Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 4 - Chương 118: Cuộc chiến tại vách đá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 118: Cuộc chiến tại vách đá


“Mặc Tam Thiếu … ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Vân Tranh Tranh khó khăn phun ra mấy chữ, quay đầu, ánh mắt tàn nhẫn nhìn phía Vân Khê: “Còn ngươi nữa! Người Vân tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta nguyền rủa ngươi c·h·ế·t không được tử tế, cả nhà các ngươi cũng không được …. c·h·ế·t tử tế!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bị thương không?” Hắn nói câu đầu tiên.

Ưu nhã lạnh lùng và ung dung, cùng với khuôn mặt đẹp tựa thiên thần.

Đáy mắt Vân Tranh Tranh hiện lên một tia sáng không dễ dàng nhận được, môi ả khẽ nhếch lên.

Trên vách đá dựng đứng, cuồng phong gào thét.

Vân Tranh Tranh bị k*ch th*ch thật sâu, ả chỉ cầu c·h·ế·t, hắn cũng không muốn thành toàn, vì sao phải nhẫn tâm đối xử với ả như vậy?

Vân Khê mặt không đổi sắc, khoé môi cười lạnh càng giương cao, tầm mắt lướt qua phía sau Vân Tranh Tranh, lạnh lùng nói: “Phải không? Ngươi xác định người tới thực sự là viện binh của ngươi?”

Quân lâm thiên hạ, nhìn xuống chúng sinh!

“Đường tỷ!” một nữ tử trong đó nhào tới thi thể Vân tiên tử, người này không phải ai khác, chính là đường muội của Vân Tranh Tranh, Vân San San.

Ả hận a!

Trong mơ hồ, nàng cảm giác mình đã chạm đến vách chướng Huyền Tôn ngũ phẩm, chỉ cần một cơ hội, là nàng có thể tấn chức.

Những cao thủ Vân tộc nhất tề trừng to mắt, khó có thể tin nhìn một màn trên bầu trời, lần lượt có người kinh hô ra tiếng: “Đây là …. Kinh hồng kiếm pháp …. của Vân tộc thất truyền đã lâu trong truyền thuyết?”

“Muốn tìm cứu viện? Không có cửa đâu?” Trường kiếm trong tay Vân Khê vung ra, đem đạt tín hiệu chặn lại giữa đường, rơi xuống đất buồn bực nổ một tiếng.

Vân tiên tử năm lần bảy lượt muốn hại nàng, người này không trừ, hậu hoạ khôn cùng.

Vân Khê không có đình chỉ, cho đến khi đem một tia Huyền khí cuối cùng trong người Vân Tranh Tranh thu nạp sạch sẽ, nàng mới buông tay. Cho dù lúc đối phó với tam giác thú, các nàng cũng không tàn nhẫn như vậy, nhưng mà hôm nay, hoàn toàn là bị lời nguyền rủa ác độc của Vân Tranh Tranh chọc giận.

Nàng thăm dò, muốn nhìn kĩ càng, đột nhiên từ vách đá toát ra một trường kiếm mang theo hàn quang lạnh thấu xương, vừa nhanh vừa mạnh mẽ, đánh Vân Khê không kịp ứng phó.

“Tuyệt thiếu gia” Cửu trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, người trước mắt phút chốc đã không thấy, nhanh như tia chớp.

“Đem nàng trở về đi”

Lúc này, sưu sưu sưu, từ phía dưới vách đá dựng đứng, bay lên mười mấy bóng người, phục sức giống nhau, tường vân tô điểm, còn thêu hoa văn đặc thù mang hơi thở cổ xưa.

“Không phải là bỏ đá xuống giếng, chẳng qua là nói một vài sự thật thôi! Nữ nhân dối trá giống như ngươi, ngay cả ta cũng nhìn không được, huống chi tôn chủ đại nhân?” Mặc Tam Thiếu bước mấy bước tới trước chân Long Thiên Tuyệt, hướng hắn khẽ gật đầu, tỏ vẻ cung kính.

Vân Khê hơi sững sờ, bình tỉnh đại ngộ, nàng nhất định là nghe được lời Vân Tranh Tranh cố ý vu hại nàng g·i·ế·t người khi nãy, rồi thật sự xem nàng là cừu nhân g·i·ế·t đệ đệ.

“Tử Ngữ, ngươi thế nào rồi?” Vân Khê tiến lên hỏi thăm, ai ngờ nghênh đón lại là ánh mắt căm hận của Hách Liên Tử Ngữ.

Vân tiên tử hèn hạ, lại lấy thân hai cao thủ Vân tộc thay nàng chặn lại vô số kiếm khí xâm nhập. Ả ta đối đãi với thuộc hạ của mình như vậy, Vân Khê không khỏi buồn thay cho bọn họ. Bọn họ sợ rằng cho đến c·h·ế·t cũng không ngờ, Vân tiên tử vì mạng sống của mình, lại lấy bọn họ làm lá chắn.

Ống tay áo bị gió thổi mạnh phần phật, một viên đ·ạ·n tín hiệu vô thanh vô tức thoát tay áo mà ra, cựu kì quái dị bắn lên không trung, không biết dừng lại bao lâu, đột nhiên nổ tung.

Từ việc Hách Liên Tử Ngọc, nàng đã thật sâu lĩnh ngộ điều này, có đôi khi con người chính là không thể quá thiện lương. (tỷ à thiện lương lúc nào?=’=)

Vân Khê hiểu, trên thực tế, tâm tình nàng giờ phút này cùng hắn là giống nhau.

Vân Khê mỉm cười lắc đầu, khoé mắt liếc đến những thi thể nằm trên đất, ý bảo, người bị thương là bọn hắn, không phải nàng.

Gió núi càng thêm mãnh liệt, mái tóc dài tuỳ ý bay lượn, lộ ra gương mặt tuyệt lệ cùng với ý cười lãnh liệt hung ác.

Đây là nam tử duy nhất ả ta để mắt tới, cũng là nam tử duy nhất khiến ả động tâm, si mê, nếu sau một khắc c·h·ế·t đi, như vậy ả hy vọng có thể dùng khoảng thời gian còn sót lại của kiếp này, cố sức khắc sâu hình ảnh hắn trong đầu.

Bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.

Nhưng mà, chuyện đương nhiên, gặp Vân Khê, sẽ trở thành không đương nhiên.

Hơn mười đạo sát khí hợp tới một hướng, bóng người Vân Khê bỗng nhiên biến mất.

Hả? Tay Vân Khê bắt vào khoảng không, hơi ngẩn ra, không ngờ tới đối phương sẽ chủ động nhảy núi.

Thân thể mềm mại cuốn về phía sau, uốn thành một độ cong cực kì khoa trương, ả vốn đang đứng trên vách đá, lui về phía sau một bước chính là vách núi đen sâu vạn trượng, vậy nhưng ả lại quả quyết xoay người xuống vách núi.

Đã sinh Tranh, tại sao còn sinh Khê?

Long Tường đại lục, còn phức tạp hơn so với bọn họ tưởng tượng, lấy thực lực của bọn họ bây giờ, tuỳ tuỳ tiện tiện một Trưởng lão học viện cũng có thể chà sát bóp méo bọn họ, thậm chí bọn họ còn không dám tuỳ ý đem thần thú ra trước mặt người khác. Không có thực lực cường hãn chân chính, bọn họ chỉ có thể bị đặt ở thế bị động, thi thoảng phải nén giận, yếu ớt mà quanh co.

Chỉ một thoáng, Vân Khê bị sát khí nồng đậm vây quanh, hơi thở của từng người này cũng không yếu, tất cả đều muốn lấy mạng của nàng, kiếm khí cực kì bén nhọn.

Huyền khí giống như thuỷ triều tuôn ra, rót vào trong cơ thể Vân Khê.

Vân Khê khoé môi khẽ dật, uy lực của Kinh Hồng kiếm pháp này càng ngày càng kinh người rồi, Huyền giai của nàng mỗi một lần tấn chức, thì uy lực kiếm pháp lại tăng lên ngàn bước. Nếu cứ thế này mãi, nàng không cách nào tưởng tượng, uy lực Kinh hồng kiếm pháp sẽ đạt tới giới hạn kinh người thế nào.

Liễu rủ xuống, Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu, tuấn mâu cực đẹp hiện lên sát khí, ánh sáng chói mắt lộng lẫy đến hớp hồn người.

Vân Tranh Tranh nhìn lại mặc y nam tử kia, lòng ả ta run động một trận, là hắn! Làm sao lại là hắn?

Vân Khê vận sáu thành công lực, vượt qua đầu đường cuối ngõ, còn lại bốn thành dùng để phòng bị đối phó tập kích bất ngờ. Nồng đậm trong không khí, còn lưu lại hương vị nhàn nhạt của nữ nhân kia.

Vân Tranh Tranh không kịp tránh né, trường kiếm đã đâm xuyên qua tim nàng.

Thiên thượng vân ngoại, nhất kiếm kinh hồng!

“Ngươi nguyền rủa ta c·h·ế·t không được tử tế, ta đây trước hết cho ngươi nếm thử mùi vị c·h·ế·t không được tử tế!” Vân Khê bàn tay vung lên, hướng đỉnh đầu Vân Tranh Tranh nặng nề chụp xuống, lực đạo đúng mực, không làm cho nàng ta lập tức c·h·ế·t.

Qua một trận cuồng phong thổi quét, sau lớp màn bụi đất rơi xuồng là những thi thể ngổn ngang nằm trên đất.

Long Thiên Tuyệt dành trước một bước, cướp đi quyển trục không gian trong tay Vân tiên tử, tiếp theo một cái xoay người hoa lệ, ở phía sau hắn, trường kiếm của Mặc Tam Thiếu cũng đâm tới.

Hai chữ “khinh tha” (bỏ qua dễ dàng), hắn cố ý nói mập mờ, làm gương mặt Vân Khê ửng ửng đỏ, tức giận trừng nhẹ hắn một cái, nội tâm vui vẻ.

Long Thiên Tuyệt đến bên người Vân Khê, nhẹ nắm tay nàng, ôn nhu nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, nàng ta nếu ngay cả người bên cạnh mình cũng không thể tín nhiệm, như vậy nàng cũng không đáng được người khác tín nhiệm”

“Ngươi vẫn không c·h·ế·t?”

Mùi vị này rất quen thuộc …

Đoàn người rời đi không lâu, có hai nữ tử vội vàng chạy tới đỉnh vách đá dựng đứng, thấy tình cảnh trên vách, hai người nhất tề ngây dại. Mới từ dưới chân núi đi lên, nhìn thấy dưới chân núi thi thể ngổn ngang, mà trên người những thi thể này mặc cũng là của hộ vệ Vân tộc, trong lòng các nàng lập tức rùng mình, sinh ra dự cảm xấu.

Thân mình nàng nhoáng một cái, hai mắt trợn trắng, cũng không biết là mệt mỏi quá độ, hay là bi phẫn quá độ, mà cuối cùng ngất đi tại chỗ.

Ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt hắn.

Hôm nay còn nói muốn dồn nàng vào chỗ c·h·ế·t, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình.

Khí tức trên người Vân Khê đột nhiên trầm xuống, đã c·h·ế·t đến nơi, lại còn dám đánh chủ ý lên nam nhân nàng?

“Đi thôi! Qua hai ngày nữa chính là Đại hội tỷ võ rồi! Chúng ta vẫn là mau sớm trở về chuẩn bị một chút đi. Ta nghĩ ở trước Đại hội tỷ võ, đột phá Huyền Tôn lục phẩm, như thế mới có thể nắm chắc phần thắng”

Ánh sáng cao quý nháy mắt bao phủ, cả vách đá dựng đứng cũng bị bao phủ bởi kiếm khí điên cuồng này.

Trong lòng của ả tràn đầy nghi vấn.

Nhìn thấy bộ dáng tiểu nữ nhân xấu hổ của nàng, Long Thiên Tuyệt lúc này mới hài lòng đem ánh mắt từ trên người nàng thu hồi, mắt lệ quét về phía Vân Tranh Tranh vẫn dõi theo thân ảnh hắn. Thấy trong mắt đối phương si mê rõ ràng, mặt Long Thiên Tuyệt hiện lên một tia lãnh nộ cùng chán ghét, hơi hơi nhếch miệng: “Người ngươi cho mai phục dưới chân núi, đều đã c·h·ế·t….Mà ngươi, chính là kẻ tiếp theo!”

Hắn sợ ngây người, tay cầm kiếm cũng run rẩy theo, hoảng sợ nhìn về phía Vân Khê.

“Ngươi đừng phí tâm! Ta đã đem nàng giấu ở chỗ tuyệt mật, ngươi không có khả năng tìm được nàng. Muốn giữ tính mạng của nàng, liền nhảy xuống vách núi đi, ta chỉ cho ngươi cơ hội một lần, không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, nếu không cái ngươi nhìn thấy sẽ là thi thể của nàng” Vân Tranh Tranh lạnh giọng cười nói.

Vân Khê chân mày nhíu chặt, biết hiểu lầm kia rất khó giải, nói cho cùng, nàng cùng cái c·h·ế·t của đệ đệ nàng ta vẫn là có chút liên quan.

Vân Tranh Tranh quay đầu, con ngươi bừng lửa, nhìn chằm chằm người nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc Tam Thiếu? Ngươi muốn bỏ đá xuống giếng sao?”

Một thân bạch y, chiếu rọi mái tóc tung bay, khuôn mặt Vân Khê bỗng dưng bừng sáng, ánh sáng ngọc toả ra cực hạn.

“Ha ha ha… ngươi quả nhiên thông minh, đoán được thân phận của ta” Nữ tử giơ tay, xé bỏ mặt nạ da người trên mặt, lộ ra khuôn mặt thật.

“Muốn biết? Ta cho nếm thử một kiếm nữa, ngươi sẽ biết Kinh Hồng kiếm pháp của ta rút cuộc đã tu luyện đến trình độ nào?” Hơi thở hùng mạnh nháy mắt ngưng tụ, Trảm Lãng kiếm trong tay Vân Khê phát ra tiếng vù vù hưng phấn.

Là ánh sáng chói mắt, hơn cả mặt trời, sáng chói như pháo hoa nở rộ.

Không đợi nàng nói xong, Hách Liên Tử Ngữ đã căm ghét trừng mắt nhìn nàng, dùng hết toàn lực xuống khỏi lưng Vân hộ pháp, lảo đảo, hướng nàng xé thanh rống to: “Là ngươi g·i·ế·t đệ đệ của ta? Là ngươi g·i·ế·t đệ đệ của ta!”

“Còn có thể làm sao? Đem nha đầu này giao ra đi! Quá mất thể diện rồi!” Đại trưởng lão nổi giận, ai có thể ngờ được Bách Lý Trì sẽ nổi điên lên, bắt sống nhiều đệ tử Thanh Lân học viện bọn hắn như vậy?

Song, giờ khắc này, ả vẫn kìm lòng không được mà rung động. Ngay cả ánh mắt g·i·ế·t người, cũng làm ả động tâm, ả tình nguyện kiếp này c·h·ế·t dưới tay hắn, ả liền thoả mãn.

Kiếm khí kinh người không thể ức chế từ mũi kiếm phát ra, từng đợt từng đợt kiếm quang giống một cái cưa lớn, hướng phía từng người vẽ một đường.

Biến cố trong nháy mắt xảy ra!

Vân Tranh Tranh cả người giống như bị sét đánh, cả người run run, sắc mặt trắng bệch, quỷ mị, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn như khoan vào tim.

Vân Khê thu công điều tức, phát giác huyền khí trong cơ thể Vân Tranh Tranh đối với nàng hết sức thoải mái, cũng không biết có phải bởi vì cùng có quan hệ huyết thống Vân gia, hay là có liên quan đến việc tu luyện Tàn Hoa Bí Lục, cho nên sau khi nàng thu nạp huyền khí đối phương xong, công lực của nàng liền tiến triển.

Ả trở tay vung kiếm, thân thể mềm mại giữa không trung ưu mỹ tung bay, tạm tránh được một kiếm này. Những cao thủ còn lại rối rít đối mũi kiếm, một lần nữa hợp lực đâm tới.

Nàng vừa phát ra thanh âm, Long Thiên Tuyệt cùng Mặc Tam Thiếu hai người liền động.

“Người đâu?” đáy mắt Vân Khê sóng ngầm cuồn cuộn, hơi thở cuồng liệt dâng lên.

Ả dám khẳng định, những người trên vách núi này đều c·h·ế·t dưới kiếm của một người, bởi vì kiếm thương trên người mỗi người đều tương tự nhau, duy chỉ có kiếm thương trên người Vân Tranh Tranh là bất đồng.

“Lần trước, nàng ta chính là mượn vật này để chạy trốn” Vân Khê nhận lấy, mở ra nhìn, phát hiện cái gọi là quyển trục không gian này rất ảo diệu, nàng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào lĩnh ngộ nội dung cùng phương pháp sử dụng của nó. Lắc đầu, tạm thời đem nó bỏ vào nhẫn trữ vật, rồi hướng về phía đám người tứ đại hộ pháp nói: “Mau! Đến dưới vách đi xem một chút!”

Đúng vậy a, nàng ấy nếu không có cách nào tín nhiệm người bên cạnh, vậy nàng làm sao có tư cách có được tín nhiệm của người khác? Tín nhiệm, cho tới bây giờ đều là đến từ hai phía.

Vân Khê ánh mắt nghi ngờ hướng về phía bên cạnh vách đá, cảm thấy nơi đó có gì kì lạ, nếu không ả ta sẽ không vô duyên vô cớ nói một phen như vậy, hình như cố ý đem những lời này nói cho người nào đó nghe?

“Vân tiên tử, ngươi đừng hòng doạ ta! Trong tay ngươi căn bản không có con tin gì. Muốn tay không bắt sói sao, dã tâm cũng thật lớn!”

Nói thì chậm, hành động thì nhanh, Vân Khê quyết đoán ra tay, chỉ cần chế ngự đối phương, tất cả vấn đề liền giải quyết dễ dàng.

“Muốn g·i·ế·t ta? Không dễ dàng như vậy! Nói cho ngươi biết, ta hôm nay dẫn ngươi tới, chính là muốn lấy mạng của ngươi. Ngươi nếu không c·h·ế·t, ta làm sao có thể vội vàng đi trước ngươi chứ?” Lời nói ồn ào cuồng dại của Vân Tranh Tranh vang vọng khắp vách đá, ả ta lên tiếng cười điên cuồng.

Lời của hắn, làm cho tâm tình Vân Khê thật là tốt.

Nữ nhân này biết rất nhiều chuyện của nàng, ánh mắt lại tràn ngập hận ý… kết hợp hết thảy trùng hợp, trong đầu Vân Khê rất nhanh xuất hiện một khuôn măt — đúng, chính là Vân tiên tử.

Thân thủ thật là lợi hại!

Nếu nàng đoán không sai, thì Hách Liên Tử Ngữ hẳn là bị giấu ở dưới vách, cũng chính vì vậy, nàng mới dám buông tay cùng Vân Tranh Tranh đánh cược một lần.

Vốn không muốn đối với một người sắp c·h·ế·t tàn nhẫn như thế, đáng tiếc lời nguyền rủa cuối cùng của Vân Tranh Tranh đã trọc giận Vân Khê.

Vân Tranh Tranh khiếp sợ, nhưng không đợi ả ta kịp suy nghĩ, sau gáy đã thấy một luồng khí lạnh lẽo nhanh chóng phóng tới gần.

Hung quang dưới đáy mắt đột nhiên bạo khởi, Vân Khê nổi giận, nàng ta đến c·h·ế·t còn dám nguyền rủa nàng cùng cả nhà?

Long Thiên Tuyệt không để ý sự tồn tại của ả, sát qua vai, cất bước đến bên người Vân Khê. Ánh mắt tàn khốc xơ xác tiêu điều lúc trước nháy mắt chỉ còn lại ôn nhu ngắm nhìn.

Nghĩ đến điều này, tâm tình nàng không khỏi tốt lên.

Càng là người có Huyền giai thấp, càng không chịu nổi uy lực của kiếm khí này, cả thân thể không bị nổ tung, thì cũng bị chém thành hai nửa, máu vang khắp nơi.

Vân hộ pháp cách nàng gần nhất, đưa tay đỡ nàng, khó xử nhìn Vân Khê.

“Thần thú một khi xuất thế, tất sẽ tạo nên chấn động. Lần này trong lúc tỷ võ, chúng ta lưu ý quan sát nhiều hơn là được, một khi có người vận dụng lực lượng thần thú, chúng ta liền …” Đại trưởng lão thanh âm thấp dần xuống, thần sắc càng thêm âm trầm đáng sợ.

Ánh mắt chợt loé, đột nhiên tay áo rung lên, hướng lên trời tung ra một loại đ·ạ·n tín hiệu.

Quyển 4 - Chương 118: Cuộc chiến tại vách đá (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một phen ngôn ngữ, ý tưởng hào hùng còn chưa biểu đạt xong, trên trán Vân Khê đã liền ăn ngay một cái cốc đầu.

Nếu đối với ả ta nhân từ, thì đã không phải là tác phong của Vân Khê nàng rồi!

Rất tốt! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, hôm nay phải triệt để giải quyết ngươi, tránh cho ngươi sống trên đời, lãng phí không khí, ô nhiễm môi trường.

“Được” Cười một tiếng, Huyền Tôn lục phẩm sao? Nàng rất mong đợi, nàng cũng mong đợi mình có thể trước Đại hội tỷ võ đột phá Huyền Tôn ngũ phẩm.

Đây rút cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vân Khê hai mắt nhìn chằm chằm nữ tử đang đứng trên vách đá, lạnh lùng phun ra: “Vân tiên tử, đã lâu không gặp!”

Nàng đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là …

“Kinh Hồng kiếm pháp của ngươi ….làm sao tiến bộ nhanh như vậy?” Vân Tranh Tranh khuôn mặt dữ tợn, vô cùng ghen tức.

Tiếng cười dài phiêu tán theo gió, hù hoạ chim chóc khắp núi.

Ả vốn dự trù, hẳn là ở trên vách núi nhìn thấy thi thể Vân Khê, hiện tại lại ngược lại, thi thể Vân Khê không thấy, nhìn thấy lại là thi thể của Vân Tranh Tranh cùng các cao thủ Vân tộc.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp phát ra.

“Đại trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Các vị trưởng lão không biết làm sao, dù sao cũng có Thiên Long học viện đứng sau phủ thành chủ, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nguyền rủa nàng, đã là đáng c·h·ế·t, nguyền rủa người nhà của nàng, tội đáng c·h·ế·t vạn lần!

Còn có bộ dáng già nua này của Vân Tranh Tranh, là lại làm thế nào tạo thành?

Vân Khê bị một đâm này ngăn trở, phải tạm bay ngược trở lại.

Hoa Oánh Oánh đứng một bên, thật vất vả từ trong khiếp sợ hoàn hồn, đem tầm mắt rơi vào trên mặt Vân Tranh Tranh. Ả chân mày hơi nhíu lại, có chút không thể tin được, lẽ ra kế sách của Vân Tranh Tranh vạn vô nhất thất (tuyệt đối không có sơ hở), không nên có sơ xuất mới đúng.

Vân Khê mếu máo, quăng hắn một cái liếc xéo.

Một Vân Khê nho nhỏ, thực sự có năng lực lớn tới như vậy?

Vân Tranh Tranh một chân đáp xuống, chống lại một đôi mắt sát ý phi thường kia, đáy lòng ả ta đột nhiên run lên: “Vân Khê, lời này nên là ta nói ngươi! Ngươi huỷ hết tất cả của ta, hôm nay ta cùng ngươi không c·h·ế·t không ngừng! Lên cho ta, g·i·ế·t nàng!”

“Không được xưng lão nương ở trước mặt ta” Long Thiên Tuyệt tức giận điểm nhẹ cái mũi của nàng, bên trong tuấn mâu cũng là ánh sáng hưng phấn.

Vân Tranh Tranh nổi giận, lại là Mặc Tam Thiếu muốn ra tay với ả, một nam nhân cũng ả lammf chuyện xấu, hiện tại biến hoá nhanh chóng, trở thành đao phủ muốn g·i·ế·t ả. Ả không cam lòng a, ngàn vạn lần không cam lòng!

“Thật may!” Long Thiên Tuyệt mềm nhẹ thở dài, hắn thật sợ mình đến chậm một bước, nhìn đến sẽ là một tình cảnh khác. Hắn đưa tay, vuốt vuốt tóc nàng: “Sau này không cho phép tuỳ ý mạo hiểm nữa, nếu không ta tuyệt sẽ không bỏ qua dễ dàng”

Trong không trung, sát khí ngập trời.

“Tôn chủ đại nhân, để ta thay ngài g·i·ế·t ả, tránh ô uế tay của ngài” Con ngươi Mặc Tam Thiếu âm thầm hiện lên sát cơ, cả người càng trầm theo xuống.

Nghĩ như vậy, Vân Khê cũng liền thoải mái trở lại.

Giờ khắc này Vân Tranh Tranh cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ả ta ánh mắt ôn nhu nhìn Long Thiên Tuyệt, si mê mà tham lam.

Long Thiên Tuyệt thản nhiên liếc hắn một cái, bất động thanh sắc, cuối cùng tóc đen khẽ điểm, cho hắn cơ hội này.

Cuộc sống như vậy, há lại là cuộc sống mà một đời Tà Tôn cùng một đời bá nữ phải trôi qua sao?

“Khê nhi, cái này cho nàng!” Long Thiên Tuyệt đem quyển trục không gian đưa cho Vân Khê.

Đợi đến khi lên trên vách núi, thấy tình cảnh trước mắt, hai người lần nữa ngây dại.

“Ta hận——“ Vân Tranh Tranh cuối cùng hô to một tiếng, nuốt hận mà c·h·ế·t.

Trong mắt hiện lên một tia hàn quang lạnh như băng xơ xác tiêu điều, thân ảnh Vân Khê bay nhanh, bàn tay một trảo, thẳng ép đến cổ họng Vân tiên tử.

“Tôn chủ?” Vân Tranh Tranh bất khả tư nghị nhìn Long Thiên Tuyệt cùng Mặc Tam Thiếu, chỉ một thoáng liền hiểu hết thảy, ả ta cúi đầu cười lạnh: “Không nghĩ tới Mặc Tam Thiếu trước nay không ai bì nổi cũng có lúc phải cúi đầu thần phục người khác, bất quá dã tâm của Mặc Tam Thiếu ngươi, mọi người đều biết. Hắn nếu dùng ngươi, tất sẽ đề phòng ngươi, ngươi sớm muộn cũng có một ngày có kết cục như ta! Ha haha, đường xuống hoàng tuyền, ta chờ ngươi!”

“Buồn cười! Ngươi nói nhảy, ta liền nhảy? Ngươi coi ta là con ngốc sao?” Vân Khê cười lạnh, âm thầm vận khí quét ngang bốn phía của vách đá, cố gắng tìm ra vị trí của Hách Liên Tử Ngữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Long Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới ả ta.

Lăng thiên, ta muốn Lăng Thiên!

“Tử Ngữ, vừa rồi lời Vân tiên tử nói…”

Gió đầu hè, mang theo một tia lo lắng khôn cùng.

Mặc Tam Thiếu cứng ngắc rút kiếm ra, nhìn hành động của Vân Khê, hắn đầu tiên là khó hiểu, sau lại thấy dung nhan xinh đẹp trẻ trung của Vân Tranh Tranh từng tấc từng tấc lão hoá, cho đến cuối cùng, y như bộ xương khô, tựa một lão thái bà đã c·h·ế·t.

Liền lùi lại mấy bước, trường kiếm cũng đuổi tới theo.

“Vậy Kỳ Lân thần thú làm sao bây giờ?”

Dám can đảm đụng đến người Lăng Thiên cung ta, chỉ có một kết cục —- c·h·ế·t!

Ánh mắt Vân tiên tử đại biến, đây sao có thể là thực lực Huyền Tôn nhị phẩm? Là ả đã sai lầm sao?

Cùng lúc đó, mấy góc của Thiên Long thành, bóng người toàn động, cũng rối rít truy đuổi về phương hướng kia.

Đi nhanh như bay, lướt nhanh như chớp.

“Đường tỷ! Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao tỷ lại biến thành như vậy? Rút cuộc là ai làm?” Vân San San nhìn dung nhan xấu xí cùng vết thương lớn ở ngực Vân Tranh Tranh, nàng tức giận đỏ mắt.

Hai chữ “Lăng Thiên” ở giữa ngày hè sáng loé, chói mắt mà bắt mắt như cũ.

“Muồn cứu người phải không? Vậy ngươi liền nhảy xuống vách núi này đi, chỉ cần ngươi nhảy xuống, ta cam đoan nàng ta sẽ không có việc gì” Vân Tranh Tranh ánh mắt âm lãnh nhìn Vân Khê, tung ra điều kiện.

Tứ đại hộ pháp nhất tề vây quanh, chiếm cứ tứ phương, đem Vân Tranh Tranh vòng trụ lại, cao thủ Long gia thì giữ ở cửa đường xuống núi, tạo nên hình ảnh túi bao, đem tất cả đường đi của Vân Tranh Tranh phong toả, ả ta đúng là có chắp cánh cũng khó bay.

“Lăng Thiên” Cửu trưởng lão mặc niệm hai chữ trên bàu trời thật lâu, chốc lát sau giật mình, cực kì nhanh men theo hướng hai chữ kia đuổi theo.

Vân Tranh Tranh gắt gao nhìn chằm chằm kiếm trong tay Vân Khê, lộ ra thần sắc hoảng sợ, ả ta biết chính mình không còn năng lực cản đường kiếm thứ hai của nàng.

“Ngươi….” Vân Tranh Tranh tức giận, cắn răng, nắm chặt bội kiếm, tính cùng nàng đồng quy vu tận.

Ở giữa nam tử mặc y cầm đầu, một đám cao thủ xếp thành một hàng, hướng về phía hai người đi tới, khí thế bức người!

Lúc này, phía dưới vách đá truyền tới tiếng bước chân xột xoạt, Vân Tranh Tranh vốn tuyệt vọng giờ khắc này như tro tàn lại cháy, cười điên cuồng: “Nghe đi! Là viện binh của ta đến! Vân Khê, vì g·i·ế·t ngươi, ta thế nhưng dốc toàn vốn, trên núi dưới núi đồng thời bố trí hai nhóm cao thủ mai phục. Ta coi trọng ngươi như vậy, ngươi c·h·ế·t cũng không đáng tiếc. Ha ha ha …”

“A—–“

Lúc này, theo dưới vách đá cheo leo thổi đến một cơn gió lạnh, Vân Tranh Tranh sóng mắt lưu chuyển, ngữ điệu cũng biến đổi theo: “Ngươi đã hại c·h·ế·t đệ đệ ruột của nàng ta, chẳng lẽ ngay cả tính mạng của nàng cũng muốn huỷ? Ha hả, ngươi chính là như vậy đối đãi nữ nhân của chú em mình?”

Đen, đen vô hạn.

Mặc Tam Thiếu lẳng lặng ngắm nhìn bọn họ, không biết suy nghĩ cái gì, mâu quang đảo vòng, càng lúc càng tối sầm xuống.

“Hừ! Hôm nay liền đem mạng của ngươi để lại chỗ này đi!” hơn mười cao thủ xuất hiện, chẳng những không làm Vân Khê sinh ra ý niệm lùi bước trong đầu, ngược lại ý chí chiến đấu càng mạnh.

“Huyền Tôn ngũ phẩm, xa xa chưa đủ!”

“Lăng Thiên cung, cũng xa xa chưa đủ!”

Trên đỉnh đầu, truyền đến thanh âm lạnh lùng của Long Thiên Tuyệt, từng chữ lạnh như băng: “Ngươi còn không xứng để ta tự mình động thủ”

Tiếng cười của Vân Tranh Tranh nháy mắt vụt tắt, ánh mắt chớp động, từ từ quay đầu nhìn về phía sau mình.

Cặp tuấn mâu đen như nhỏ nước, ẩn giấu sát khí tiêu điều, hắn muốn g·i·ế·t ả!

“Chàng thật muốn giữ Mặc Tam Thiếu bên người? Người này dã tâm rất lớn, không đáng được tín nhiệm” Vân Khê giảm thấp thanh âm nhắc nhở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thân ảnh màu trắng nửa đường bay lên trời, Trầm Lãng kiếm cao hơn đỉnh đầu, thanh âm như thần âm ngâm xướng, đâm thẳng tới màng nhĩ mỗi người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không nên a, đây không giống tính cách của Vân tiên tử.

“A!”

Hai bên cơ hồ đồng thời liều c·h·ế·t xông lên, một người đối địch với mười bốn người.

“Phu nhân, Hách Liên tiểu thư ở chỗ này!” Vân hộ pháp từ dưới vách bò lên, trên lưng còn cõng một người mềm yếu vô lực là Hách Liên Tử Ngữ.

“Ta muốn c·h·ế·t trong tay của ngươi!” Ả ta thanh âm như si như say, lay động hoà trong gió núi.

“Mau ngăn cản nàng ta! Nàng ta muốn chạy trốn!” Vân Khê vẫn chú ý đến hành động mờ ám của Vân Tranh Tranh, nhìn ả ta tuyệt vọng, chờ đợi cái c·h·ế·t, kì thực là tuỳ thời tìm cơ hội chạy trốn. Nàng không có quên, lần trước Vân tiên tử làm thế nào lại chạy thoát được trước bao nhiêu con mắt của mọi người.

“Kháo! Lão nương từ nay cắm rễ ở Long Tường đại lục! Chờ xem, sẽ có một ngày, lão nương có thể ở Long Tường đại lục hô phong hoán vũ, hoành hành ngang ngược … Úi!”

Thanh âm của hắn nhàn nhạt, nhưng lực vô cùng rung động, từng câu từng chữ, thật sâu đánh vào tâm hồn Vân Khê.

“Đúng vậy! Có thể c·h·ế·t dưới kinh hồng kiếm pháp, là vinh hạnh của các ngươi!”

Ả ta dám b·ắ·t· ·c·ó·c Hách Liên Tử Ngữ, thật sự đáng c·h·ế·t!

Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc mai nàng, vô số ánh sáng từ hai đáy mắt từ từ châm lên, hút hồn người khác: “Khê nhi, tin tưởng ta! Vì bảo vệ nàng, bảo vệ Tiểu Mặc cùng hài tử sắp ra đời của chúng ta, ta phải mau chóng làm cho mình cường đại lên!”

Kể từ sau khi Vân Tranh Tranh mất thế ở Vạn Hoàng học viện, cuộc sống của Vân San San cũng là không tốt, nàng dứt khoát rút khỏi Vạn Hoàng học viện, đến đây tìm kiếm Vân Tranh Tranh. Theo Hoa Oánh Oánh chỉ điểm, nàng thật vất vả tìm ra Vân Tranh Tranh, ai ngờ nhìn thấy cuối cùng lại là thi thể của nàng.

“Thiên thượng vân ngoại, nhất kiếm kinh hồng!”

“Tại sao? Ta rút cuộc có chỗ nào không xứng với ngươi?” Ả ta điên lên rồi, lòng tự ái luôn cao ngạo từ trước tới giờ bị đả kích nặng nề, ả ta không cách nào chấn tĩnh nữa.

Khí thế kia giống như hai đầu xe lửa gặp nhau, trong đó có một đầu chuyên chở trăm tấn hàng hoá, một đầu trống rỗng, cách xa vạn dặm như thế, kết quả có thể đoán được.

Tốc độ thật nhanh!

Khi cảnh giới của ả tăng, đối phương cũng đồng thời tăng, hơn nữa ả lại chậm một nhịp.

Một Vân tiên tử đã c·h·ế·t, thành toàn cơ hội tấn chức cho nàng, đáng giá!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 118: Cuộc chiến tại vách đá