Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Mặc Tây Kha
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 235: Chương 235
Thật sự quá khổ rồi.
Đến trường rồi còn có một số điều lệ kỳ quái khác.
Nghe thì cũng không sai, nhưng lại khiến người ta tức đến nghẹn họng.
Trên người cô mặc rất nhiều lớp: áo sơ mi đồng phục, khoác thêm áo len ghi-lê, bên ngoài là áo len khoác, rồi đến áo khoác thể thao, ngoài cùng là hai lớp áo phao — một cái là của cô, cái ngoài cùng là của Đồng Duyên, mặc vào đúng kiểu “ép” mới vừa.
Cũng chẳng biết nên nói là tốt hay xấu nữa.
Trường vốn có hai nhà ăn, nhưng vào thời điểm này chỉ mở một cái, mà chỉ mở hai cửa bán đồ ăn. Đến trưa, hàng dài học sinh xếp hàng như chờ phát cứu trợ.
“Anh biết ‘bạn tinh thần’ nghĩa là gì không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng Duyên nhìn cuốn sách, cảm động không thôi — lên cấp độ bài văn thi đại học rồi.
Những bài đọc hiểu nghiêm túc kiểu này thật sự quá gò bó với anh, để anh làm bài nghị luận thì thể nào cũng lạc đề.
Đợi dì đi rồi, Lâu Hử lại ấm ức liếc cặp đôi trước mặt, thì thầm: “Tôi cũng muốn yêu một anh đẹp trai…”
Thiệu Thanh Hòa lúc này đi tới nói: “Lớp Hỏa Tiễn của chúng ta toàn bộ đều có khả năng đậu vào đại học loại một, thật ra cũng không cần quá lo. Nếu Đồng Duyên thi tốt, chắc chắn sẽ đậu trường ngon.”
Điều này dẫn đến tình trạng trong lớp học thì ấm, còn hành lang thì lạnh như hầm băng. Học sinh tan tiết phải chạy vội ra nhà vệ sinh, chỉ để tận hưởng một chút ấm áp hiếm hoi ở đó, vừa ấm lên tí lại phải lao trở về lớp.
Chương 235: Chương 235
Hứa Hân Đóa giống như một người tàn tật — mà cũng có thể đúng là bị quấn chặt quá như kén tằm, cử động khó khăn nên đành quang minh chính đại để Đồng Duyên đút cơm.
Đồng Duyên đặt khay trước mặt Hứa Hân Đóa, không cần cô cầm đũa, trực tiếp dùng thìa đút cho cô ăn.
Lên lớp 12, lớp quốc tế và lớp phổ thông của trường Quốc tế Gia Hoa lập tức hình thành hai phong cách khác hẳn nhau.
Học sinh lớp quốc tế được nghỉ Tết giống như học sinh lớp 10, 11, nghỉ ngơi đúng lịch. Còn lớp phổ thông thì kỳ nghỉ bị rút ngắn, ngắn đến mức như đi làm ở cơ quan nhà nước vậy, mùng 10 đã phải đi học lại.
Lâu Hử ăn được vài miếng, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, rồi lại liếc sang chỗ Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc đang ngồi xa xa, trong lòng muốn bưng cơm qua ăn cùng hai người kia cho đỡ “ngược”.
Hứa Hân Đóa đến còn mang theo cả một cái đệm nhỏ, để ngồi trên ghế nhựa không bị lạnh.
Anh lẩm bẩm: “Sinh đôi mà sinh thường á?”
“Giờ thì chưa cần sửa cách xưng hô đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trước kia không có quy định bảo vệ môi trường như năm nay, vẫn sưởi ấm như bình thường. Năm nay đột ngột có chính sách mới, chắc vài hôm nữa sẽ chuyển sang phát cơm hộp tận lớp.”
Đồng Duyên nghe một lúc, không nhịn được nói: “Anh không cần gấp, lúc thi đại học em chắc chắn sẽ nghiêm túc đọc đề.”
“Mua con khác là được mà?”
Mục Khuynh Diệc cũng rất sốt ruột với việc học của Đồng Duyên, liền đi tới bắt đầu giảng bài cho anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thực ra có thể đặt cơm ngoài, nhưng phải chấp nhận rủi ro — vì thời điểm này thầy cô rất thích dạy quá giờ, người giao cơm chỉ có thể để đồ ăn ở phòng bảo vệ.
Cô vừa ngồi xuống đã rụt tay vào trong áo chờ đợi, chưa được bao lâu thì Đồng Duyên đã bưng hai khay cơm về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“...” Hứa Hân Đóa trừng mắt nhìn anh: “Em chia tay anh rồi, anh đi kiếm bạn gái khác là được à?”
Miếng “cơm c·h·ó” này thật sự nuốt không trôi.
Quay qua nhìn Hứa Hân Đóa, lại nhớ ra cô cũng coi như là chị anh, Đồng Duyên càng thấy buồn bực.
“Chuyện đó sao giống nhau được?”
“Ba tôi không ra gì.” Mục Khuynh Diệc chỉ nói một câu như vậy, Đồng Duyên liền hiểu. Nhất định là do cha Mục ép, mẹ Mục lại yếu đuối không dám phản đối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục Khuynh Diệc ngẩng đầu nhìn Đồng Duyên, nói: “Mẹ tôi lúc đó sinh khó, ban ngày ráng chịu một ngày, đến quá nửa đêm mới sinh tôi ra, thời gian sinh là đúng 0 giờ 15 phút.”
Theo một số yêu cầu về bảo vệ môi trường, trong thời gian đặc biệt này, nhà trường không được bật hệ thống sưởi trung tâm, cũng không có sàn sưởi. Nếu thấy lạnh, chỉ có thể mở điều hòa trong lớp.
Lâu Hử thấy dì, bèn bắt chuyện vài câu — chủ yếu là để tránh phải nói chuyện với Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên: “Không gian nhà ăn lớn quá, điều hòa không hiệu quả. Trước đây lớp 12 cũng thế này à?”
“Dương Quá với con điêu? Tôi với COCO?”
Hứa Hân Đóa cũng không gây áp lực nữa, ném cho Đồng Duyên một cuốn sách tập làm văn cấp độ thi đại học rồi quay về chỗ ngồi.
Cuối cùng Hứa Hân Đóa không nhịn nổi nữa, lên tiếng: “Anh có thể xem xét từ bối cảnh và tình huống mà phân tích. Ông ấy là một người già mất con, bầu bạn với ông chỉ có con chim kia. Chim là người bạn tinh thần, là nơi ông ký thác tình cảm. Bây giờ con chim mất rồi, ông rất đau lòng...”
Vì thế học sinh lớp 12 đành phải kéo nhau đến nhà ăn ăn cơm, cả đám khoác áo phao, run rẩy chen chúc bên cửa sổ nhà ăn, hy vọng ánh nắng chiếu vào giúp ấm lên phần nào.
Cô phát hiện ra Đồng Duyên học ở lớp quốc tế lâu rồi, tư duy bị ảnh hưởng rõ rệt, não mở rộng, suy nghĩ tự do, khả năng liên tưởng mạnh mẽ.
Với cái kiểu này, sau này anh mà làm chủ tịch, nhân viên đưa bản báo cáo e là anh cũng đọc không hiểu.
Nếu bạn nghe thấy trong nhà ăn có tiếng "cạch cạch" gõ vào bát, xin đừng để ý, không phải đang giục bưng cơm đâu — mà là lạnh quá, tay run cầm không nổi đũa.
Riêng kỳ nghỉ Tết đã cho thấy sự khác biệt rõ rệt.
Khi học sinh tới lấy thì cơm có thể đã nguội ngắt, tệ hơn là bị lấy nhầm hoặc mất luôn.
Đồng Duyên mỗi lần làm đọc hiểu đều như đang liều mạng, mỗi chữ đều phải nghĩ nửa ngày, còn viết văn thì cứ lạc đề.
Đúng lúc đó, dì nhà ăn mang đến vài cái máy sưởi mini, vừa bày lên vừa lẩm bẩm: “Cái điều hòa này sao không thấy ấm gì cả?”
Đồng Duyên im bặt. Anh được sinh ra vào buổi chiều hôm đó.
“Thật ra em cũng không muốn gọi anh là anh, em cảm thấy em lớn hơn anh.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.