Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 583
“À, hóa ra là vậy.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trên đời này cũng có rất nhiều người trông giống nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi, đúng không quản gia?”
“Đúng.”
Tô Tái Tái không tự mình ra tay mà lại để cho nhà họ Thịnh, người thậm chí không nằm trong bốn gia tộc lớn của thủ đô ra tay, đây không phải là đang tát vào mặt của nhà họ Phụng, mà chính là vứt mặt mũi của nhà họ Phụng xuống đất để làm nhục họ.
Hay là... cô đã “nhìn thấy” cái gì đó rồi?
Dừng một chút, cô lại nói: “Có điều tôi muốn tự mình xử lý Phụng Hồng Bác.”
Sau khi họ đã đi xa, Tô Tái Tái mới nhìn sang Bạch Ngữ Dung đang vô cùng chật vật, sau khi chiêm ngưỡng một hồi thì cô mới nói: “Bạch Ngữ Dung.”
Bạch Ngữ Dung hít thở không thông, không nhịn được mà lảo đảo lùi lại hai bước.
“Cô, cô đang nói bậy bạ gì đó?!” Bạch Ngữ Dung trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Trước lời chất vấn của Bạch Ngữ Dung, Tô Tái Tái chỉ khẽ cười rồi chậm rãi bổ sung: “Dù cô không ra tay,... thì cô vẫn là đồng phạm.”
Tô Tái Tái nhìn theo bóng lưng của quản gia, khẽ cử động tay, trong nháy mắt có một lá bùa màu trắng bay ra, biến thành một con cá nhảy xuống mặt đất, hóa thành một cái bóng rồi nhanh chóng bơi vào trong bóng của quản gia, hòa làm một và biến mất không dấu vết.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nên dây thần kinh của Bạch Ngữ Dung vốn đã căng như dây đàn.
“Bạch Ngữ Dung, g·i·ế·t mẹ… sẽ bị trời phạt đấy.”
Lời còn chưa dứt, nhưng dường như Bạch Ngữ Dung đã nghĩ đến điều gì đó, sự oán hận trong mắt dần bị nỗi sợ hãi thay thế.
Vì vậy, Thịnh Ngạo Tình đi tới và hung hăng tát liên tục vào mặt của Bạch Ngữ Dung.
Giống như là con c·h·ó hoang cụp đuôi bỏ chạy vậy.
Ông ta không dám nói lời nào mà chỉ tùy tiện gật đầu rồi dẫn theo Bạch Ngữ Dung nhếch nhác rời đi.
“Hả? À, không, không biết.” Quản gia định thần lại, cười gượng nói: “Chỉ là… cảm thấy cậu ấy trông rất giống một người mà tôi từng biết.”
Bạch Ngữ Dung mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt như đã tẩm độc vậy.
Tô Tái Tái nhìn chằm chằm vào quản gia, sau khi nhìn chăm chú vài giây thì cô mới dời mắt đi, nói sang chủ đề khác: “Nhưng bây giờ khoan bàn về chuyện này đi.”
Cuối cùng, đến cả ba Thịnh cũng có chút không nỡ.
Thịnh Ngạo Tình lại tát Bạch Ngữ Dung một cái nữa, sau khi hài lòng nhìn thấy khóe miệng bị nứt của cô ta đang chậm rãi chảy máu ra thì Thịnh Ngạo Tình mới lắc cái tay tê dại của mình và nhìn Tô Tái Tái, như thể đang hỏi cô đã hài lòng chưa?
Ông ta thậm chí còn lùi lại một bước để nhường chỗ cho Thịnh Ngạo Tình dễ ra tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quản gia luôn nhìn theo Tô Hồng Bảo chợt giật mình bởi tiếng đóng hộp gỗ, sau đó ông ta mới định thần lại. Ông ta vội vàng rời mắt đi để bình tĩnh lại.
Dáng vẻ dữ tợn kia càng tôn lên vẻ bất lực và đáng thương của Bạch Ngữ Dung.
“Đúng, đúng!” Quản gia vừa mỉm cười đáp lại, vừa không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Nhưng vì Phụng Hồng Bác, cho dù lúc này quản gia có nuốt không trôi được sự nhục nhã này thì cũng buộc phải nuốt trôi, cho nên ông ta cố gắng mở miệng trả lời: “Không, không có vấn đề gì cả.”
! ! !
Nhưng Tô Tái Tái không quan tâm cô ta có nghe hiểu được hay không, cô mỉm cười nói tiếp: “Nhưng bây giờ không còn là vấn đề tôi có tha cho cô hay không nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến khi Tô Hồng Bảo ở một bên cảm thấy bất an và có hơi đứng không vững thì Tống Khanh mới cụp mắt xuống, âm thầm thở dài nói: “Được.”
Chương 583
Như là mấy ngày nay đã bỏ qua điều gì đó, cho đến tận bây giờ khi bị Tô Tái Tái vạch trần, cô ta mới từ từ cảm nhận được những thay đổi xung quanh mình.
Những dòng suy nghĩ cứ cuộn chạy trong đầu của Bạch Ngữ Dung, đến khi ý nghĩ này đột nhiên loé lên thì cô ta chợt đứng cứng nhắc, đờ người ra ngay tại chỗ.
Tô Tái Tái thấy rõ mọi thứ: “Sao vậy? Quản gia biết bé ngỗng nhà tôi sao?”
Tô Tái Tái cười: “Ngày thờ cúng tổ tiên.”
Ông ta chỉ thiếu điều hối cô ta mau ra tay thôi.
Còn sắc mặt của Bạch Ngữ Dung và quản gia thì vô cùng khó coi.
Tô Tái Tái đang chiêm ngưỡng biểu cảm của Bạch Ngữ Dung, hơi ngước mắt lên nhìn đỉnh đầu của cô ta, sau đó lại cười tủm tỉm nhìn cô ta, mặc kệ vết đau nhói trên tay mà nói thêm.
Nhưng Tô Tái Tái không hề quan tâm đến dáng vẻ đó của cô ta, cô vẫn mỉm cười nhìn cô ta, một lúc sau mới nói.
—— “Tôi cho cô chút gợi ý nhé.”
“Ban đầu tôi còn định tha cho cô.”
Tô Tái Tái hừ cười khi thấy vậy, nhìn ba Thịnh gật đầu: “Chuyện hôm qua xí xóa hết. Các người đi đi.”
Tô Tái Tái nghe thế, mỉm cười nhìn anh, khẽ nghiêng đầu nói: “Tôi biết sư đệ là tốt nhất mà.”
Ngay khi làm xong những việc này, vết thương trên tay của Tô Tái Tái hơi nứt ra, rách làm đôi, tiếp sau đó lập tức có vài giọt máu tươi nhỏ tí tách xuống mặt đất.
Tô Hồng Bảo không thèm nhìn quản gia lấy một cái, như thể không hề quen biết ông ta vậy.
Cô bình thản cất lời: “Trở về nói với Phụng Hồng Bác, bảo ông ta đợi đấy.”
Cô dừng lại, mỉm cười nhìn Bạch Ngữ Dung rồi hỏi quản gia: “Có phải muốn đánh hay chửi là tùy tôi quyết định đúng không?”
Tô Tái Tái thấy dáng vẻ này của cô ta thì đưa mắt nhìn quản gia đang đứng ngây người ở một bên kể từ lúc cô nói ra hai chữ “g·i·ế·t mẹ”.
“Ừm, thế thì tốt.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn Thịnh Ngạo Tình, hất cằm nói với cô ta: “Thịnh Ngạo Tình, cô đi tát cô ta đi.”
Hiện giờ Tô Tái Tái nói ra những lời này, chẳng khác nào một lưỡi dao cắt đứt chút lý trí cuối cùng mà cô ta cố gắng níu giữ, con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động, như thể sắp sụp đổ.
Tống Khanh không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, cẩn thận lau tay cho cô.
Nhưng ông ta vẫn không khỏi liếc nhìn về phía Tô Hồng Bảo.
Thấy vậy, Tô Tái Tái lại cười hỏi: “Sao vậy? Quản gia, có vấn đề gì sao?”
Từ nay về sau, số phận gắn liền với nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Tô Tái Tái rũ mắt xuống liếc nhìn cuốn rồi thản nhiên rời mắt đi, vẫy tay với Tô Hồng Bảo.
Quản gia nghe thế, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cô thì không khỏi giật mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đã biết được những gì? Cô đã biết được bao nhiêu chuyện?!
Thịnh Ngạo Tình không chỉ đã tát cô ta mười mấy cái bạt tai, mà còn túm lấy tóc của Bạch Ngữ Dung và kéo thật mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi lời này vừa nói ra, lập tức khiến Bạch Ngữ Dung sững sờ và hơi thắc mắc.
Thấy vậy, ba Thịnh không dám nói gì nữa, gật đầu cúi chào Tô Tái Tái rồi kéo Thịnh Ngạo Tình nhanh chóng rời đi.
Tô Hồng Bảo nhìn thấy những giọt máu dưới mặt đất, còn chưa mở miệng cảm thán thì Tống Khanh đã nắm lấy tay của Tô Tái Tái, vừa bôi đất sự sống mới giúp cô, vừa giơ tay kết ấn cầm máu cho cô.
“...” Cái gì?
Tô Tái Tái vừa dứt lời, Tống Khanh chợt dừng động tác trong tay lại, nhướng mi, im lặng nhìn về phía cô.
Bận rộn suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng khiến miệng vết thương ngừng chảy máu.
Ba Thịnh vui mừng khôn xiết khi nghe thấy vậy, ông ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Ngạo Tình và thúc giục: “Ngạo Tình ơi.”
“Lại làm phiền sư đệ nữa rồi.” Tô Tái Tái để mặc cho Tống Thanh lau sạch vết máu trên tay mình.
Cậu cầm hộp gỗ rồi xoay người đến gần Tô Tái Tái, kêu một tiếng “tiểu sư thúc”, sau đó cậu mở hộp gỗ ra cho cô.
Dần dần, một luồng khí lạnh từ sống lưng lan ra.
Vừa nãy Thịnh Ngạo Tình đã muốn dạy cho Bạch Ngữ Dung một bài học rồi, nhất là khi nãy cô ta đã bị ba Thịnh tát do Bạch Ngữ Dung, bây giờ Tô Tái Tái đưa ra yêu cầu này, đúng là đã cho cô ta một cơ hội.
Cô ta nhìn về phía Tô Tái Tái rồi khẽ há miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Tô Hồng Bảo “Bụp!” một tiếng đóng hộp gỗ lại, lui qua một bên đứng ở đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Ngữ Dung khẽ há miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì câu hỏi tiếp theo của Tô Tái Tái đã khiến cô ta thấy cả người lạnh như băng.
—— [Tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng chỉ cần uống nước bùa này thì từ nay số phận của gia đình ba người chúng ta sẽ gắn liền với nhau, chúng ta sẽ là người nhà thân thiết hơn cả máu mủ ruột thịt.]
“Đúng vậy.” Tô Tái Tái lạnh lùng nói, chẳng thèm nhìn Bạch Ngữ Dung và nói tiếp: “Chỉ cần cô tát đến khi có thể thỏa mãn được tôi thì tôi sẽ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
Thịnh Ngạo Tình sửng sốt, ngây người một hồi rồi mới lặp lại: “Tôi ư?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.