Thiên La
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 485: Phong Minh Viên
Bên trong Thượng Cổ Chiến Trường, Lâm Phong cũng từng lấy được hai viên hồn châu, từ đó đến giờ vẫn được lão đầu bảo quản.
- Lão đầu có muốn làm vài ly không ?
Đám người trong tửu quán đã sớm không vừa ý Lâm Phong, dám tán tỉnh mỹ nữ ngay trước mặt bọn họ, đúng là không coi ai ra gì.
- Chiến đê, ai thua người đó trả linh thạch.
Lâm Phong nói thầm, bây giờ mà không đồng ý thì chẳng khác nào nói Nam Cung Như Mộng không phải thiên kiêu, cũng không so được với Trương Thừa Ân.
- Tiểu tử ngươi vẫn còn tâm trạng để uống rượu ?
- Lần này nể mặt lão bản ta bỏ qua cho các ngươi.
Ngay cả lão đầu cũng không hiểu được nguyên nhân, rõ ràng mọi chuyên đều nằm trong dự tính đột nhiên lại xuất hiện vấn đề.
- Các vị khách quan có chuyện gì cứ bình tĩnh giải quyết.
- Quân tử không làm chuyện mờ ám, lão cũng biết tính ta còn gì.
Lâm Phong vừa đi vừa cầu nguyện, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt ẩn hiện kinh ngạc.
Chương 485: Phong Minh Viên
Ngoài trừ tửu quán ra thì còn có mấy chục tiểu viện đơn độc dùng để phục vụ những vị khách nhân thích yên tĩnh và hướng nội.
Phong Minh Viên là tửu lâu tương đối nổi danh bên trong Đan thành, tuy không thể so với Bạch Vâu Lâu nhưng cũng là một nơi không tệ để tu sĩ tụ tập.
Nam Cung Như Mộng mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh, ánh mắt phong tình.
Lý Mộng Kỳ vừa bước vào tửu quán, nàng nói vài câu với lão bản sau đó nhận lấy một cái lệnh bài rồi rời đi.
Gặp được lão đầu chính là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời Lâm Phong, nhờ lão mà hắn mới có được như ngày hôm nay, mỹ nhân, linh thạch và địa vị đều có đủ, nhân sinh đến thế là thôi.
Cứ tưởng sẽ có một tương lai tươi sáng không ngờ phiền phức liên tục kéo đến, từ khi bước chân vào Nam Hoang, Lâm Phong chẳng có được mấy ngày bình yên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Tiểu Phong tử, lần này đệ thảm rồi.
- Nói nhiều quá, mau đánh đê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc nhìn thấy Trương Thừa Ân mang hồn châu ra trao đổi thì lão chỉ nói với hắn phải dùng mọi cách để lấy được.
- Tiểu Phong tử cho ta xem hồn châu của đệ một chút có được không ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Phong chuẩn bị làm thêm vài ly chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đại môn Phong Minh Viên, nơi đó có một bạch y nữ tử vừa bước vào.
Sau khi kiểm tra vài lần, Lâm Phong lấy ra một cái hộp ngọc cùng với một cái ngọc giản đưa cho đối phương.
Lâm Phong bước tới trước mặt Lý Mộng Kỳ, cặp sắc nhãn không ngừng đánh giá mỹ nhân đối diện, khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười vô sỉ.
- Mọi người xem như tại hạ chưa nói gì.
- Có phải tiểu tử ngươi lại lén lút làm những chuyện mờ ám gì đó đúng không ?
- Ta cũng muốn kết giao, chỉ cần mười vạn trung phẩm linh thạch là được.
Lâm Phong mất nữa giờ để tìm được nơi này, trước mặt hắn là một đại môn to lớn mở rộng, có vài tu sĩ ra vào.
Lão bản đưa cho Lâm Phong một cái lệnh bài sau đó kêu người dẫn hắn rời đi, bộ dáng giống như đuổi tà.
- Lão tử không tin, có ngon thì nhào vô.
- Tại hạ Lý Thành Hổ, không biết tiên tử xưng hô thế nào ?
Lâm Phong thu lại hồn châu, mặt không đổi sắc.
Lúc đi đường không gặp đạo tặc thì gặp sa bạo, tu luyện thì bị tập kích, ngồi không cũng bị để ý, thê thảm nhất là buổi đấu giá mấy hôm trước, không làm ăn được gì còn mất thêm một đống linh thạch, nghĩ nó chán.
- Không có gì, tại hạ nhận nhầm người.
- Nhìn cái gì, có tin lão tử đánh các ngươi không.
- Mọi chuyện đều nằm trong tính toán của lão phu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Lão tử dùng một tay cũng trấn áp được tiểu tử ngươi.
Lý Mộng Kỳ lạnh lùng nhìn tên lưu manh đối diện, bình thường sẽ có người giúp nàng giải quyết loại tạp nham này nhưng hôm nay nàng có chuyện bí mật cần làm nên không mang theo người.
Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt đồng cảm nhìn tên sư đệ, dùng một gốc thiên cấp dị dược để đổi lấy thứ đồ chơi nhàm chán này, nhìn kiểu gì cũng thấy lỗ.
- Đúng là cái miệng hại cái thân.
- Nhất túy giải thiên sầu, đây gọi là đúng người đúng thời điểm.
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, vừa bước vào tửu quán thì nhìn thấy ánh mắt xem thường của đám tu sĩ xung quanh.
Tâm tình của Lâm Phong lúc này rất phức tạp, cuộc đời của hắn giống như một trận cá cược, lúc đỏ lúc đen.
Nếu như để Lý Mộng Kỳ đến Phong Minh Viên trước thì kế hoạch của Lâm Phong xem như đổ sông đổ bể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Tiên tử xin dừng bước.
- Thật là một mỹ nhân cá tính.
Phong Minh Viên có mấy chục cái tiểu viện, mỗi cái đều được đánh một số thứ tự, muốn vào được bên trong thì phải có lệnh bài tương ứng.
Lâm Phong nhìn đối phương người đông thế mạnh lập tức lui về phía sau, vẻ mặt tươi cười.
Lý Mộng Kỳ vừa bước ra tửu quán thì có một giọng nói từ sau truyền đến.
Vừa rời khỏi Bạch Vân Lâu, Lâm Phong lập tức chạy đi tìm một chỗ để dịch dung sau đó chạy thẳng đến Phong Minh Viên nhưng vẫn mất một khoảng thời gian.
Lão bản nhìn thấy tình hình không ổn liền bước ra ngăn cản.
- Cũng đúng, dù ngươi có dám làm cũng không dám nhận.
- Ta không thích ngồi với bọn chúng, cho ta một cái tiểu viện.
Đúng lúc này có vài thanh niên mặt y phục của Phong Minh Viên bước tới.
Lâm Phong trừng mắt nhìn lại.
- Tiểu nữ cũng chỉ cần một gốc thiên dược là được.
Lâm Phong đưa hộp ngọc cho Phi Dao.
Thêm vài giờ trôi qua, đại hội kết thúc, thiên kiêu lần lượt rời đi, vừa rời khỏi Bạch Vân Lâu, Lâm Phong nhờ Huân Vũ đưa Phi Dao đến nội thành rồi sau đó chạy mất.
Trong lúc Lâm Phong không biết làm sao thì nghe được giọng nói của tiểu sư tỷ truyền đến, cảm giác không khác gì nghe được tiên âm.
- Hai vị khách quan, có chuyện gì sao ?
- Tránh ra.
Phong Minh Viên không giống với tửu lâu thông thường, phía sau đại môn là một không gian rộng lớn với đầy hoa thơm cỏ lạ.
Lâm Phong bước vào tửu quán sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, sẵn tiện gọi thêm một bình linh tửu và vài món ăn.
- Không sao, dùng một gốc thiên dược để kết giao với một vị thiên kiêu cũng không tệ.
- Lão đầu, có thể cho ta xin chút hi vọng không ?
Lâm Phong kinh thường nhìn đám tu sĩ đối diện, hắn mỉm cười nói với lão bản.
- Hình như cũng không có gì đặt biệt.
- Không thành vấn đề.
Lãnh Phi Dao nhìn thấy tên sư đệ hoàn thành giao dịch, vẻ mặt hưng phấn.
- Thức ăn ở đây không tệ.
- Nơi này thật rộng a.
- Vậy Lâm đạo hữu có muốn kết giao với Như Mộng không ?
- Hi vọng là không đến muộn.
Thời gian trôi qua, đến lượt Mẫn Quân trao đổi vật phẩm, chỉ tiết là không tìm được băng hỏa linh chi.
- Có liền.
Phi Dao nhìn viên bạch châu nằm im trong hộp ngọc, thứ này làm cho linh hồn của nàng có chút thanh tịnh và tỏa ra một ít bạch quang thì không còn công dụng nào khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.