Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 585
Mà sau khi Ngô Hạo đã làm rõ Xá Thân Tử Trúc có tác dụng gì thì lập tức liên hệ với các bộ phận khác của Lục Bộ để bàn bạc về những rủi ro của chuyện này và những việc cần làm tiếp theo.
Nghiêm Thanh gật đầu: “Không có gì đáng lo ngại.”
Nhưng cho dù đau đến phát run, Bối Trân cũng không hề buông lỏng tay đang giữ Bạch Ngữ Dung ra.
Bạch Ngữ Dung càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, lại hung hăng hất tay Bối Trân ra, khiến bà ấy mất thăng bằng lại ngã tiếp trên bãi cỏ.
Bên kia, thành viên Lục Bộ sải bước đi về phía văn phòng của Ngô Hạo, sau khi gõ cửa và nghe thấy tiếng “Mời vào!” từ bên trong vang lên, họ mới mở cửa ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng dáng vẻ chật vật này của bà ấy lại làm cho Bạch Ngữ Dung - người vừa mới bị bắt nạt lại có một loại cảm giác sung sướng.
Tiếp đó lại có chút nghi hoặc: “Ông ta tới đây làm gì?”
Cho nên bây giờ bị Bạch Ngữ Dung hất mạnh tay ra lập tức khiến Bối Trân lảo đảo, ngã thẳng xuống bãi cỏ, rất chật vật.
"Đừng đi, dì chỉ muốn xin cháu giúp một tay thôi!"
Bối Trân túm lấy Bạch Ngữ Dung, quỳ trước mặt cô ta, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói tiếp: "Dì không gọi được điện thoại, không có cách nào liên hệ với bên ngoài. Cháu chỉ cần giúp dì gọi cho nhà họ Chung một cuộc điện thoại là được, chỉ cần gọi điện thoại thôi!"
Chu Phổ còn chưa kịp hỏi câu nào thì ở đầu bên kia Ngô Hạo đã cúp máy.
Cho đến khi cái bóng của Bạch Ngữ Dung từ từ lướt qua trước mặt Bối Trân, bà ấy mới giật mình hoàn hồn trở lại, khuôn mặt ngập tràn sự hãi, bà ấy nhìn theo bóng lưng của Bạch Ngữ Dung.
Ông ấy khựng lại một lát, không đợi Ngô Hạo trả lời, đã nhanh chóng nói cho anh ấy nghe những gì mình biết: “Xá Thân Tử Trúc rất hiếm khi được sử dụng. Người ta thường lấy vỏ của Xá Thân Tử Trúc để làm thuốc uống.
[Em hiểu rồi, cảm ơn thầy Chu.]
Ở một bên khác.
"Cháu... Cháu nói cái gì?" Trong đầu Bối Trân đầu ong ong, bà ấy mở to mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, trong lúc nhất thời đã quên mất phải cầu xin cô ta.
Bạch Ngữ Dung bị kéo đến một chỗ hẻo lánh, cô ta mới không kiên nhẫn hất tay Bối Trân ra, tức giận mở miệng: "Dì Phụng, dì kéo cháu đến đây làm gì thế? Có việc gì dì mau nói đi."
“Trước đây tôi từng nghe qua một cách nói, nhưng không biết có phải là thật hay không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Ngữ Dung nhìn Bối Trân quỳ xuống trước mặt mình, lại thấy bà ấy duỗi tay ra muốn giữ chặt mình thì lập tức lại lui về sau vài bước khiến bà ấy vồ hụt, lại ngã xuống đất lần nữa.
Chỉ còn lại Bối Trân quỳ ở đó, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm tấc đất trước mặt.
Vừa rồi trong một khoảnh khắc... Bà ấy đã trông thấy Bạch Ngữ Dung có hai cái bóng.
Cô ta từ trên cao nhìn xuống Bối Trân, cười khẩy một tiếng rồi xoay người định bỏ đi.
Ông ấy thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Phổ lắc đầu: “Cậu ấy không nói mà vội cúp máy rồi, chắc là có việc gấp gì đó.”
[Thầy Chu, thầy có thể cho em biết Xá Thân Tử Trúc khi dùng để ngâm tắm thì có tác dụng gì đặc biệt hay không?]
Bạch Ngữ Dung trông thấy dáng vẻ này của Bối Trân, dường như cô ta coi bà ấy là cái thùng rác để trút hết tất cả những điều oan ức mà bản thân phải chịu từ những người khác, cười gằn đầy ác ý với bà ấy rồi khẽ thì thầm.
Bối Trân còn chưa dứt câu, Bạch Ngữ Dung lại tỏ ra "giật mình" cho bà ấy nhìn thấy.
Chu Phổ cũng yên lặng gật đầu đồng ý, trong lòng càng cảm kích Tô Tái Tái nhiều hơn.
Ngữ Dung, xin cháu đấy, nó còn nhỏ như vậy không nên chịu đựng những thứ này, cháu mau giúp một chút đi!
Thế mà giờ đây Bối Trân lại còn bảo cô ta tự gọi điện thoại cho nhà họ Chung?
Bối Trân chưa kịp nói dứt lời nhưng câu nói này đã khiến Bạch Ngữ Dung nhớ lại lúc trước, khi đó cô ta theo Bạch Văn Liên đến nhà họ Chung, không chỉ bị thằng quỷ nhỏ Chung Tử Ngang phớt lờ mà còn khiến bản thân xấu hổ trước mặt Tô Tái Tái.
"Buông tay ra!" Bạch Ngữ Dung giữ thăng bằng được thì tức giận quay đầu lại, dậm một phát lên mu bàn tay của Bối Trân, khiến cho bà ấy la lên một tiếng thảm thiết.
Bạch Ngữ Dung xuống xe sau quản gia nhà họ Phụng, đang đi được nửa đường thì bị Bối Trân chặn được.
Cả người Bối Trân run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, hèn mọn nhìn Bạch Ngữ Dung mà nói: "Ngữ Dung, cháu giúp dì một chút đi, dì, dì chỉ còn có Tiểu Cảnh thôi..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc này, A Lai đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, còn chưa kịp hít thở thì đã nhìn về phía Ngô Hạo, nói: “Đội trưởng! Bạch Văn Liên đến rồi.”
Chu Phổ ngập ngừng rồi lại nói: “Nghe đồn Xá Thân Tử Trúc là một loại thuốc dẫn dùng để điều chế bồn thuốc đoạt xá. Không có nó là không được.”
[Trừ khi? Trừ khi cái gì?] Chu Phổ còn chưa nói xong thì Ngô Hạo đã nghe ra được ẩn ý bên trong đó, vì thế vội vàng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc Nghiêm Thanh ra khỏi phòng bệnh thì thấy sư đệ nhà mình đang nắm chặt điện thoại, khẽ cau mày đứng ngây người tại chỗ.
…
Nghĩ tới đây, Nghiêm Thanh lại toát mồ hôi lạnh vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
“Alo, Ngô Hạo hả? Có chuyện gì sao?” Chu Phổ nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, đứng ở hành lang nghe điện thoại.
"Đây là nhà của dì, chính dì còn không có cách thì cháu làm gì có cách nào đây? Dì Phụng." Bạch Ngữ Dung cố ý kéo dài, lên tiếng đầy quái gỡ.
Dì sẽ ghi tạc suốt đời đại ân đại đức của cháu, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp cháu!"
“Bạch Văn Liên?” Ngô Hạo cau mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi bỗng chốc bừng tỉnh, lôi nhân vật này từ trong trí nhớ ra.
Dừng một chút, ông ấy lại nhìn về phía Nghiêm Thanh, hỏi: “Sư huynh, thầy sao rồi?”
Sau khi lùi một bước sang một bên, cô ta mới cười khẩy nhìn bà ấy rồi lên tiếng:"Dựa vào đâu mà bảo cháu giúp dì."
Thậm chí bà ấy còn ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi khẩn cầu: "Ngữ, Ngữ Dung, lúc cháu vừa đến nhà dì, dì cũng đối xử với cháu rất tốt cháu có nhớ không?! Coi như cháu thương xót mà giúp dì một việc được không? Giúp dì một chút đi?!"
Nhà họ Chung…
"Không phải, không phải giúp dì." Bối Trân không để ý đến cơn đau, lại đứng lên một lần nữa rồi nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: "Là dì muốn cầu xin cháu giúp đứa con trai nhỏ Tiểu Cảnh của dì.
Nghĩ hay thật!
"Cháu sẽ lén nói cho dì biết. Ở trong phòng đọc sách của Phụng Hồng Bác có một căn phòng bí mật. Đáp án mà dì muốn biết... nó ở trong căn phòng bí mật đó đấy."
Đội viên nói tên của loại thảo dược đó ra xong, Ngô Hạo suy ngẫm một lúc rồi lập tức gọi điện cho Chu Phổ.
Cô ta chỉ muốn trở về phòng nghỉ ngơi tử tế.
“Cho nên không thể cho thứ này vào bồn tắm được. Trừ khi…”
“Sao đột nhiên lại hỏi thứ này?”
“Xá Thân Tử Trúc?!” Sắc mặt của Chu Phổ lập tức thay đổi: “Sao cậu lại đột nhiên hỏi điều này?”
Chương 585
Nghe xong, tim của Ngô Hạo bỗng chốc đập thình thịch, Tô Tái Tái vừa mới nhắc nhở anh ấy phải chú ý đến nhà họ Phụng nhiều hơn thì ngay sau đó đã xảy ra chuyện như vầy, thật sự là…
Bồn thuốc đoạt xá?!
"Hả? Sao lại thế được?"
Trong ánh mắt nghi ngờ của Bối Trân, cô ta nở một nụ cười ác ý, nhỏ giọng lên tiếng: " Ông chủ nhà họ Phụng... Không phải còn sống sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“À.” Chu Phổ sực tỉnh táo lại, vừa cất điện thoại đi, vừa trả lời: “Ngô Hạo mới gọi điện cho tôi, hỏi về Xá Thân Tử Trúc.”
“Thảo dược ư? Loại thảo dược nào?” Ngô Hạo nghi hoặc.
“Đội trưởng! Nghe quản gia nhà họ Phụng gọi điện nói rằng thiếu một loại thảo dược. Tuy không biết dùng để làm gì, nhưng hình như ông ta đang cần gấp.”
Hiện tại không chỉ tâm trạng cô ta không tốt mà lúc nãy còn bị Thịnh Ngạo Tình dạy dỗ một trận nên bây giờ cảm thấy đau nhức khắp cơ thể.
Thế nhưng cô ta lại bị Bối Trân đột nhiên vươn tay ra giữ lấy mắt cá chân, loạng choạng suýt chút nữa đã té ngã.
Bạch Ngữ Dung nói xong câu đó, không đợi Bối Trân hoàn hồn, cười châm biếm một cái rồi đứng dậy quay đầu rời đi.
Nhưng dùng để ngâm tắm lại là điều tối kỵ, bởi vì một khi nó vào nước thì sẽ lập tức thả ra độc tố, khiến nước tắm biến thành thuốc độc.”
"À. Có lẽ là cháu nói sai rồi." Bạch Ngữ Dung chớp mắt vài cái tỏ vẻ vô tội, sửa chữa sai lầm của mình: "Phải nói là ông ấy còn thở."
Hiện nay, cơ thể Bối Trân cực kỳ yếu ớt, vừa rồi kéo Bạch Ngữ Dung đến đây cũng đã tiêu tốn hết hơn một nửa sức lực của bà ấy.
Nói xong, ông ấy nhớ lại tình hình lúc đó rồi thở phào nhẹ nhõm: “May mà Tiểu Tái đã sớm có chuẩn bị, nếu không...”
Lúc nó len lỏi vào bên trong từ khe cửa cũng không khiến những vệ sĩ đứng canh ở cửa ra vào phát hiện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.