Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66: Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Chương 66


“Để Chỉ San đối diễn với cô được chứ?”

Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ nghĩ thầm – tôi thấy mặt cô mới khó nhập vai đấy.

Khi cô ngồi xuống, có thể cảm nhận được ánh mắt của nhiều người đang nhìn mình. Lộ Tuệ Tuệ quan sát rồi quay lại nhìn Nhạc Nhạc.

Cô ta kiêu căng ngạo mạn, dường như thật sự là sư phụ của cô ấy, cô nhìn ánh mắt khinh thường, tràn đầy hận ý và ghê tởm của cô ta.

“... Vâng.”

Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói.

Trần Kiến Chương nghĩ một lúc rồi hỏi ý kiến của Lộ Tuệ Tuệ.

Người đại diện của Phùng Chỉ San chỉ đành cắn răng nói.

“Chị Hạ, đã lâu không gặp.”

“Chị quá dữ.”

Cảnh này có sự chuyển biến cảm xúc rất nhiều.


“Cũng ổn.”

Chị ấy nhìn quanh một lượt, cau mày nói.

Tuy rằng nói như vậy là hơi ỷ thế h.i.ế.p người, nhưng chả sao cả.

Hạ Lỵ gật đầu.

“Hửm?”

“Đúng là đã lâu không gặp.”

“Em phải nhớ kỹ rằng sau lưng em có Tân Ảnh, có nhà họ Lộ.”

“Phùng Chỉ San đâu rồi?”

“Tạm thời đừng nhìn những thứ này, để tâm bình tĩnh.”

“Tôi không biết.”

Cô ấy nhận được một câu trả lời không có gì khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Mặt cô ta trầm xuống, đang định mở miệng thì bị người đại diện trừng một cái.

Hạ Lỵ nhìn cô.

Lộ Tuệ Tuệ hiểu ý qua lời nói của Hạ Lỵ, cô gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý.

“Vâng.”

Nhạc Nhạc đưa điện thoại cho cô, nhỏ giọng nói.

Chị ta đành bỏ lại một câu.

Chị ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ: “Học được chưa?”

Trần Kiến Chương lật qua thông tin của cô, trầm ngâm một lát rồi nói.

Chị ấy nhắc nhở Lộ Tuệ Tuệ.

“Em có bối cảnh lớn nên không cần lo bất cứ điều gì. Em không còn là Tuệ Tuệ ở Thời Đại Đại Già nữa rồi.”

“Đối với những người này, em nên làm như vậy.”

Cô nhìn Hạ Lỵ, nhẹ nhàng hỏi.

Không có nam chính ở hiện trường nên cô chỉ có thể diễn với không khí.

“Chị hy vọng em hiểu điều này.”

Thậm chí cô ta còn vì vậy mà nổi trận lôi đình.

Hạ Lỵ “Ừ”, vỗ nhẹ vào vai cô.

“Có người đã chụp ảnh chị đến phòng làm việc của đạo diễn Trần, khi chúng ta vừa xuống xe.”

-

“Không thì để tôi đối diễn với Tuệ Tuệ nhé? Một mình cô ấy diễn sẽ khó nhập vai.”

Trần Kiến Chương gật đầu, nhìn nhà sản xuất và biên kịch bên cạnh, ra hiệu.

“Ở Tân Ảnh không còn tài năng mới để chị coi trọng à?”

Hạ Lỵ quay sang hỏi người đại diện của Phùng Chỉ San.

Lộ Tuệ Tuệ đảm bảo.

“Chị Hạ à, chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của mỗi người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chị ấy thấp giọng nói.

Lộ Tuệ Tuệ không khỏi bật cười, mỉm cười nói.

“Được rồi, em đã biết.”

Trần Kiến Chương ngước mắt nhìn cô, mắt hiện lên vẻ bất ngờ, nhìn cô từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi:

“Chị Hạ Lỵ, chị bình tĩnh lại.”

“Sao cô Phùng được đi thẳng vào?”

“Nghiệt đồ! Còn không mau khoanh tay chịu trói!”

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Lỵ liếc nhìn cô ấy, nhướng mày nói.

Người đại diện của Phùng Chỉ San đưa mắt nhìn Lộ Tuệ Tuệ, rồi lại nhìn sang Hạ Lỵ.

“Em sẽ cố gắng hết sức.”

Lộ Tuệ Tuệ và Hạ Lỵ đi cùng nhau, vốn dĩ cô không muốn cười nhưng thật sự không nhịn được.

Lộ Tuệ Tuệ bật cười.

Hạ Lỵ: “Có chứ.”

Có rất nhiều nghệ sĩ đến phỏng vấn, có một số người Lộ Tuệ Tuệ biết, cũng có người cô không biết.

Sau khi mọi người đã gặp mặt, Lộ Tuệ Tuệ yên lặng ngồi ở ghế sô pha trong góc chờ, lượt cô thử vai gần cuối, bây giờ không cần quá lo lắng.

Trông cô có vẻ như cố tình hạ thấp bản thân mình, nhưng lời cô nói ra lại làm Phùng Chỉ San thấy không thoải mái.

“Đúng vậy nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhưng tôi nhìn trúng Tuệ Tuệ.”

Chị ta nói.

“Có vấn đề gì chứ.”

Cô nhìn qua thì thấy phía dưới có khoảng hai trăm bình luận, rất ít.

Đến tầng thử vai, Phùng Chỉ San và người đại diện bước ra ngoài với vẻ mặt xanh mét, sắc mặt nặng nề, trông rất khó coi.

“Trong phim Chỉ San diễn xuất tốt thật đó, chỉ là cốt truyện có hơi trẻ con một chút, à đúng rồi, rating bộ đó có ổn không?”

“Phải nói là bản lĩnh của Tuệ Tuệ và Chỉ San mới đúng.”

Hạ Lỵ gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạ Lỵ nhún vai.

Phùng Chỉ San là người lên tiếng trước, cô ta muốn áp diễn Lộ Tuệ Tuệ để cô không có cách phát huy được nữa.

Nói thật, cô cũng biết nói móc, nhưng nghĩ đến việc lát nữa phải đi thử vai, ngày mai còn phải cùng ghi hình chương trình với Phùng Chỉ San nên cô đành phải nhịn. Điều cô không ngờ là Hạ Lỵ lại không khách sáo như vậy, không hề giữ lại chút tình cảm nào.

Chương 66: Chương 66

“Chị đang rất bình tĩnh.”

“Chị Hạ Lỵ, chị nói xem làm vậy không sao chứ?”

“Tuệ Tuệ cảm thấy sao?”

“Nhưng tin này mới được truyền ra, chưa có nhiều người xem.”

Ổn hay không ổn cái gì chứ, bộ phim đó của Phùng Chỉ San chỉ vừa vượt qua mức 0,5, d.a.o động trong khoảng trên dưới 0,6 điểm.

Lộ Tuệ Tuệ im lặng một lát.

Chị ấy nhìn Phùng Chỉ San, dường như vô thức nói.

Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười nhìn Trần Kiến Chương.

Tiếng trò chuyện cố tình nói thật nhỏ ở xung quanh lọt vào tai họ, Lộ Tuệ Tuệ và Hạ Lỵ nhìn nhau, Hạ Lỵ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Từ khi nào mà chị dẫn dắt người mới thế?”

“...”

Khi Trần Kiến Chương thấy hai người đứng cạnh nhau, ánh mắt đầu tiên bị thu hút bởi Lộ Tuệ Tuệ, khi nhận ra điều này, ông ấy hơi cau mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thật trâu bò! Chúng ta còn phải đợi, còn cô ta được thử vai trước chúng ta sao?”

“...”

Mọi người đều nói, không có.

Trên các trang web biên tập video lớn, có nhiều người không ngừng chỉ trích diễn xuất của cô ta. Điều này cả Phùng Chỉ San và người đại diện đều biết rõ.

Hạ Lỵ nhìn cô.

“Coi trọng thì dẫn dắt thôi.”

“...”

“Vâng.”

“Chị muốn xem xem cô ta có thể gây ra sóng gió gì.”

“Không chắc, có thể chỉ vào chào hỏi đạo diễn Trần hay gì đó thôi.”

Hạ Lỵ nhìn cô nói.

“Phùng Chỉ San tới rồi, chắc chắn chúng ta không có cơ hội.”

“Cô thử cảnh chất vấn sư môn này xem.”

Vừa bước vào, cô đã thấy Phùng Chỉ San đang đứng cạnh đạo diễn Trần, vừa nhìn thấy cô, cô ta đã khoanh tay lại, ngước mắt lên chào hỏi cô.

Nhìn Phùng Chỉ San trước mắt, Lộ Tuệ Tuệ và cô ta nhìn nhau, cảm xúc trong mắt thay đổi.

Nhạc Nhạc báo cáo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Họ đâu phải người đi gây chuyện, họ chỉ đánh trả lại thôi.

“Và nhà họ Bùi nữa.”

“Đúng vậy.”

Người đại diện của Phùng Chỉ San đến chào hỏi Hạ Lỵ.

Cô ta cười rạng rỡ nói.

Chị Hạ: Mấy thể loại nói móc thế này, làm sao tôi chịu thua cho được.

Lộ Tuệ Tuệ: “Nếu cô Phùng không ngại, tôi không có vấn đề gì.”

Trước đây Phùng Chỉ San có tham gia một bộ phim truyền hình, nghe đâu còn nhờ đó mà nổi tiếng.

Người đại diện của Phùng Chỉ San xấu hổ cười trừ.

Hạ Lỵ hừ lạnh.

“Vậy cũng được, mà rating hiện tại đạt mức 0,5 hình như thuộc loại ổn phải không nhỉ?”

“Đạo diễn Trần.”

“Tôi sẽ nghe sự sắp xếp của đạo diễn Trần.”

Hai người đó còn chưa kịp mở miệng phản bác, Hạ Lỵ đã cười nói.

Sau đó, cô ấy vùng dậy chống cự, khi bọn họ chuẩn bị đánh cô ấy hồn phi phách tán, cô ấy điên cuồng đả thương các sư huynh sư tỷ thường xuyên chăm sóc cô ấy, rồi rơi xuống vực sâu.

Người đại diện của Phùng Chỉ San nghẹn lời, đang định nói gì nữa thì cửa thang máy mở ra.

Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc rồi nói.

Đột nhiên, họ nghe thấy ai đó đang nói chuyện bên cạnh họ.

“Cô muốn thử phần nào?”

“Bộ phim trước đây của Chỉ San, mấy ngày trước tôi đã xem qua.”

“Em sẽ cố gắng hết sức.”

Hạ Lỵ mỉm cười.

Vốn dĩ cô ta không muốn diễn bộ đó, nhưng vì cát - xê cao nên cô ta chấp nhận diễn.

Khi Hạ Lỵ chợt nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Phùng Chỉ San và người đại diện đều không ổn lắm.

Lộ Tuệ Tuệ rũ mắt xuống, thật đúng là chụp lén.

“…”

Ngay khi Lộ Tuệ Tuệ chuẩn bị gật đầu, Hạ Lỵ lại nói thêm.

Thật ra vóc dáng hai người tương đương nhau, nhưng kỳ lạ là rõ ràng Lộ Tuệ Tuệ chỉ là hạng mười tám, cũng không có bao nhiêu fan, nhưng khí chất lại không hề thua kém Phùng Chỉ San.

“Cô ta đã hợp tác với đạo diễn Trần, có thể không cần phải theo quy trình thông thường.”

“Lộ Tuệ Tuệ?”

“Trên mạng có tin gì mới hả?”

Chỉ cần nhìn vào bóng lưng, có thể nhận thấy sự tức giận của hai người họ.

Sau khi đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng đến lượt Lộ Tuệ Tuệ tham gia thử vai.

“Lúc tôi nghe được còn cảm thấy bất ngờ.”

Lộ Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên, cũng không thấy bóng dáng Phùng Chỉ San đâu.

Phùng Chỉ San bước tới, đứng cùng chỗ với cô.

Nhưng kịch bản phim thiểu năng, kỹ năng diễn xuất đáng xấu hổ đã không ít lần khiến cô ta bị bê lên hot search. Cô ta đóng phim cứ thích trừng mắt, lúc diễn cảnh kinh ngạc cũng chỉ biết trừng mắt thật to ra.

“Học được rồi.”

Chị ấy chỉ sang cô.

Lộ Tuệ Tuệ đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc cô sắp bắt đầu, đột nhiên Phùng Chỉ San nói.

Trong kịch bản, cô ấy bị đánh bầm tím, trên người đầy vết thương nhưng vẫn ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, hỏi bọn họ có giây phút nào coi cô ấy là thế thân của sư tỷ hay không.

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu đồng ý.

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.

Lộ Tuệ Tuệ giả vờ như thật.

Chính vì điều đó mà dân mạng mắng mỏ cô ta thậm tệ.

“Đúng là biết cách a dua nịnh hót.”

Địa vị của Hạ Lỵ trong giới người đại diện cao hơn hầu hết mọi người.

“Em phải cứng rắn lên. Sau này nếu gặp phải những thể loại thích nói móc như vậy thì cứ nói lại với chị. Em không cần lo về việc bọn họ ghi âm rồi tiết lộ ra ngoài, nếu muốn tiết lộ thì cứ tiết lộ, để xem ai sợ ai?

Hạ Lỵ nhướng mày.

“Chờ em có thực lực mạnh hơn nữa, em có thể cứng rắn hơn.”

“Đạo diễn Trần.”

Người đại diện của Phùng Chỉ San cứng họng, mỉa mai nói.

Chị ta ám chỉ mập mờ.

“Trước đây chúng tôi đã từng hợp tác với đạo diễn Trần, bình thường ông ấy chọn diễn viên dựa vào năng lực, sẽ không bao giờ cúi đầu trước tư bản đâu.”

“Sao tôi có thể đoán ra suy nghĩ của cô Phùng được?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Chương 66