Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 225: Phỏng vấn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225: Phỏng vấn


Hứa Hân Đóa trong lúc chờ đợi nhắm mắt dưỡng thần, tựa lưng vào ghế, đang nghỉ ngơi thì bỗng cảm thấy điều gì đó không đúng.

Lục Cẩm Hữu điều chỉnh biểu cảm một chút, không ngờ lại chủ động bước đến trước mặt Hứa Hân Đóa, chào hỏi: “Thiếu gia Đồng, lâu rồi không gặp.”

Hứa Hân Đóa: Không đổi về lại được sao?! Một chút cảm ứng cũng không có!

Trước đây để tránh bị lộ, Hứa Hân Đóa thường học cả những kỹ năng Đồng Duyên biết, Đồng Duyên cũng học những gì Hân Đóa giỏi.

Đồng Duyên bên kia vẫn không trả lời tin nhắn, chắc là đã cắn răng đi thay cô hoàn thành vòng thi thêm cuối cùng rồi.

Chương 225: Phỏng vấn

Vòng này chỉ còn lại Hứa Hân Đóa và Evalyn.

Xe dừng lại ở dưới tòa nhà lớn, Hứa Hân Đóa nhanh chân chạy vào trong, đồng thời vẫn nhắn tin cho Đồng Duyên, báo rằng mình đã tới nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng lúc đó, chuông tan tiết vang lên, Hứa Hân Đóa liền cầm áo khoác rời khỏi lớp.

Đồng Duyên chưa từng nhắc tới điều này.

Cô cầm điện thoại của Đồng Duyên, vừa gõ vừa hỏi: “Cậu vừa rồi có nghĩ đến tôi không?”

Giờ thì có rồi. Mà còn nghiêm trọng nữa.

Hứa Hân Đóa nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, tim đập thình thịch không ngừng. Cô thật sự rất để t@m đến cơ hội lần này, không muốn bỏ lỡ. Nhưng lại không dám nói quá nghiêm trọng với Đồng Duyên, sợ làm cậu ấy áp lực.

Đã đến giờ nghỉ trưa, học sinh lũ lượt kéo nhau xuống căng tin, có người thì đi về phía lan can — chắc là để lấy đồ ăn giao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạp chí Lê Lê Á nằm ở ba tầng trong tòa nhà này, muốn lên phải quẹt thẻ.

Hứa Hân Đóa: C·h·ế·t tiệt!

Anh Trương cũng thấy hành động của người này rất lạ, theo bản năng liền đứng chắn trước mặt Hứa Hân Đóa, lo rằng công ty Thượng Không sẽ đến cướp người. Anh vất vả lắm mới dẫn được một người có tiềm năng, phải bảo vệ cẩn thận.

Cô đến bên này cũng chưa từng thấy Lục Cẩm Hữu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kiều Niệm cũng ngớ người khi bị ánh mắt của Lục Cẩm Hữu nhìn chằm chằm, theo phản xạ nhìn theo hướng đó – liền thấy Hứa Hân Đóa, cũng sững lại.

Cô gọi xe, thẳng tiến tới nơi phỏng vấn. Trong tình huống thế này, tốt nhất nên hội hợp trước.

Thế nhưng… lúc này lại đổi cơ thể thế này, thực sự có hơi rùng mình.

Người từng làm Đồng Duyên bị thương.

Nhưng từ lúc Hứa Hân Đóa đến bên này, số lần hoán đổi giữa hai người ngày càng ít đi, đến mức họ quên mất chuyện đó, luôn cảm thấy đối phương lúc nào cũng ở cạnh, nên không có vấn đề gì.

Hứa Hân Đóa chỉ im lặng nhìn Lục Cẩm Hữu, mà phản ứng đó vô tình lại rất đúng chất Đồng Duyên. Lục Cẩm Hữu thì bất ngờ, hôm nay cậu ấy lại không chửi người.

Bên tai cô vang lên tiếng giảng bài của giáo viên, hình như còn nghe được cả tiếng lật sách. Cô bỗng dưng mở bừng mắt ra, chỉ thấy mình đang ngồi trong lớp học, ngẩng tay lên thì thấy ngón tay thon dài, mặc quần đồng phục nam sinh.

Cô nhắn lại: “Có thể là vì bây giờ cả hai đều thích nhau rồi?”

Hứa Hân Đóa liếc nhìn Kiều Niệm, sau đó lạnh nhạt đáp: “Tôi sợ mình không sống nổi mà bước ra.”

Giờ nghĩ lại, Đồng Duyên chắc là vẫn luôn dán mắt vào điện thoại chờ tin nhắn của cô, chắc chắn cũng đang rất hồi hộp về buổi phỏng vấn lần này.

Sau vài vòng phỏng vấn, phía tạp chí vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, dường như họ còn muốn làm thêm một vòng kiểm tra phụ.

Hai bên tóc đã điểm bạc, đuôi mắt có vài nếp nhăn mảnh, có lẽ vì ông ta luôn nghiêm mặt, môi mím chặt, khóe môi cũng hằn nếp rõ ràng.

Đã gần giờ trưa, các khu vực làm việc khác đều đã bước vào giờ nghỉ, chỉ còn nơi này vẫn căng thẳng như dây đàn. Anh Trương ngồi cạnh Hứa Hân Đóa, lòng bàn tay toát cả mồ hôi, miệng thì cứ liên tục nhắc cô đừng căng thẳng.

Cuối cùng cô nắm được mấu chốt: “Tôi phát hiện mỗi lần tụi mình hoán đổi đều có điều kiện khác nhau, nhưng dường như đều là lúc đang nghĩ đến nhau.”

Cậu trả lời: “Hình như là có nghĩ, nghĩ xem bên đó cậu đang làm gì, có bị bắt nạt gì không, rồi đột nhiên đổi thân xác luôn.”

Lục Cẩm Hữu chỉ vào thang máy, nói: “Muốn lên trên ngồi chút không?”

Cậu: “Nhưng tại sao chứ? Có một thời gian đâu có vậy nữa.”

Kiều Niệm bây giờ đã trung niên, năm đó còn lớn hơn Doãn Hoạ ba tuổi. Lại thêm việc từng vào tù, trải qua nhiều sóng gió, trên mặt cũng lộ rõ dấu vết thời gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

…Họ từng gặp nhau?

Lục Cẩm Hữu lúc bước vào vẫn còn đang vẫy tay chào fan, đội ngũ phía sau đang giúp anh ta ngăn cản phóng viên.

Bên kia rất nhanh trả lời: “Đương nhiên là nghĩ rồi, luôn nghĩ đến!”

Đúng lúc này, trong sảnh vang lên một trận xôn xao, Hứa Hân Đóa quay đầu nhìn qua thì thấy một người quen – Lục Cẩm Hữu.

Trước đó cô từng nói với Đồng Duyên rằng, khi nào có kết quả phỏng vấn sẽ nhắn tin cho cậu ấy, sau đó cậu ta cũng không nhắn thêm gì nữa.

Anh ta bước nhanh vào trong, nhưng nửa chừng lại nhìn về phía Hứa Hân Đóa, lập tức dừng chân, sau đó quay đầu nhìn về người bên cạnh.

Cô lại nhìn xung quanh — đây là vị trí của Đồng Duyên. Trên bàn có đặt một chiếc điện thoại ngay ngắn, màn hình vẫn đang hiện giao diện chat WeChat, là khung trò chuyện giữa cô và Đồng Duyên.

Cô lại hỏi tiếp: “Lần đầu tiên chúng ta bị bắt buộc hoán đổi — lúc cậu đang bơi còn tôi thì đang thi — cậu lúc đó có nghĩ đến tôi không?”

Lần này Đồng Duyên không cần đợi tin nữa, cậu ấy sẽ là người biết kết quả sớm hơn Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa đã từng xem ảnh, lờ mờ nhận ra đó là Kiều Niệm.

Phía tòa soạn bắt đầu chuẩn bị cho vòng phụ này, nhân viên đi ra đi vào văn phòng, dường như đang bàn bạc, hoặc đang gửi tài liệu, trao đổi về nội dung kiểm tra thêm.

Hứa Hân Đóa đi tới chỗ tường, dùng cơ thể Đồng Duyên bật qua tường một cách dễ dàng, không chút cản trở.

Hứa Hân Đóa giờ không lên được, chỉ có thể ngồi chờ ở sảnh tầng một, cô ngồi trên ghế sofa, vô thức cắn móng tay, trong lòng hơi căng thẳng.

Cậu: “Tôi lúc đó đã thích cậu rồi á? Ờm... chắc là vậy. Nhưng giờ thì sao? Theo thời gian mấy lần hoán đổi bắt buộc trước kia, chắc là chưa thể đổi lại ngay đâu, bây giờ tôi phải đi phỏng vấn thay cậu hả?”

Màn hình điện thoại bỗng lướt nhanh, biểu tượng avatar của cô xuất hiện liên tục với những dòng chữ thơm lừng mùi son phấn.

Hứa Hân Đóa:!!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô trả lời: “E là vậy. Cậu đừng căng thẳng quá.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225: Phỏng vấn