Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12
******
Cô gái này nhìn ông ta rồi lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, cũng đưa ly giấy đã uống xong đến trước mặt ông ta, lễ phép gọi một tiếng “đại sư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừm. Con hiểu được thì tốt.” Hứa Tần Nhã gật đầu, dừng một chút lại nói, “Lúc quay về con chỉ cần chuyên tâm làm chuyện quan trọng là được, mẹ sẽ dặn dò quản gia, để nó không tới làm phiền con.”
Chương 12
Tên chủ cửa hàng nhìn Tô Tái Tái, không khỏi khen thầm một câu trong lòng “cô gái này thật là xinh nha”, sau đó ông ấy giơ ngón tay cái lên nói “tôi cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp. Đại khái không phải là khí chất mà người bình thường có thể có.”
Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, chẳng qua cô sinh ra đã có một bộ dáng được rất nhiều người lớn yêu thích, vì vậy, cuối cùng Ngô Lục Lục tuy không vui nhưng vẫn rót cho cô thêm một ly nữa.
Vừa nãy cô còn gọi tôi là tên đạo sĩ giả đó! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Ngô Lục Lục mới thôi không nhìn tên “hàng xóm” này nữa, chậm rãi nhìn về phía Tô Tái Tái đang cầm ly trà giấy từ từ uống ở trước mặt.
Chủ quầy hàng nhỏ có chút ngượng ngùng, sau khi nhìn về phía Ngô Lục Lục làm ra tư thế “xin lỗi xin lỗi” xong, lại nhìn về phía Tô Tái Tái, vừa nhìn vừa chỉ chỉ cái điện thoại ngượng ngùng cười nói “Tôi lướt weibo thấy có một câu truyện cười, không cẩn thận mà cười thành tiếng. Hai người cứ việc tiếp tục? tiếp tục đi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc nói chữ “nó” giọng điệu rất lạnh nhạt, không có một chút tình cảm.
Đại sư?
“Thật sao?” Tô Tái Tái gật đầu cười tủm tỉm, xem như để tiếp lời tên chủ quán, cô cũng thu hồi tầm mắt không nhìn ông ấy nữa mà cười nói “Sắc mặt của ông chủ cũng đặt biệt tốt, đặc biệt là cung tài vận. Hai ngày này nếu như ông mua vài tờ vé số, biết đâu lại có thể trúng giải thưởng khá to đấy.”
Lời nói này của Hứa Tần Nhã mặc dù Tô Tái Tái không nghe thấy, nhưng kể cả có nghe thấy thì cũng không có bao nhiêu đau khổ buồn lòng.
Chốc lát sau thấy Tô Tái Tái không còn nhìn về phía mình nữa, thì thấy Ngô Lục Lục đang liếc mắt ra hiệu với ông ấy, có ý là nói đỡ giúp ông ta vài câu, “Cô gái, cô lần đầu đến đây có khả năng không biết ở chỗ này của chúng tôi, Ngô đại sư là một người có danh tiếng. Vừa nãy tôi không chú ý, nhưng hiện tại tôi nhìn thấy....”
Bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, ông ấy quay sang thấy Ngô Lục Lục đang trừng mắt nhìn mình.
Bạch Ngữ Dung nghe xong liền ngoan ngoãn mỉm cười với Hứa Tần Nhã, nhẹ nhàng dựa vào đầu vai của bà ta, kéo bà ta lại gần mà nhỏ giọng nói “Mẹ, con hiểu rồi.”
“Tôi?” Tên chủ quán nghe xong liền cười to “Ha ha”, vừa cười vừa nhìn Tô Tái Tái mà xua tay nói, “Tôi đã mua vé số vài chục năm nay, cũng không trúng một lần nào, sớm đã không tin vào vận may nữa rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...... Nhiều lắm thì có chút ác cảm đi?
Chỉ thấy cô gái một hơi uống sạch, lại nhìn thấy cô gái đang nhìn về phía ấm trà, cuối cùng lại thấy cô gái đang nhìn mình.
Ai cũng đều thích lời nói ngon ngọt. Tô Tái Tái cũng không ngoại lệ.
Hứa Tần Nhã dừng lại một chút. Vỗ vỗ mu bàn tay của Bạch Ngữ Dung một cách thâm ý, “Đều là của con, ai cũng không thể lấy đi được. Hiểu chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Tô Tái Tái đang cầm ly trà giấy ngồi ở trước quầy của tên thầy bói giả, cô đang cùng Ngô Lục Lục nhìn về phía ông chủ quầy hàng ở bên cạnh, người vừa nãy không nhịn được cười mà đã bật cười thành tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.