môn rất nhanh nhận ra Vân Trung Thịnh. Danh tiếng Vân Trung Thịnh ở trong dân chúng không tệ, giờ phút này mọi người nhìn đến hắn, rối rít ở bên cạnh hắn úng hộ.
Vân Khê bĩu môi, có chút buồn bực, cho nên cố ý đạp chân hắn: “Ngươi mấy ngày nay trốn đến nơi nào? Xem vết thương trên người ngươi tựa hồ cũng đã khỏi, chắc là có người nào dốc lòng chiếu cố đi? Rốt cuộc là Đại tiểu thư tự nhiên phóng khoáng, hay là Nhị tiểu thư ôn nhu si tình?”
“Chúng ta tuyệt không cho phép ác ma g·i·ế·t người không chớp mắt khinh nhờn Thánh nữ vị, cấm kỵ nhất tộc các người không có tư cách tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử!”
Vân Khê thuận miệng nói: “Thánh nữ phải là ta!”
Vân Mạch Thiên ôn nhuận cười, vẻ thần bí.
“Hắn, hắn nói nhảm! Hắn nhất định là bị Vân Khê đầu độc, cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ, chủy thủ, chủy thủ nhất định cũng là Vân Khê cho!”
Bị nhốt trong lồng sắt, nữ tử bị kiếm chỉ hướng phía trước cái lồng, leo lên trước lồng sắt, hướng bé trai trên mái hiên hô lớn: “Tùng Tùng, đừng quên mẫu thân đã dạy con, làm người nhất định phải thành thực thủ tín, không thể nói dối! Mẫu thân không thích đứa nhỏ nói dối! Đem hết thảy những điều con biết nói ra, để cho tất cả mọi người biết đến tột cùng ai mới là ác ma!”
Chợt nhớ tới lời khuyên đêm qua của Vân Mạch Thiên, chẳng lẽ chính vì biến cố hôm nay?
Trong đám cao thủ, có một nữ nhân hô lớn: “Mọi người mau nhìn! Người này tên là Vân Khê, cũng là một trong số đámdư nghiệt cấm kỵ nhất tộc,dư nghiệt cấm kỵ nhất tộccũng muốn tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, mọi người nói có đồng ý hay không?”
Trước khi đi, Vân Tam gia tự mình đưa bọn họ đến đường cái, hữu lễ thủ củ
Bé trai sợ hãi hướng đám người liếc một cái, cúi đầu, không dám nói lời nào.
Ánh mắt Vân Khê cùng hắn giao nhau, cánh tay ôm lấy bé trai, phi thân rời mái hiên, nhẹ nhàng rơi xuống đất, rơi xuống bên cạnh hắn.
Bọn họ lại đẩy một đứa nhỏ tới chỗ nàng, lợi dụng sự đồng tình cùng thương hại của nàng, làm nàng phải nhúng tay chuyện này, bọn họ vì ngăn cản nàng tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, thật là không từ thủ đoạn nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Khê cười một tiếng, đáy mắt tràn ra ánh sáng nhu hòa, sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu nói: “Cháu có thể tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ cháu. Hiện tại, cháu can đảm nói cho ta biết, mới vừa rồi rốt cuộc là người nào sai sử cháu, để cháu chạy đến tìm ta?”
“Đừng khóc, đừng khóc! Có ta ở đây, không ai dám đả thương cháu.” Vân Khê vừa an ủi hắn, vừa ngẩng đầu nhìn đám người tụ tập xa xa, trong đó có mấy tên đang mặc xiêm y cao thủ Vân Huyễn điện, đang thâm ý nhìn phương hướng các nàng. Vân Khê nhất thời lĩnh hội, đây là cái bẫy do bọn hắn bố trí.
Bé trai c*n m** d***, len lén ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hàm chứa nước mắt chớp chớp. Hắn suy tư chốc lát, rốt cục gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cháu tin tưởng a di! Mới vừa rồi a di đã cứu cháu.”
“Còn không mau đi?” Vân Trung Thiên nhắm mắt, cố gắng thu liễm tâm tình của mình, khi hắn lần nữa ngửa đầu, nhìn về phía Vân Khê, trong mắt của hắn một mảnh ôn nhu cùng thương yêu.
Vì bảo vệ nàng, bọn họ có thể không tiếc bắt người thí mệnh chống đỡ cho nàng, chân tình như vậy làm cho nàng không thể tưởng tượng nổi, nàng càng thêm tò mò, nhân vật thần bí đứng sau lưng Vân Mạch Thiên đến tột cùng là người nào.
. Vân Khê biết tất cả đều là vì Hách Liên Tử Phong, đổi lại là nàng, Vân Tam gia hận không thể làm cho nàng sớm rời phủ đệ của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhị chưởng quỹ tròng mắt, cúi đầu mà cười.
Nữ tử kia thấy Vân Trung Thịnh đứng ra điều đình, không khỏi nóng nảy, tiến tới bên cạnh Vân Trung Thịnh, hạ thấp thanh âm nói: “Thịnh công tử, chuyện này chính là Hồng Liên đại nhân phân phó chúng ta làm như vậy, sau lưng Hồng Liên đại nhân còn có cung chủ ủng hộ. Chuyện này liên lụy cực kỳ rộng lớn, ngài không cần lo lắng.”
“Đó là tự nhiên.” Vân Mạch Thiên quay đầu, hướng sương phòng đối diện nhìn, như có điều suy nghĩ nói, “Ở chung một chỗ với mấy người sâu không lường được kia, ngươi phải cẩn thận, ngày mai tới Vân Huyễn điện, chúng ta sẽ phái người bảo vệ ngươi. Nếu cần, người của chúng ta có thể liều c·h·ế·t ngăn bọn họ, giúp ngươi thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.”
Sáng sớm hôm sau, Vân Khê rời khỏi Tam gia phủ, đi theo đoàn người Hách Liên Tử Phong.
“Dĩ nhiên! Nếu như ngay cả mình cũng không có lòng tin, theo lý mà nói… thì đã thua một nửa.”
Một cái chủy thủ từ trong tay áo hắn rơi xuống, từ mái hiên cắm xuống mặt đất, thanh âm khanh thương có lực.
Nàng ngồi chồm hổm đang ở trước gót chân bé trai, không coi ai ra gì theo sát bé trai bắt chuyện: “Tiểu đệ đệ, lúc trước cháu có biết ta là ai không?”
Nàng phải mau sớm gột sạch thanh danh của sư phụ của mình cùng thân phận cung chủ, nếu không sau khi trở về, nàng không cách nào đối mặt với sư phụ cùng cung chủ.
Trong đám người liên tục có người quạt gió thổi lửa, đến cuối cùng tất cả dân chúng đều hưởng ứng khẩu hiệu của bọn họ, hô to”Thề không lưỡng lập”.
“Có lòng tin như vậy?”
Hắn tay nhỏ bé kiên định địa chỉ hướng nữ tử giơ kiếm, cao giọng lên án: “Là nàng! Là nàng bảo cháu chạy đến chỗ ngài! Nàng nói nếu cháu không làm theo lời nàng, nàng sẽ g·i·ế·t mẹ cháu. Nàng đưa cho cháu một cái chủy thủ, bào cháu tìm cơ hội đâm ngài, nếu cháu làm được, nàng sẽ tha cho mẹ cháu và tộc nhân của cháu…”
Trong nháy mắt,bách tính trên cả con đường phút chốc câm lặng, đưa mắt nhìn lên nàng, quên mất việc công khai lên án.
Vân Khê trong lòng thất kinh, hiểu hàm nghĩa của câu nói sau cùng của hắn. Nếu nói là đấu, cõi đời này không có mấy người có thể địch nổi, biện pháp duy nhất chính là bắt người thí mệnh, giúp nàng thoát khỏi ma trảo!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.