Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 317

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317


… Tiếc là bây giờ không có ai để ý tới nó cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm An sợ ngây người, vội quay đầu nhìn, khi thấy chẳng biết từ lúc nào mà Bạch Ngữ Dung đã đứng ngay sát cạnh mình, anh ấy khẽ gật đầu chào, đặng hỏi thăm: “Có gì không em?”

Để tôi đi lấy giúp em một đôi. Sau đó em chỉ cần viết tên mình lên trên là từ giờ trở đi, đôi giày đó sẽ thuộc về em.”

Vài giây sau, cô ta mới nghiêm mặt, khôi phục biểu cảm như bình thường, rồi nhanh chân đuổi theo các bạn.

Có điều lúc này mấy sinh viên còn lại đang bận nói đùa với Chu Phổ nên không ai chú ý tới dáng vẻ này của cô ta cả.

Thẩm An chớp mắt vài cái, hoảng loạn gật đầu rồi vội xoay người đi nhanh như bay, muốn mau mau lấy giày về cho Bạch Ngữ Dung.

Cô ta cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn giả vờ rụt rè, gật đầu đáp: “Dạ.”

“Có em ở đây thì chị khó mà thất bại được lắm.”

Hôm nay không chỉ có mình Chu Phổ, mà cả Thẩm An cũng tới, điều này khiến hai mắt Bạch Ngữ Dung sáng rực lên như đèn pha, chẳng biết đang mưu tính chuyện gì nữa.

Phản ứng này của Thẩm An khiến Bạch Ngữ Dung sững sờ.

“Đi theo tôi.” Thẩm An nói một câu, rồi lập tức xoay người đi trước, không thèm để ý xem Bạch Ngữ Dung có đuổi kịp hay không.

Vừa dứt lời, mọi người lập tức bật cười thành tiếng, tới cả Chu Phổ cũng vui vẻ cười theo.

“Thầy Chu ơi, thầy lại lấy danh nghĩa dạy bọn em nhận biết mầm thảo dược để sai bọn em nhổ cỏ giúp thầy nữa rồi.”

Tuy đã được đậy kín và đặt ở góc khuất, nhưng Thẩm An vẫn thấy không yên tâm khi để Bạch Ngữ Dung qua đó một mình.

Tiếc là ngay lúc cô ta định để lộ phần mắt cá đã khiến Thẩm An bị hớp hồn ban nãy thì Thẩm An lại gật nhẹ đầu chào, rồi tức tốc xoay người đi về phía Chu Phổ đang bị đám sinh viên bao vây.

May là ai ai cũng hiểu hai bên chỉ đang đùa giỡn mà thôi, vì thế sau một trận cười khoái trí, Chu Phổ vỗ tay thật lớn, nói: “Đủ rồi ha, đến giờ các vua hề nhí nghiêm túc làm việc rồi đó, mau theo thầy ra vườn nào.”

Bạch Ngữ Dung thấy anh ấy lén lút tránh né mình thì thoáng cụp mắt, lúc ngẩng đầu lên lại biến trở về dáng vẻ ngây thơ lúc trước: “Em muốn hỏi đàn anh là… Lát nữa chúng ta phải thay giày đúng không ạ? Nhưng em…”

Thú thật, đôi mắt to tròn, lúng liếng đó của cô ta thật sự rất mê người.

“Mầm cây ạ.” Tô Tái Tái đáp, rồi cúi đầu nhìn chú mèo con đang cọ tới cọ lui dưới chân mình.

Sau đó, ông ấy giả vờ tức giận quát: “Đi mau lên.” Rồi lại nói thêm: “Thầy con đang lo mấy đứa bọn em sẽ nhìn nhầm mầm thảo dược của thầy là cỏ dại mà nhổ hết đây này.”

Bạch Ngữ Dung tưởng anh ấy đang thẹn thùng, vội xách giày lên, yểu điệu hô một câu: “Đàn anh, chờ em với ạ.”

Mọi người đồng thanh ứng tiếng trả lời, rồi lại quay sang cười đùa với nhau sau lưng Chu Phổ, nhìn dáng vẻ vui sướng này của họ, trông chẳng giống đi học, trái lại giống đang đi cắm trại hơn.

Ngon thì nhào dô làm một trận nè.

Tô Tái Tái đưa cho cô Nghiêm, tức Ôn Liễu, mấy cái túi.

Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng lưng dần xa của Thẩm An, khóe môi khẽ cong lên, để lộ ý cười đắc chí.

Thẩm An vội vàng dời mắt, nhìn thẳng về phía Bạch Ngữ Dung, nghiêm túc trả lời: “Yên tâm đi, lúc nào thầy Chu cũng chuẩn bị giày mới cho sinh viên mới hết. Cỡ giày của em bao nhiêu?

***

Thẩm An lặng yên nhìn Bạch Ngữ Dung một lúc lâu, tới tận khi Bạch Ngữ Dung bắt đầu nghi ngờ sức quyến rũ của bản thân, thì Thẩm An mới thở phào một tiếng, nói: “Vậy để tôi dẫn em qua lều cho em tự chọn.”

Tiểu Tái à, câu này của em nghe… oách đấy nhỉ.

Cô ta cắn nhẹ môi dưới, để lộ biểu cảm không cam tâm, thế là vội vàng xỏ chân vào đôi ủng chống nước, rồi giả vờ “A” một tiếng, khiến Thẩm An phải ngoái đầu lại nhìn cô ta.

Mặt khác, Bạch Ngữ Dung và mười mấy bạn học trong lớp đang cùng nhau đi tới hiệu thuốc của Chu Phổ.

“Đợi vài hôm em muốn nhờ chị giúp rèn một bộ kim châm cứu trung y. Cho nên dùng cái này để trả tiền công cho chị.” Tô Tái Tái chỉ về phía cái chuông nói.

… Anh ấy là học trò, cũng là trợ lý của thầy, tất nhiên phải đi theo giúp đỡ thầy rồi.

… Không ngờ Bạch Ngữ Dung không chỉ sở hữu vóc dáng xinh đẹp mà làn da cũng vô cùng mịn màng, tới mấy ngón chân cũng ưa nhìn cực kỳ.

Đại Vi nhìn Tô Tái Tái rồi lại nhìn về phía cái chuông.

Tiền công?

Cô ta ngập ngừng vài giây, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân mình, xấu hổ nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên em học tiết của thầy nên không có mang theo giày tới đây ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dạ, cảm ơn đàn anh.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười ngọt ngào nhận lấy, sau đó ngồi xuống chiếc ghế xếp nhỏ đặt kế bên, chuẩn bị đổi giày.

“Thế à…” Tô Tái Tái nghĩ nghĩ một lúc rồi thò tay ra sau mũ áo, sau khi nhận được cái chuông do người giấy nhỏ ném tới tay thì đưa luôn cái chuông cho Đại Vi: “Thế thì cho chị cái này nè.”

Thấy Tô Tái Tái gật đầu thì lập tức xua tay: “Không được, không được, chị chưa rèn thành công lần nào hết á.”

“Ừm… xem như là trả tiền công trước cho chị.” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rồi ba chân bốn cẳng chạy theo.

“Dạ, làm phiền đàn anh Thẩm rồi.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười rạng rỡ, hai gò má ửng hồng, đôi mắt lóng lánh nước nhìn Thẩm An chằm chằm.

Ôn Liễu thấy Tô Tái Tái trả lời chung chung, lập tức hiểu ra cô không muốn giải thích quá rõ ràng, bèn cười tủm tỉm cất túi mầm đi, sau đó cúi đầu cùng cô ngắm mèo con.

“Nhờ chị rèn cho hả?” Đại Vi trợn to mắt hỏi lại, vẻ mặt khó tin dùng ngón tay chỉ về phía mình.

Tô Tái Tái ôm nó vào lòng, chơi với nó một lát rồi mới thả xuống đất, sau đó đứng dậy, hỏi: “Cô Nghiêm ơi, thầy Nghiêm bao giờ về ạ?”

“Hở? Đây là cái gì vậy?” Đại Vi nhận lấy có chút khó hiểu, cô ấy thử lắc lắc một cái nhưng không nghe thấy chuông kêu, thế nên lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái.

Lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thật thì sao?

Thấy nó thoải mái kê mông ngồi trên mu chân Tô Tái Tái, bà ấy không kiềm được mà che miệng cười vài tiếng, lại ngẩng đầu nói với cô: “Xem ra nhóc mèo này cũng biết em là người đã cứu nó đấy.”

… Tới lúc thi kiểu gì mấy đứa cũng sẽ đổ lệ cho xem.

Có điều, trong mắt Bạch Ngữ Dung thì đề nghị đi cùng của anh ấy lại mang hàm ý khác.

… Từ lúc cô mới vừa bước vào cửa, chú mèo con này đã lập tức lảo đảo chui ra từ bụi cỏ kế bên chậu hoa, sau đó chạy vèo vèo xuống cầu thang, tới bên chân Tô Tái Tái, ra sức kêu “Meo meo meo”.

Nghe Bạch Ngữ Dung nói vậy, Thẩm An vô thức lần theo tầm mắt của cô ta, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Trong lúc anh ấy đang nghĩ ngợi vẩn vơ, bên tai bỗng truyền tới một giọng nói rụt rè, pha lẫn chút yếu ớt: “Đàn anh Thẩm ơi…”

“Xin lỗi đàn anh nhiều, nhưng đôi này…” Bạch Ngữ Dung duỗi chân ra cho anh ấy xem, còn khẽ cắn môi, cụp mắt, lí nhí bảo: “... Hình nhu có hơi lớn ạ.”

“Dạ, tính ra cũng ngoan lắm ạ.” Tô Tái Tái cất tiếng trả lời, rồi khom người ôm nó lên, dùng khuỷu tay một bên giữ chặt, tay còn lại thì gỡ mấy cái lá trên lưng nó xuống.

“Sao vậy?” Thẩm An bình tĩnh nhìn Bạch Ngữ Dung diễn kịch, cất giọng lạnh lùng hỏi.

“Chị đừng lo quá, đàn chị Khúc có kinh nghiệm mà, chị ấy sẽ giúp chị.” Tô Tái Tái cười an ủi cô ấy. “Với cả…”

Lúc thấy đôi giày đế bằng lộ ngón của cô ta, anh ấy thoáng sửng sốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy rất dễ ngửi, nhưng… lại mang tới cảm giác ngọt ngấy.

Cùng lúc này, ở nhà họ Nghiêm cách đó không xa.

“…” Đại Vi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa hỏi, anh ta vừa lặng lẽ dịch người sang bên cạnh vài bước, kéo giãn khoảng cách với Bạch Ngữ Dung.

Nhện Mặt Quỷ hơi ngơ một lúc rồi bắt đầu nhảy qua lại, nó đưa hai chân trước lên quơ quơ trên không trung.

Trên giàn hoa trong lều lớn có treo vài chậu cỏ Vọng Bắc Đông mà đàn em Tô trồng cho thầy, ngoài ra còn có hơn mười chậu gạo lứt lận đấy.

Thẩm An đã quen với hương hoa, hương cỏ tươi mát, hoặc là mùi thuốc gay mũi, nên giờ khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Bạch Ngữ Dung thì bỗng có chút khó chịu.

Chương 317

… Chắc là do ban nãy mèo con lăn lộn trên đất nên vô tình dính phải.

Thẩm An nhìn dáng vẻ mừng rỡ hân hoan này của đàn em, lại liên tưởng đến lúc đi thi, bọn chúng sẽ sầu thúi ruột vì phải ngồi phân biệt một đống thảo dược na ná nhau, khóe môi lại không kiềm được cong lên, nở nụ cười tươi rói.

Sau khi đoàn người đến cạnh khu vực trồng thảo dược, quả nhiên Thẩm An đã cầm sẵn một đôi ủng chống nước mới toanh trong tay, vừa đưa cho cô ta vừa nói: “Của em đây.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317