Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 337

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 337


“Lại nữa?!” Miêu Đại Yên thảm thiết kêu lên rồi vội vàng gọi mọi người: “Mau mau mau, còn có mười giây đếm ngược, đủ để chúng ta chạy đến thang máy!”

Chúng rũ hai tay và cúi đầu đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn đám người Miêu Đại Yên chạy ngang qua mình với sắc mặt trắng bệch và ánh mắt đờ đẫn.

“Em á?” Tô Tái Tái nhìn về phía Trác Mai, lại thấy những người khác cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng rực, cô nửa đùa nửa thật đáp: “Có phải võ hay không thì em không chắc, nhưng em có thể nhảy cao như vậy hoàn toàn là do khi còn nhỏ thường bị rượt đánh, nhảy qua hàng rào riết mà nhảy cao và xa được như vậy đó.”

“Hứ!” Chung Tử Ngang không chịu thua.

Chung Tử Ngang sợ hãi đến mức chân trái vấp chân phải, khi cậu ấy lại sắp ngã——

Cả đám người không có thời gian để chỉ trích lẫn nhau, đồng loạt quay lại nhìn hành lang phía sau, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Tô Tái Tái đang chạy ngược về.

Miêu Đại Yên thậm chí còn trượt xuống ngồi dưới đất, vừa thở hổn hển vừa khâm phục nhìn Tô Tái Tái, chú ấy lắc đầu nói: “Tiểu Tái, rốt cuộc cô còn có thể mang đến bao nhiêu điều bất ngờ nữa?”

Vừa nãy thế mà... nhảy qua đám đông như thế?!

“Chị, chị chạy nhanh như vậy mà không bị hụt hơi sao?” Mặc dù Chung Tử Ngang được Tô Tái Tái kéo chạy theo, tiết kiệm rất nhiều sức lực, nhưng cậu ấy vẫn thở hổn hển.

Nhiệm vụ thứ hai yêu cầu mọi người đi qua khoa cấp cứu rồi đi thang máy lên tầng bốn, như thế mới được cho là hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên, vì vừa nãy Chung Tử Ngang làm chậm trễ thời gian, nên khi cả nhóm vừa đi tới giữa hành lang khoa cấp cứu, ánh đèn vốn ảm đạm lập tức “bụp!” một tiếng trở thành màu đỏ nhấp nháy.

Tuy nhiên, sau khi định thần lại thì anh ấy lập tức cảm thấy hăng máu, quay lại phấn khích hét lên với đám người chị Hà: “Đừng ngây ra đó nữa! Đưa lên hot search!”

Cư dân mạng cũng vậy, bắt đầu bàn tán sôi nổi về cảnh tượng ban nãy.

Sau đó nhìn Tô Tái Tái mặt không đỏ bừng, tim không đập nhanh, cậu cảm thấy đúng là không thể tin được.

Nhưng Tô Tái Tái không hề lơ là, nhân lúc đám thây ma chưa hoàn toàn bao vây mình thì cô đã cõng Chung Tử Ngang bỏ chạy, thậm chí khi gặp bức tường thây ma ngăn ở phía trước, cô giẫm thẳng lên ghế lấy trợ lực để nhảy, sau đó vươn tay trèo lên cửa sổ thông gió phía trên, trực tiếp từ đỉnh đầu của bức tường thây ma nhảy qua.

Trác Mai cười trộm, đến lượt chị ấy hòa giải cho Miêu Đại Yên: “Cụ ơi, đi thôi.”

Miêu Đại Yên ở bên cạnh thấy vậy thì mau chóng giảng hòa: “Được rồi, được rồi, tôi tin cậu chủ nhỏ nhất định sẽ làm được, đúng không cậu chủ nhỏ?”

Cùng lúc đó còn có tiếng loa phát sóng mà mọi người quen thuộc xuất hiện: [Hết giờ, trò chơi Ám Hương bắt đầu.]

Chung Tử Ngang bị cô dắt đi, nhưng cậu ấy vừa chạy vừa mạnh miệng cãi lại: “Tôi đi được!”

“Hack kiểu như này tôi mở không nổi.” Bách Trúc cũng kinh ngạc lẩm bẩm.

“... Không đúng. Đạo diễn Bách à.” Phó đạo diễn La ở trường quay tỏ ra bối rối, giọng điệu sâu xa nhìn vào hình ảnh phát sóng trực tiếp, chậm rãi quay lại nhìn Bách Trúc rồi nói: “Anh mở hack cho cô Tô sao?”

Tô Tái Tái chậc một tiếng, dừng lại rồi hơi cúi người sang một bên, nắm lấy tay của Chung Tử Ngang rồi lại kéo cậu ấy dậy, sau khi xoay người thì cô đã cõng Chung Tử Ngang trên lưng.

Khúc Nhiên dẫn theo Trác Mai là người thứ hai chạy đến nơi, năng lượng vận động của Trác Mai không tốt lắm, Khúc Nhiên đã kéo chị ấy chạy khi chạy được nửa đường, nếu không thì chị ấy thực sự không thể đến nhanh như vậy.

Thậm chí có một số cư dân mạng còn nghi ngờ trí nhớ của chính mình, không dám chắc đó có phải là thật hay không.

Động tác lưu loát gọn gàng, ngầu vô cùng. Khiến cư dân mạng đều khâm phục [wow…] lên.

Thịnh Điền là người đầu tiên chạy đến thang máy, sau khi nhanh chóng nhấn nút thang máy thì anh ta quay lại nôn nóng gọi mọi người: “Mau mau mau!”

[???!] Phòng phát sóng trực tiếp.

“Tất nhiên, chạy là chương đầu tiên của kỹ năng chạy trốn. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng dễ dàng thua cuộc khi chạy.” Tô Tái Tái tiếp tục lấy mình làm gương: “Đây gọi là kinh nghiệm, học hỏi đi.”

Mà lúc này Trác Mai lại nêu ra một thắc mắc mà cư dân mạng đang vô cùng muốn hỏi nhưng lại không có cơ hội để hỏi: “Tiểu Tái, em có học võ à?”

“Nếu cậu thực sự đi được thì không cần tôi quay lại rồi. Trẻ con lúc cần nhượng bộ thì nên học cách nhượng bộ.” Tô Tái Tái kéo cậu ấy chạy, vừa chạy vừa dạy dỗ cậu ấy: “Trẻ con đáng yêu thì có người thương.”

Câu nói này khiến cư dân mạng cười lăn lộn, vừa cười vừa thả bình luận nổi cho đám người Miêu Đại Yên: [Cụ đừng nói nữa, mau chạy đi!]

Thế giới của trẻ con đúng là khó hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng đây chỉ là “ảo giác” nhất thời mà thôi.

... Được thôi.

[A a a chị Tái Tái đang đối mặt trực diện với tôi!]

Ở bên kia, Tô Tái Tái đang cõng Chung Tử Ngang chạy về phía thang máy thấy Miêu Đại Yên đang trợn mắt nhìn mình, thế là cô vội vàng kêu lên: “Mau vào thang máy!”

#Chị Tái Tái bảnh bao cứu người!# hot search xuất hiện!

... Không, chú ấy giảng hòa mà còn làm sai sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thậm chí cảm thấy đám “thây ma” ở hai bên đang nhìn chằm chằm vào hai người họ như thể không còn đáng sợ đến thế nữa.

Điều này khiến Miêu Đại Yên sững sờ, sau đó đau khổ bất lực lắc đầu.

Được rồi, có lời này của thần tượng thứ hai, một người lớn tuổi như chú ấy đột nhiên cảm thấy có chút an ủi.

Chương 337

Miêu Đại Yên chưa kịp thở hổn hển đã nhìn về phía mọi người, định hỏi đủ người chưa thì phát hiện Tô Tái Tái và Chung Tử Ngang đều không có ở đây.

Mọi người đều đồng loạt lắc đầu cười, tỏ vẻ không tin.

Khi [0.] vừa dứt lời thì đám “thây ma” kêu gào tranh nhau chạy ra khỏi phòng bệnh, khi chúng giương nanh múa vuốt xông về phía Tô Tái Tái và người còn lại, đừng nói là cư dân mạng, ngay cả đám người Miêu Đại Yên cũng phải hít hà một hơi.

Còn Chung Tử Ngang thì đang nằm sấp trên hành lang cách cô vài bước. Vừa nhìn cũng biết cậu ấy đã vô tình té ngã do khi nãy chạy theo.

“À ừ ừ!” Đám người chị Hà định thần lại, kìm nén cơn kích động trong lòng rồi nhanh chóng cắt đoạn đó thành một video ngắn và đăng lên weibo.

[Mẹ ơi, con nhất định phải gả cho cô ấy! Dù có lăn lộn dưới đất thì con cũng phải gả cho cô ấy!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những người cũng bừng tỉnh bởi lời nói của Tô Tái Tái còn có đám diễn viên quần chúng thây ma, sau khi định thần lại thì chúng mau chóng vừa kêu gào “gừ gừ gừ!” vừa lao về phía hai người họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chung Tử Ngang nghe vậy, liếc nhìn chú ấy rồi kiêu ngạo hừ một tiếng, tuy tức giận nhưng cậu ấy vẫn đi theo Tô Tái Tái.

—— [Đếm ngược năm giây. 5…]

“Ôi đệch! Chỉ có năm giây ư?!” Miêu Đại Yên vừa chạy vừa hét lớn: “Lần này tôi thật sự phải trèo tường rồi!”

Nhưng dáng vẻ giương nanh múa vuốt cũng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc thang máy từ từ đóng cửa lại.

Vừa dứt lời ——

“Hứ? Hứ cái gì mà hứ? Đây là lời nói chí lý.” Tô Tái Tái không chút thở hổn hển, vừa chạy vừa dạy dỗ cậu ấy: “Cậu có biết từ nhỏ đến lớn tôi đã dựa vào câu này mà tránh đi bao nhiêu trận đòn không? Học hỏi đi nhóc con.”

Ngay cả đám diễn viên quần chúng cũng sửng sốt, chớp mắt nhìn Tô Tái Tái ngầu quá mức, hồi lâu chưa định thần lại.

“Hả?!” Thịnh Điền và Khúc Nhiên đều sững sốt, nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi đối phương: “Không phải anh/cô dắt cậu ta sao?!”

Sau khi cảm nhận được thang máy bắt đầu đi lên thì mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Còn cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp thì bị lời nói này của Tô Tái Tái chọc đến bật cười ha hả.

[3. 2…]

—— “Chậc.”

[Chị Tái Tái!!!]

[Á á á, đáng sợ quá!]

Tuy nói rằng chúng không làm gì cả, nhưng chỉ nhìn như vậy thôi cũng khiến mọi người cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Các động tác uyển chuyển mượt mà, thậm chí còn hay hơn cả cảnh đấu võ tỷ thí! Điều này khiến cư dân mạng ai nấy cũng phấn khích đến la lét liên tục trong khu bình luận nổi.

Chú ấy lập tức mở to mắt nhìn xung quanh và hỏi: “Tiểu Tái và cậu chủ nhỏ đâu?!”

Chung Tử Ngang không nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.

Tiếp đến là Miêu Đại Yên.

“...” Chị vẫn thấy khá tự hào à?!

Đám “thây ma” đứng ở hai bên phòng bệnh đang mặt không cảm xúc nhìn hai người họ.

Một lời nói khiến mọi người bừng tỉnh, Miêu Đại Yên vội vàng nhấn mở thang máy để mọi người bước vào, sau đó sốt ruột thúc giục Tô Tái Tái: “Mau mau mau!”

Ghê gớm quá rồi đấy, đúng không?!

“???!” Đám người Miêu Đại Yên.

Những diễn viên quần chúng “thây ma” vốn nằm yên trong phòng bệnh cũng bước xuống giường bệnh ngay khi chuông báo động vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“...” Chúng tôi nghe cô nói nhảm.

“Thằng nhóc này, té cũng không lên tiếng.” Tô Tái Tái vỗ nhẹ vào đầu của cậu ấy, cô lập tức kéo cậu ấy dậy rồi chạy về phía thang máy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 337