Thiên La
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 353: Trở về.
Không nhờ lão đầu nói thì hắn cũng quên mất chuyện tổ địa của Liễu gia, địa đồ lần trước lấy được bên trong U Minh thánh cung vẫn luôn nằm im bên trong giới chỉ.
- Lâm sư đệ, có thể kể lại tình hình lúc đó được không ?
- Vẻ bề ngoài quan trọng như vậy sao ?
Chương 353: Trở về.
Lão đầu nhìn mà cảm thán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Bên ngoài không có cấm chế, xem ra không phải bảo vật.
- Tìm thấy rồi.
Lãnh Hàn Băng từng đến Bắc Hoang tu luyện cho nên Lãnh gia chắc chắn có địa đồ.
Thiên địa rộng lớn chỉ có một trăm lẻ tám mảnh hộ thần giáp, muốn tìm một mảnh đã khó, tính luôn lần trước thì đã là bốn mảnh.
- Oa… thật hoành tráng.
- Hết rồi.
- Tiểu tử ngươi thử đến Lãnh gia tìm xem.
- Thức ăn bên trong Thực Vi Hiên rất tốt, chắc chắn sẽ không có độc.
- Không biết là thứ gì bên trong.
- Có chuyện gì ?
Phong Viêm nhíu mày, hắn sợ Phi Dao chơi lớn nên lúc chọn thức ăn đã đứng bên cạnh nghe lén, chắc chắn không phải mấy món này.
Trong thời gian Liễu gia ở lại thánh cung, Liễu Huân Vũ từng đến Đan cung tìm Lâm Phong nhưng chỉ gặp được Phi Dao ở đó, sau khi trò chuyện một lúc thì biết được người nàng cần tìm đã rời đi.
- Không biết Vạn Bảo các có không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Tham kiến thủ lĩnh.
- Chẳng lẽ sư tỷ muốn ta tìm uyên ương?
- Vì ta sao?
Lâm Phong ngồi bên cạnh gắp một miếng tôm bỏ vào miệng, mùi vị tốt hơn hắn tự chế biến không biết bao nhiêu lần.
- Hừ, với thiên phú của đệ dù luyện thêm mấy kiếp cũng không phải đối thủ của Kinh Sương tỷ tỷ.
- Là uyên ương.
Đêm xuống, bên trong một căn phòng xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, hỏa ảnh và hắc vụ liên tục xoay vòng, ở giữa là một nam tử đang nhắm mắt vận công.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một đám người từ bên ngoài bước vào, mỗi người mang theo một món ăn.
Hoang Nguyên vô tận, màn đêm u ám, vài chục hắc y nhân lặng lẽ lướt đi, lúc sau bọn họ dừng lên bên trên đỉnh núi.
- Đệ chỉ đứng im cho nữ nhân đó đánh một cái.
Ánh mắt Phi Dao lấp lánh ánh sao, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nhìn thấy cự hà to như vậy.
- Quân tử không làm chuyện mờ ám, đệ là quang minh chính đại thắng cược.
- Lão bà của ta tất nhiên phải tốt với ta.
- Không ngờ thanh danh của ta lại lớn như vậy.
- Mọi chuyện đúng theo kế hoạch.
- Mua ha ha ha ha… Huân Vũ tỷ tỷ, đệ yêu tỷ…
- Đợi đã.
Chỉ tính riêng đầu cự hà ở giữa thôi đã có giá ít nhất mấy vạn trung phẩm linh thạch, nếu thật sự giao nhầm thì nguy to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc trước Lâm Phong từng nhờ Huân Vũ giúp hắn tìm hộ thần giáp, hắn chỉ nói với nàng thứ này là di vật của tổ tiên, không ngờ nàng lại thật sự tìm được.
Bên trên bức thư có hai con chim đang lượn vòng nhưng hắn nhìn một lúc vẫn không biết đây là loại chim nào, lão đầu vừa nhìn là nhận ra.
Phong Viêm ngồi bên cạnh đột nhiên xen vào.
- Bớt nhảm, bọn họ đến chủ yếu là vì tổ địa, tiểu tử ngươi chỉ là thứ yếu.
Tên sư đệ ngốc của nàng vậy mà đánh thắng Kinh Sương tỷ tỷ, đúng là không có thiên lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phi Dao chớp mắt nhìn tên sư đệ.
Lâm Phong nhìn hộp ngọc trong tay, vẻ mặt mong chờ.
Bên trong hộp ngọc là ba mảnh hộ thần giáp, hai mảnh thiên văn, một mảnh địa văn, bên cạnh còn có một phong thư.
- Có phải đệ lại muốn ăn đòn rồi không ?
Phi Dao nhìn vẻ mặt lo lắng của gian thương liền trấn an.
Lâm Phong lấy ra hai tờ địa đồ, một lớn một nhỏ, cái nhỏ là tổ địa của Liễu gia, cái lớn là hắn tìm được bên trong phong ấn thượng cổ chiến trường.
- Vẫn là tiền bối cao minh.
- Xem ra nha đầu đó rất tốt với tiểu tử ngươi.
- Tình hình lúc đó vô cùng hung hiểm, có thể nói là thập tử nhất sinh, ngàn cân treo sợi tóc, phía trước có đối thủ, phía sau có yêu thú, bên dưới là hải vực vô tận…
Bên cạnh mảnh hộ thần giáp còn có một phong thư, Lâm Phong vừa mở ra lại lần nữa kinh ngạc.
Qủy Ảnh đứng trên đỉnh núi, ánh mắt u ám đáng sợ, bên cạnh hắn là U Minh thánh chủ, tay cầm u minh đại đao.
Lúc sau, hai mắt nam tử mở ra, đại thủ bắt ấn, hắc vụ và hỏa ảnh xung quanh lập tức bị nam tử thôn phệ.
Lãnh Phi Dao vừa cầm vũ khí chuẩn bị chiến đấu thì giọng nói gian thương truyền đến.
Với tốc độ tu luyện của hắn không quá ba năm chắc chắn sẽ bước vào vương giả lúc đó có thể giữ mạng trong Thánh Ma chi chiến.
- Phù, cuối cùng cũng đột phá.
- Con gì đây?
- Dừng, nói trọng điểm.
- Ta không lo chuyện đó.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu sư tỷ liền nở nụ cười đắt ý.
Thượng cổ chiến trưởng mở ra được mười mấy ngày thì Liễu gia đột nhiên chạy đến Cửu Huyền, nghe nói là bọn họ đang thăm dò một cái cổ di tích nên thuận đường ghé thăm.
Lâm Phong từng đến Vạn Bảo các tìm địa đồ Tây Hoang nhưng chỉ tìm được vài mảnh, cuối cùng phải giao dịch với đám người Hỏa Dương thánh cung mới có đủ.
Cuối cùng nàng chỉ có thể để lại một cái túi trữ vật ở chỗ Phi Dao sau đó cùng Liễu gia trở về.
Hộp ngọc mở ra, vừa nhìn thấy thứ bên trong vẻ mặt Lâm Phong tràn đầy vui sướng.
- Thì sao ?
Từng món ăn được bày lên bàn, cuối cùng là một đầu cự hà dài hơn chục thước đặt ở trung tâm.
Lâm Phong lấy ra một cái túi trữ vật, bên trong chỉ có một chiếc hộp ngọc, đây là thứ Huân Vũ nhờ Phi Dao sư tỷ đưa cho hắn.
Huân Vũ từ ngàn dặm xa xôi chạy đến nhất định là có bảo vật muốn tặng cho hắn.
- Đại ân này của tỷ quá to lớn, tiểu đệ chỉ có thể lấy thân báo đáp.
- Các vị khách quan mời thưởng thức.
- Mọi người cứ yên tâm, những thứ này là đệ mang từ thượng cổ chiến trường trở về nhờ đầu bếp ở Thực Vi Hiên chế biến.
Phi Dao vừa dứt lời liền bắt đầu càn quét chiến trường, Phong Viêm cũng động thủ, nếu nguyên liệu do Lâm Phong cung cấp thì bàn tiệt này cao nhất chỉ có gì vài trăm khối trung phẩm linh thạch mà thôi.
- Lão phu đoán không lầm thì Liễu gia đến Cửu Huyền là vì tiểu tử ngươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Có phải là đệ giở trò không, khai mau.
- Rất tốt.
- Tiểu tử ngốc.
- Mọi chuyện thế nào rồi ?
- Chẳng lẽ là giao nhầm phòng ?
Tu vi bây giờ của Lâm Phong đã là linh giả lục cấp trung kỳ, chỉ còn cách vương giả thất cấp nhị kỳ.
Tổ địa của Liễu gia nằm ở tận Bắc Hoang, Lâm Phong tìm kiếm một lúc phát hiện bên trong giới chỉ không có địa đồ hiện tại của Bắc Hoang.
- Đúng á.
Nghe nói lần này Liễu gia đến có cả trưởng lão trong tộc, tu vi bát cấp, ngoài trừ tuyệt thế thiên tài như hắn thì ai có thể làm kinh động đến tôn giả.
- Bớt nhảm, mau xem bên trong phong thư có gì.
- Sao đó thì sao ?
- Vẫn là tiểu Phong tử tốt nhất.
- Hình như mấy món này không phải chúng ta gọi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.