Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 289: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 4
Hơn nữa chuyện của cô và Hứa Lễ chỉ có hai ba câu cũng nói không rõ ràng được. Cô luôn cảm thấy là Hứa Lễ nợ mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại không hẳn là vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Lộ Niên Niên là một người không biết dùng lời nói đi châm chọc người khác. Sức tấn công của ngôn từ nhìn như rất nhỏ, thật ra là rất lớn, đây là đạo lý cô hiểu được từ nhỏ.
…
“Nghe được từ miệng người khác có ý nghĩa gì đâu, nếu cậu ta thật sự có thành ý, cậu ta sẽ nói cho em biết.”
Vừa nói xong, cô rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người Hứa Lễ thay đổi, nhiệt độ xung quanh hình như giảm xuống làm không khí trở lạnh.
Cô đang nghĩ ngợi, Hứa Lễ đã bước đến gần cô.
Giống như c·h·ó hoang ven đường vậy.
Lộ Niên Niên không nói gì.
Lộ Niên Niên nhìn anh vài giây, huyệt thái dương bắt đầu giật giật.
Uông Trân nghe giọng điệu sung sướng này của cô, đoán chắc là cô không còn đau lòng nữa, im lặng cười cười, yên lòng.
“Chừng nào cậu về?”
Hứa Lễ: "..."
“Vâng.”
Ánh mắt của hai người giao nhau.
Lộ Niên Niên phụ họa:
“Không cần thiết.”
Hứa Lễ: [Ừm.]
Đứng trước mặt cô, Hứa Lễ rũ mắt nhìn cô:
Đi được hai bước, Lộ Niên Niên dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đi theo mình.
Mà giờ phút này, tin nhắn của Hứa Lễ lại đến bất ngờ.
Lộ Niên Niên rũ mi, nhìn ngón tay thon dài buông xuống hai bên của anh, khẽ hỏi:
[Cậu thấy ngôi sao nào đi thảm đỏ mặc nhiều đồ không.]
“Báo cậu theo dõi ngôi sao nổi tiếng.”
“Có cái gì mà không nỡ chứ.”
Uông Trân vỗ đầu của cô, khẽ hỏi:
“Chị nghe được không ít tin đồn về Hứa Lễ, em muốn nghe qua không?”
Đi toilet xong trở về, Hứa Lễ vẫn đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích nhìn sang cô, trông rất đáng thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lộ Niên Niên nhấn mạnh từng chữ, mặt dày tự khen chính mình.
Lộ Niên Niên nhìn thấy Hứa Lễ đứng cách đó không xa.
Lộ Niên Niên ngước mắt, lườm anh một cái:
Hứa Lễ hơi dừng lại, rũ mắt:
Hứa Lễ: "Được."
Lộ Niên Niên bị nghẹn họng bởi lời nói của anh, tức giận nói;
Cô nói vậy khiến anh nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Hứa Lễ nghiêng người cho cô đi qua.
Nhìn ánh mắt của Uông Trân, Lộ Niên Niên trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu.
"Dạ?"
Thật ra cô không muốn nói lời tổn thương tới bất kỳ ai.
Lộ Niên Niên thấp giọng lầm bầm:
“Quả thật.”
“Đúng vậy, cậu ta đi theo chúng ta, có thể báo cảnh sát không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô còn lâu mới không nỡ.
Lộ Niên Niên bĩu môi, hừ lạnh nói:
Lộ Niên Niên nhắn lại cho anh dấu ba chấm, hy vọng anh tự tỉnh lại.
“Hứa Lễ đi theo phía sau à?”
“Tôi ở đây chờ em.”
Người này thật sự là bi.ến th.ái.
"Em muốn báo cảnh sát à?"
Cô rất cạn lời:
Vóc dáng cao gầy, anh đứng ở cuối hành lang. Hôm nay anh mặc cái áo khoác mà lần đầu cô và anh gặp lại nhau, khiến anh trông cao hơn, nhưng cũng khiến anh thêm phần yếu ớt.
“Cho dù tôi uống nhiều cũng không liên quan tới cậu.”
“Em cược không.”
Uông Trân kinh ngạc:
Chị ấy nghiêm túc hỏi, nếu Lộ Niên Niên muốn nghe, Uông Trân không ngại nói cho cô biết.
-
Hứa Lễ nghiêm túc nói cho cô biết, người khác không thể nhưng cô có thể.
“Vậy thì cậu cứ chờ ở đó đi.”
Uông Trân mỉm cười, nghĩ cũng đúng.
Hứa Lễ: “Đã nói là chờ em mà.”
Những điều này Lộ Niên Niên đã nghĩ thông suốt từ lâu.
Lúc rời khỏi chỗ ăn cơm,Uông Trân ngồi trong xe quay đầu lại nhìn, hỏi cô:
Lộ Niên Niên: “Tôi muốn đi toilet.”
Lộ Niên Niên bĩu môi:
Mở cửa ra.
“Niên Niên.”
Lộ Niên Niên: [...]
“Chừng nào em về thì lúc đó tôi mới về.”
Hoặc là thấy đêm khuya cô đăng bài lên tường nhà, nhắc nhở cô không nên thức khuya, đi ngủ sớm chút; hoặc là lúc cô tham gia yến tiệc, anh nhắc nhở cô uống ít rượu thôi.
Sự thật chứng minh, Hứa Lễ thật sự rất rảnh rỗi.
Như cảm giác được ánh mắt của cô, Hứa Lễ nâng mắt nhìn sang.
Rộng hơn một chút là cô tham gia hoạt động ăn mặc hơi hở hang, Hứa Lễ nhắc nhở cô mặc kín một chút.
Lộ Niên Niên hỏi xong cũng không đợi anh trả lời liền rời đi luôn.
Lộ Niên Niên nghe lời này, quay mặt đi, nói:
Dù sao từ đầu tới cuối Hứa Lễ chưa từng đáp lại tình cảm của cô, thỉnh thoảng có đáp lại một chút, mà có lẽ đó cũng chỉ là cô tự mình đa tình.
Cô không nói chuyện với anh nữa.
Lộ Niên Niên không nói gì, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
“Thật sao?”
Chị ấy xoa đầu Lộ Niên Niên như phụ huynh:
“Hứa Lễ làm Niên Niên nhà chúng ta không vui thì đó là lỗi của cậu ta.”
Hứa Lễ: [Uống ít rượu thôi.]
Lộ Niên Niên nhìn anh.
Hứa Lễ: “Báo cảnh sát cái gì?”
“Đúng vậy.”
Hai người nhìn về phía Lộ Niên Niên:
Hứa Lễ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lát, chịu đựng, nhẫn nhịn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lộ Niên Niên gật đầu.
Lộ Niên Niên rất là bất đắc dĩ:
Nhưng lúc này nhìn thấy Hứa Lễ, trong lòng cô có chút ngứa ngáy.
“Sao cậu còn chưa đi nữa?”
Lộ Niên Niên: "..."
Hứa Lễ cau mày.
Chương 289: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 4
Lộ Niên Niên: [Cậu ở câu lạc bộ à à?]
Lộ Niên Niên: “Không.”
Lộ Niên Niên không nhịn được trả lời lại, cãi lại anh.
Lộ Niên Niên biết Uông Trân lo lắng nhưng cô không muốn nói.
“Nỡ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy chị ấy chỉ là người đại diện của Lộ Niên Niên nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ của chị với Lộ Niên Niên đã sớm vượt qua phạm vi nghệ sĩ và người đại diện, là người thân giống như phụ huynh và con trẻ. Chị ấy không hẳn là mẹ của Lộ Niên Niên, nhưng chắc cũng ở mối quan hệ chị ruột hay dì ruột.
Vành tai cô ửng đỏ, cạn lời nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không hiểu sao Lộ Niên Niên lại nghĩ tới con c·h·ó.
“Uống nhiều không?”
Lộ Niên Niên mở ra xem, không khác gì nhiều so với dự đoán của cô.
Uông Trân cười hiểu ý, thấp giọng nói:
Hôm nay Lộ Niên Niên phải đi ăn một bữa cơm với giám đốc của nhãn hiệu và nhân viên của đối phương, thuận tiện đàm phán hợp đồng mới.
Loại tiệc này cô không thể tránh khỏi việc uống chút rượu.
Cô không thích người khác nói mình, tự nhiên cũng sẽ không đi nói người khác.
Tất nhiên, không phải như Hứa Lễ, nó phải ngoan hơn Hứa Lễ, đáng yêu hơn Hứa Lễ.
“Tôi đi toilet, cậu đi theo làm gì, cậu không sợ tôi báo cảnh sát hả?”
Nhưng bởi vì cô là con gái của Lộ Cảnh Sơn, bình thường bên hợp tác đều khách sáo một chút, không ép buộc rót rượu cho cô hay bắt cô uống nhiều.
“Còn em/chị thì sao?”
Hứa Lễ không lên tiếng.
Hứa Lễ nhìn cô một cách bình tĩnh, không trả lời.
“Hứa Lễ, cậu không có cuộc sống của mình sao?”
“Cậu nhường đường một chút.”
Cô muốn nuôi c·h·ó.
Lộ Niên Niên: [Cậu là bi.ến th.ái hả?]
Lộ Niên Niên im lặng với câu trả lời của Hứa Lễ.
Bữa tiệc năm mới đó, cô và Hứa Lễ lần nữa add nick nhau nhưng cô không chủ động nhắn tin cho Hứa Lễ, ngược lại Hứa Lễ thỉnh thoảng sẽ gửi cho cô vài tin, nhưng nội dung tin nhắn không khác Lộ Cảnh Sơn gửi cho cô là bao.
Hứa Lễ: [Ừm.]
“Chờ tôi làm gì?”
“Không muốn.”
"Uông Trân sửng sốt, cười nhìn cô:
...
Nói chuyện hai câu với bên nhãn hiệu, Lộ Niên Niên muốn đi toilet một lát. Cô nói với Uông Trân một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chẳng qua thấy anh về nước, nhìn thấy anh lần nữa xuất hiện lảng vảng trước mặt mình, cô vẫn không kìm được sự trách móc trong lòng của mình.
Vừa chào hỏi xong, ngồi xuống uống liền hai ngụm rượu, màn hình điện thoại Lộ Niên Niên đặt trên bàn sáng lên.
Cô không tin Hứa Lễ thật sự rảnh rỗi như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ nhỏ cô đã thích động vật nhưng bởi vì thời gian mình ở nhà không nhiều, với cả Lộ Cảnh Sơn bị dị ứng với lông động vật nên cô không có nuôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.