Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3:
Trước tiên Quân Nguyên Hạo ra hiệu lắc lắc đầu ý bảo nàng không cần lên tiếng rồi hắn nhảy vọt ra bên ngoài, ngay khi ra ngoài hắn tranh thủ rút thanh mộc kiếm sau lưng ra.
Nguyên Hạo có cảm giác hoa mắt, một gã khoác ngoài bộ hắc y viền vàng, trông gã rất thần bí lập tức xuất hiện trong tầm mắt Nguyên hạo. Gã đến gần đám quái nhân, đạp lên cơ thể chúng. Quân Nguyên Hạo quan sát lại thấy trên ngực hắn có mấy nghìn tia sáng từ từ xuất hiện.
-Ra đi.
Trong phút chốc, cả khu rừng này giống như là được chiếu sáng lên bởi tháp Quang Minh. Ánh sáng chói mắt làm Quân Nguyên Hạo chịu không được nên nhắm mắt lại.
-Đến đây lại mất dấu? Chẳng lẽ tiểu nha đầu Quang Minh chi tử được người khác cứu đi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không để Nguyên Hạo nói hết
-Ta cảm giác được hơi thở của bọn họ, bọn họ lập tức sẽ đến đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Bước vào đến đây chứng tỏ các ngươi cũng có năng lực, nếu các người đã đuổi tới đây thì không cần quay về nữa.
Quân Nguyên Hạo quay lại nhìn cô bé, bất chợt hắn đã phát hiện điều gì đó khiến hắn nhíu mày lại. Trên mặt hắn lộ vẻ sửng sốt:
Yên tĩnh một chút, ta sẽ không làm tổn thương hắn.
Giọng nói mang sắc thái thiên uy vang vọng. Chỉ cần cất tiếng nói đều khiến người nghe cảm thấy run sợ, không phải về cơ thể, mà nó tác động vào tâm hồn, nó giống như giọng nói của một đấng chí tôn cao cao tại thượng đang đứng trước mặt những thường dân, một uy áp vô hình bắt người khác phải quỳ xuống khuất phục trước họ.
"Xử lý đám quái nhân chỉ với một đạo quang mang, có thể đạp không mà đi... chỉ có thể là cường giả cấp phong hầu"
Đáng tiếc, cô bé và tên hắc y nhân hiển nhiên là chênh lệch rất lớn, thời gian chỉ có một hơi thở thì mọi thứ đã bình yên trở lại.
Nghe thấy thanh âm này, đám ma tộc có sự sợ hãi tột độ, dường như chúng biết bản thân đang gặp phải tồn tại nguy hiểm đến cỡ nào. Giọng nói vừa dứt, bọn chúng có vài kẻ đã quay lưng bỏ chạy.
-Bỏ cô ấy xuống
Chương 3:
Tên này gật gật đầu rồi từ từ đi tới chỗ Quân Nguyên Hạo sau đó ngồi xổm xuống dùng một tay sờ soạng ngay cả khuôn mặt hắn cũng không buông tha.
Vì thế cô bé bị tên này xách lên đã kịch liệt giãy dụa, tên hắc y nhân bỗng nhiên kinh hãi, hắn cảm thấy cô bé mình đang xách theo bắt đầu nóng lên, một tầng ánh sáng màu đỏ xuất hiện trên làn da cô bé.
Quân Nguyên Hạo sắp lấy lại được ý thức của bản thân, hắn không thể biết chuyện gì đã sẽ ra sau khi mất ý thức. Trước mắt hắn chỉ là bầy dạ lang ma thú nằm gục xuống, sau lưng hắn cô bé vẫn còn run sợ trước cảnh tượng vừa xảy ra. Nhưng khi hắn trở lại bình thường, thái độ cô bé khác hẳn, không còn cảm thấy sợ hãi trong ánh mắt vừa rồi mà đổi lại một ánh nhìn trìu mến. Có lẽ hình ảnh thiếu niên vận dụng cực hạn của bản thân để cứu lấy một thiếu nữ, đã in sâu trong tâm trí cô bé.
Hắn cũng không có chú ý tới khi hắn làm việc này cô bé vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn nhưng cô chỉ im lặng mà không nói gì. Quân Nguyên Hạo có chút bồn chồn, cứ như cô bé đó đang nhìn mình.
nhưng nhanh chóng với thực lực của mình trận pháp nhanh chóng bị xuyên thủng việc này vượt ra xa so với dự tính. Lúc này hắn căn bản không để ý tới việc tên này có bao nhiêu lợi hại, trong lòng hắn bây giờ chỉ nghĩ tới một việc mà cứu cô bé này thôi
Nương theo những tia ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên qua kẽ lá, Nguyên Hạo thấy rõ tướng mạo của một trong những người hắc y nhân kia, khi nhìn thấy tướng mạo của người này hắn suýt chút nữa đã hô lên. Kẻ đó rất quái nhân, trên miệng đeo bao mặt che kín diện mạo, thân thể hắn rất cao, tay chân khẳng khiu, nước da màu xám. Những kẻ đi cùng hắn cũng quái nhân giống vậy, không giống người thường, một trong số chúng có kẻ giống chim mang hình dáng giữa người và chim.
Luồng uy áp bộc phát ẩn giấu áp chế huyết mạch, khiến đám dạ lang ma thú vừa chịu uy áp vừa khuất phục trước huyết mạch.
Bên ngoài bụi cây có một đám mặc đồ đen xuất hiện. Những tên này đều vô cùng cao lớn, trên người bọn chúng mơ hồ còn có mùi máu tanh truyền tới. Trong đó có mấy người không ngừng hít vào, một trong số chúng lên tiếng:
"Ma tộc cấp cao! sao bọn chúng lại đến được nơi này"
Sự mạnh mẽ của hắc y nhân làm cho Nguyên Hạo cảm thấy căng thẳng dù sao thì hắn chỉ mới có 10 tuổi mà thôi, nhưng mà khi hắn cúi đầu xuống nhìn cô bé phía dưới thì nhất thời nhiệt huyết dâng trào biến thành dũng khí (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một ấn chú được hình thành trên chính cơ thể hắn, lúc ấn chú được kết thành, dị tượng bắt đầu xuất hiện. Mây trên trời bắt đầu tản ra, hình ảnh mờ ảo của tháp Quang Minh bắt đầu xuất hiện.
Cô bé bị đánh gục, được hắn kẹp ở dưới nách, việc tên này làm được như thế nào, Quân Nguyên Hạo đã không quan sát thấy.
Một ý niệm cũng có thể g·i·ế·t c·h·ế·t hắn? Một ngón tay cũng có thể khiến hắn tan tành trong một khoảnh khắc?. Nhưng Quân Nguyên Hạo vẫn không nao núng, hắn có lòng tin vào những việc đang làm, thứ bản thân bảo vệ là nghĩa lý, hắn cũng có đức tính dũng cảm, hắn sẵn sàng hi sinh.
Tên hắc y nhân rốt cuộc cũng nó ra một câu có giọng điệu hơi hơi giống con người, trong giọng nói dường như chứa sự bất đắc dĩ.
Cho dù không quan sát, nhưng kế đã thành. Ngay lập tức một trận pháp được kết thành dưới chân gã, lấy gã làm trung tâm trận. Từ dưới đất những nhánh cây đâm lên xuyên thủng lớp đất, nhánh cây liên tục leo lên bám vào chân hắn, liên tục cuốn lấy quanh chân. Hắn nhất thời có sự kinh ngạc.
Giây phút ngắn ngủi kết thúc, hai đứa trẻ lại đối mặt với nguy hiểm tiếp theo. Quân Nguyên Hạo bỗng chốc căng thẳng, hắn dường như nhận ra điều gì đó nguy hiểm đang đến gần
Hắc y nhân xoay người lại nhìn về chỗ Nguyên Họa và cô bé kia đang ẩn trốn rồi nói:
Sức quan sát của Nguyên Hạo tuy đã vượt qua những bạn bè cùng lứa tuổi nhưng hắn cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được cô bé đang dùng linh lực tạo ra một thanh kiếm, lúc di chuyển thân thể cô bé có chút di động không quy tắc rồi lại bất ngờ tấn công, nhìn như hổ đang săn mồi. Tốc độ này thật là nhanh, có lẽ chỉ có người có số linh lực vượt qua ba trăm mới có được tốc độ như vậy?
Đám quái nhân thức thời đã chạy đi trước là những kẻ chịu trận đầu tiên, đạo quang mang xuyên qua cơ thể từng tên trong số chúng, từng tên một ngã xuống. Những kẻ không biết trời cao, lấy sức mình chống cự trước sức mạnh tuyệt đối cũng ngã gục xuống nền đất một cách thê thảm nhất.
Quân Nguyên Hạo thấy căng thẳng trong lòng, thực hiển nhiên, đối phương đã phát hiện chính mình. Đồng thời, hắn cũng đã nhìn thấy hai mắt của hắc y nhân này. Đó là một đôi mắt không hề có chút tình cảm nào trong đó, hai tròng mắt hắn màu đen nhưng đồng tử lại là màu xám, một đầu tóc dài được buộc sơ sài phía sau, trên bộ quần áo màu đen nhiều họa tiết sắc sảo mà hắn đang mặc không hề có một món trang sức nào đi theo.
Quân Nguyên không hề hé răng, hắn cầm chặt thanh kiếm trên tay rồi chăm chú nhìn người hắc y nhân này, gã vẫn bất động, nhưng bậc thang căng thẳng của Nguyên Hạo thì không nó cứ liên tục tăng lên. Bây giờ trong lòng Nguyên Hạo chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hy vọng bạch y nhân này không phát hiện ra nàng là tốt rồi. Hắn không hy vọng gì hơn ở tình huống này.
Ngay lúc này một giọng nói vang lên:
Uy áp kéo dài đến khi đám dạ lang ma thú đã hoàn toàn bất động. Ma lực hắc ám bao quanh lấy Nguyên Hạo cũng dần bị hắn hấp thụ hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mi bao phủ đôi mắt không hề có chút cảm tình kia dường như có chút giật giật, ngay sau đó, thân thể hắn di động, thân thể hắn giống như là một luồng ánh sáng chợt lóe lên. Cô bé đứng trước mặt Nguyên Hạo cũng di chuyển theo, tốc độ rất là nhanh.
-Đến lúc phải trở về rồi!!
Bỏ qua vấn đề tại sao bọn chúng có thể đến được đây thì vấn đề quan trọng trước mắt hiện giờ là làm sao có thể tránh được bọn chúng?. Nếu chúng thực hiện một cuộc rà soát hay sử dụng thần thức dò tìm thì đều là cửa tử đối với Nguyên Hạo hoặc là cô bé.
Đến khi hắn mở mắt ra thì hoảng sợ phát hiện những tên quái nhân vốn đang nằm trên đất bây giờ đã biến mất hết, tên hắc y nhân thì vẫn còn đứng ở chỗ cũ.
Quân Nguyên Hạo lập tức lao tới vung nắm đấm nhằm cướp người, đồng thời thi triển để nhánh cây quấn lấy tay hắn một cách nhanh chóng.
-Mắt cô làm sao thế?...
Các mạch máu xanh đen cũng lần lượt biến mất, chúng trở thành một phần của cơ thể như ban đầu, luồng ma lực xâm nhập vào cơ thể của hắn cũng hòa nguyện với sức mạnh thuần túy chảy sâu trong cơ thể.
Mọi việc xảy ra quá nhanh giống như là Nguyên Hạo vừa mới hoa mắt vậy, mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh, ngay lúc này ngay cả tiếng nhịp tim của mình, Nguyên Hạo cũng có thể nghe thấy.
Không để tâm đến cô bé nữa, hắn vẫn luôn tồn tại lo lắng xen lẫn căng thẳng trong người. Hắn cảm nhận được rằng sẽ có thứ gì đó nguy hiểm đến gần mà y không thể chống trả.
-Phải...không cần quá lo lắng...ta vẫn có thể nhìn được nó có chút đặc biệt.. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bé ngừng việc giãy dụa lại rồi ngẩng đầu nhìn tên hắc y nhân.
Một giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong rừng cây.
-Không được ta là nam tử hán ta sẽ bảo vệ cô
-Ngươi đi nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa đâu. Sẽ rất ngại, nếu ta lại đẩy ngươi vào nguy hiểm lần nữa.
Quân Nguyên Hạo nhíu mày rồi kiên quyết lắc đầu, nói:
Một đạo quang mang trong suốt xuất hiện trên không trung rồi nhanh chóng lóe lên vài cái xuyên qua cánh rừng. Quang mang mang theo thanh âm chói tai lao vút về phía đám quái nhân.
Sau một lát, tên hắc y nhân nhíu mày:
Hai mắt Quân Nguyên Hạo khẽ nhúc nhích, hắn bóp nát vài sợi rau mùi được hái ven đường rồi chà lên người của hắn và cô bé, để tránh bọn chúng đánh hơi được mùi bọn họ, sau đó ôm cô chạy sang một lùm cây, hắn đem cô đặt trong lùm cây rồi mình thì nằm đè lên đó, hắn dùng khủy tay chống đỡ thân thể để thân thể không tiếp xúc với cô bé, hơn nữa hoàn toàn có thể che chở thân thể cô.
Hắc y nhân dứt câu, vụt một cái thanh kiếm trên tay Nguyên Hạo gãy vụn, Cô bé từ khi nào đã đứng chắn trước mặt Nguyên Hạo, nhờ vậy mà gã hắc y đã thu lại uy áp từ bản thân để tránh làm tổn thương cô bé, cô dang hai tay ra cố gắng che chắn và quật cường nhìn hắn lắc đầu. Đôi mắt của gã hắc y vẫn không có chút tình cảm nào, thậm chí nó lại có thêm sự sắc lạnh, khiến Nguyên Hạo cũng phải lạnh sống lưng.
Ngay lập tức, một lực lượng lớn truyền tới, đè nén lên cơ thể Nguyên Hạo, khiến cơ thể hắn trùng xuống trước sức nặng. Nhưng hắn không chịu khuất phục, hắn lấy tay chống đỡ để không quỳ gối. Nhưng luồng uy áp là quá lớn vượt ngoài khả năng, Quân Nguyên Hạo lập tức bất tỉnh.
Tên hắc y nhân đứng đó không hề nhúc nhích, Quân Nguyên Hạo cảm thấy người đứng trước mặt này còn mạnh hơn rất nhiều so với những dã thú mà hắn đã gặp, hắn cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Sau một hồi lâu, Nguyên Hạo cũng đưa ra nhận định của bản thân đối với đám quái nhân này. Việc làm này cũng làm y có đôi chút sợ hãi trong lòng, phần căng thẳng bên trong cũng ngày một dâng lên. Nhưng thể quá khắt khe khi cho rằng Nguyên Hạo là kẻ yếu đuối, hắn cũng chỉ là đứa bé vừa tròn mười tuổi, cũng chưa lần nào trải qua trận chiến khó, cũng chưa đối mặt với tình huống như thế bao giờ, đối với đứa trẻ như vậy cũng không quá lời khi nói hắn có sự dũng cảm thật sự.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.