Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 539
"Sư huynh xem đi này." Chu Phổ chỉ vào cuối thư, lắc nhẹ đầu: "Thời gian trôi qua quá lâu, không chỉ chữ ký của thầy cũng bị mờ mà còn cả con dấu riêng của thầy cũng..."
Sau đó Khúc Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bà ấy rồi nhìn về phía mọi người. Vẫn cau mày nói: "Em không chắc mình có nhìn nhầm không, nhưng... Bản thảo này rất giống với bản thảo mà trước đây em từng nghiên cứu."
Càng xem càng sốc.
Chương 539
Dưới cái nhìn của hai người, sau khi Tô Tái Tái lặng lẽ đưa tay lên sờ mặt thì "Hả?" một tiếng chỉ vào hộp gỗ và nói: "Hộp mở rồi, mọi người xem này."
Khúc Nhiễn không chắc lắm, ngập ngừng gật đầu rồi nhìn mọi người: "Mẹ em từng nhắc đến, nhưng mà... Chắc là phải hỏi mẹ mới biết rõ hơn được."
"Thầy Nghiêm yên tâm, chúng em hiểu mà." Đại Vi nhoẻn miệng cười, dừng lại nhìn về phía Khúc Nhiên địch nói: "Đúng không Khúc Nhiên?" thì lại thấy cô ấy đang cau mày chăm chú vào bản thảo luyện đan.
Ngoại trừ một vài trang ố vàng trong hộp gỗ, tờ giấy còn đầy những ký hiệu và chữ viết khác nhau.
Dừng một chút nhìn về phía đám Thẩm An nói: "Tiểu An, thầy biết các em đều là những đứa trẻ ngoan nhưng chuyện hôm nay thầy vẫn phải dặn dò đôi lời. Không phải thầy không tin tưởng các em, mà Phụng Hồng Bác là một con cáo già, thầy lo sẽ rút dây động rừng, sẽ khiến ông ta đánh hơi thấy gì đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói của Đại Vi khiến những người khác chú ý đến sự kỳ lạ của Khúc Nhiên, tất cả đều quay lại nhìn cô ấy.
Chuyện này... Chẳng trách chẳng bao giờ thấy đàn em đem chìa khóa, trước đây còn gạt mình nói gì mà "Ra ngoài không đóng" các kiểu. Thì ra...
Lúc này mới tạm thời chuyển sự chú ý, có thể "giải thoát" cho mình.
Đúng là như Chu Phổ nói, bức thư này chỉ có thể "nghi ngờ", chứ không thể xác nhận được cái c·h·ế·t của Phụng Hồng Bác.
Chu Phổ và Nghiêm Thanh cẩn thận lấy mấy tờ giấy ra, trải sang một bên rồi cùng nhau đọc thư.
... Đỉnh quá ha.
Khúc Nhiên nghĩ đến đây rồi dời mắt nhìn bản thảo luyện đan, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ rời rạc thì đột nhiên sửng sốt, "A" một tiếng rồi lại nhìn kỹ hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khúc Nhiên nhớ lại lúc đó, khi nhìn vẻ mặt của Tô Tái Tái cùng Đại Vi thì đã hiểu rõ hơn.
"Cái gì?!" Đám Nghiêm Thanh nghe vậy vội vã hỏi: "Khúc Nhiên, em nói thật sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thì ra đây là "truyền thống" của sư môn mấy người à?
Lời này lập tức khiến Nghiêm Thanh nhìn về phía ông ấy: "Tại sao?"
"... Được rồi." Tuy rất không cam tâm, nhưng hiện tại không còn cách nào tốt hơn nên Nghiêm Thanh đành thở dài đồng ý với cách làm của Chu Phổ.
Nhưng mà buổi phát sóng trực tiếp sáng nay của Huyền Linh Sư phần lớn người xem cũng đã nhìn thấy bốn hình nhân trong phòng của Tô Tái Tái.
Những người tụ tập ở đây đều là những người mà họ tin tưởng, nên không bận tâm họ nhìn thấy bản thảo luyện đan.
Đại Vi và Khúc Nhiên nghe xong thì quay sang nhìn nhau vừa buồn cười vừa sợ.
"Vậy thì bây giờ chúng ta phải đi tìm Mễ Y để xác nhận." Nghiêm Thanh lập tức đưa ra quyết định, dừng lại nhìn về phía đám Tô Tái rồi nói với bọn họ: "Tiểu Tái, Đại Vi các em ở lại đây, các thầy đi với Khúc Nhiên một lúc rồi quay lại ngay, đến đêm đấu giá chúng ta sẽ gặp nhau ở đó."
Lời nói ra lại thành: "Khúc Nhiên, cậu làm sao vậy?"
Mà Nghiêm Thanh và Chu Phổ đang đọc thư, càng đọc càng tức giận.
Suy cho cùng Mễ Y cũng là mẹ của mình, chỉ vì một bản vẽ luyện khí chưa hoàn chỉnh mà đã bị đám người Mễ Ông Thành ép bức nhiều năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghiêm Thanh thậm chí còn vỗ bàn, cau mày mắng: "Ông Phụng này bất tử!"
Nhưng vừa nói xong Chu Phổ cau mày nhìn lá thư, một lúc sau mới chán nản nói: "Sư huynh, chỉ lá thư này thôi là chưa đủ."
"Được." Tô Tái Tái gật đầu, nhìn Khúc Nhiên đi theo Nghiêm Thanh và Chu Phổ.
Đây chắc chắn là bản sao lưu mà Quách Thành đã bí mật cất giữ, dưới đáy hộp gỗ có một lá thư bị đè.
---
Ôn Liễu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ấy, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhiên, sao vậy? Có chuyện gì à?"
Hơn nữa Đại Vi tuy hoạt bát nhưng cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Khúc Nhiên càng không cần phải nói, vì mối quan hệ với nhà họ Mễ nên cô ấy càng trong sạch.
Chính vì thế mà bây giờ cả ba người đều có vẻ "một lời khó nói hết" khi nhắc đến người giấy.
"Chi bằng chờ thêm một khoảng thời gian nữa xem sao?" Chu Phổ nhìn Nghiêm Thanh nói: "Chờ thầy có thể nói lại sẽ tự xác nhận Phụng Hồng Bác? Anh thấy sao sư huynh?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.