Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 285: Ngoại truyện: Thiên tài âm nhạc 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 285: Ngoại truyện: Thiên tài âm nhạc 2


Đây là điều mà Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành chưa từng nghĩ tới.

“Mẹ.”

Lộ An An bám lấy cô:

Bây giờ ra dẻ một chút, cảm tính một chút sẽ tốt hơn.

“Mẹ cũng nhớ bé cưng của mẹ.”

Cô bé rất có chừng mực.

Cục cưng nhà bọn họ trưởng thành càng ngày càng tốt.

“Tối hôm trước còn gọi video, cục cưng nhà chúng ta sẽ không dễ quên mẹ như vậy đâu.”

Kết thúc buổi biểu diễn, Lộ An An cùng bố mẹ, ông bà nội, ông ngoại, em trai tham gia tiệc trưởng thành.

Tống Tinh Trì đàn những nhạc cụ khác cho công chúa nhỏ, ngày hôm đó, cô bé quấn Tống Tinh Trì suốt, luôn nằm cạnh cậu ấy, nghe cậu ấy nói chuyện, nghe cậu ấy hát, thậm chí ăn cơm cũng muốn Tống Tinh Trì đút, không cần Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành nữa. Đối với việc này, Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành rất bất đắc dĩ.

Lộ An An cũng biết, trong lòng bố tuy cô bé rất quan trọng, nhưng vẫn không sánh bằng mẹ.

Hai người nhìn nhau.

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành từng hỏi cô bé thích cái gì và không thích cái gì.

“Anh nói xem, không gặp nhau hơn một tháng, An An còn nhận ra em không?”

Năm Lộ An An mười tuổi theo giáo viên tham gia một cuộc thi.

Cô bé có thể chơi cả cello và dương cầm. Với Lộ An An mà nói, cô bé không đánh đàn hay kéo đàn mà chỉ đơn giản là chơi nhạc mà thôi.

Dù sao Lộ Tuệ Tuệ cũng đi quay phim, bọn họ cũng không tiện tới tìm Bùi Chi Hành để thăm cô bé được. Dù sao, quan hệ giữa họ và Lộ Tuệ Tuệ tốt hơn với anh.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ vào đoàn quay phim, Bùi Chi Hành ở nhà chăm sóc Lộ An An.

“Cuối cùng mẹ cũng về rồi.”

Thật sự rất đáng giá.

Bọn họ toàn liên lạc qua video call.

Chương 285: Ngoại truyện: Thiên tài âm nhạc 2

Cô khom lưng, ôm Lộ An An vào lòng:

Bởi vì một số buổi biểu diễn trong quá khứ của cô bé, rất nhiều người gọi cô bé là thiên tài cello. Cô bé thật sự rất đặc biệt, rất thông minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lộ An An đang lớn dần.

Cô còn chưa gọi tên của cô bé, hai mắt Lộ An An đã sáng bừng lên, nhảy từ sofa xuống, chạy nhanh về phía cô.

Ngày tốt nghiệp, cô bé ngồi trước đàn dương cầm, đánh bài vì sao nhỏ, đây là lần đầu tiên Lộ An An lên sân khấu biểu diễn, cô bé hoàn thành rất tốt.

Trước kia, cô kiên cường quá mức, độc lập quá mức.

Lần đầu tiên Bùi Chi Hành không ghét bỏ con gái chen chúc trong một phòng với bọn họ, rộng lượng cho cô bé ôm Lộ Tuệ Tuệ một đêm, nhưng sang ngày hôm sau anh không cho phép nữa.

Tuy nói vậy nhưng Lộ Tuệ Tuệ vẫn có chút lo lắng.

Anh nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Chi Hành cũng vậy.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Lộ An An ôm cô, ôm hôn khuôn mặt nhỏ của cô:

Mỗi lần tới đây, Lộ An An đều có thể nói chuyện ngọt như mía lùa chọc cười mọi người trong đoàn phim. Ai ai cũng đều rất thích cô bé, cô bé là hạt dẻ cười của mọi người.

Bởi vì tuổi của cô bé xấp xỉ con trai của Dụ Hạ nên hai nhà thương lượng với nhau, để chăm sóc Lộ An An đã cho hai bé học cùng nhau.

“Mẹ cũng vậy.”

Hơn một tháng trước, Bùi Chi Hành dẫn Lộ An An thăm ban cô, nhưng vì tiến độ của đoàn phim đang gấp, thêm cả tháng trước Bùi Chi Hành cũng khá bận nên không đi nữa.

Bùi Chi Hành đẩy cửa ra, cho cô vào trước.

Thậm chí Nghiêm Tư Nhân còn bay về nước, cố ý về chăm sóc cô bé một thời gian.

Lộ Tuệ Tuệ bị chọc cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc năm tuổi, Lộ An An tốt nghiệp nhà trẻ.

Cô bé giống như ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, mặc dù rơi xuống nhưng vẫn tỏa sáng.

Trong nháy mắt, gia đình họ thành gia đình bốn người tiêu chuẩn.

Lộ Tuệ Tuệ rất hạnh phúc.

Nhưng sau khi làm mẹ, số lần cô khóc càng nhiều. Cô cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ là cô như trở nên cảm tính hơn, hay ra dẻ rất nhiều.

Sau đó Lộ An An vẫn học đàn dương cầm, học đàn cello như trước, cô bé không bởi vì mất chức vô địch mà không thích học nữa. Ngược lại, cô bé vẫn rất thích hai loại nhạc cụ này.Năm mười lăm tuổi, nhờ đàn cello mà Lộ An An được cử đi học ở một trường âm nhạc quốc tế.

Hai người nhìn Lộ An An, chúc phúc cho cô bé.

Cô không nhịn được, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:

Lộ An An sáu tuổi lên lớp một.

Nghe được những lời này của cô bé, bỗng nhiên Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy nỗi đau đớn khi sinh cô bé ra là đáng giá.

“Vâng, bố nói với con là mẹ cũng nhớ con.”

“Cục cưng.”

Lộ An An ba tuổi đã bắt đầu học đàn.

Cô bé là thiên tài âm nhạc.

Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, nước mắt luôn kiềm lại bỗng chốc rơi xuống.

Nghe thấy câu hỏi này, Bùi Chi Hành dở khóc dở cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô bé nói với Lộ Tuệ Tuệ rằng cô bé muốn học cello và đàn dương cầm. Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành đồng ý, mời giáo viên chuyên môn cho cô bé, mỗi ngày đều luyện tập.

Nhìn cô bé ngồi trên sân khấu, Lộ Tuệ Tuệ thậm chí sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, có đôi khi, cô có cảm giác như Tô Từ đã trở về, lại giống như là nguyên chủ đã trở về.

“Lớn rồi sao còn khóc nhè như cục cưng vậy.”

Nhìn thấy Lộ An An, cổ họng cô bỗng nhiên chua xót, có chút cảm động không nói nên lời.

Ngoại trừ đàn, Lộ An An còn thích vẽ tranh, cô bé thật sự có bộ não nghệ thuật.

Một năm sau, cô sinh ra một bé trai thường xuyên làm Bùi Chi Hành ghen đỏ mắt.

Trong buổi biểu diễn đàn cello, cô bé lần lượt đàn một bản nhạc, đàn một khúc dương cầm tặng cho bố mẹ của mình.

Lộ An An khá thông minh, đã biết lựa chọn.

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành ngồi dưới sân khấu, nhìn cô bé mặc váy ngồi trên sân khấu, ánh sáng rọi lên người, cô bé tựa như đang tỏa sáng rực rỡ.

Cô nhìn về phía Bùi Chi Hành, cảm động không ngớt.

Hôm nay là ngày trưởng thành mười tám tuổi, Lộ An An tổ chức buổi biểu diễn đàn cello của mình.

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, vừa bước vào liền thấy con gái đang ngồi xem phim hoạt hình trong phòng khách.

Buổi diễn tấu đêm nay làm cho cái tên Lộ An An càng được nhiều người biết đến.

Một năm này, nhà họ Bùi còn có chuyện vui khác.

Sau khi đóng máy về nhà, Lộ An An đã hơn hai tuổi.

Bùi Chi Hành đích thân tới sân bay đón cô.

Bùi Chi Hành rũ mi, giơ tay lau nước mắt cho cô, nói khẽ:

Cô không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng Lộ Niên Niên nói là tốt.

Điều này có nghĩa là cô không còn xây dựng bức tường thành quanh mình, tình nguyện để một số chuyện nhỏ làm mình cảm động, làm mình mềm lòng.

Lúc sắp ba tuổi, Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành bắt đầu chọn nhà trẻ cho cô bé.

“Nhớ.”

Bộ phim này của Lộ Tuệ Tuệ quay gần sáu tháng.

“Con nhớ mẹ lắm.”

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành vui mừng không thôi.

Lộ Tuệ Tuệ ôm anh, có chút lo lắng:

Lộ Tuệ Tuệ lại mang thai.

Người ta thấy tiền mới sáng mắt, thấy trai đẹp là không rời mắt được, cục cưng nhà bọn họ thì hay rồi, nghe thấy âm nhạc liền không rời không bỏ.

Cô bé nói giọng sữa:

Năm mười hai tuổi, Lộ An An tham gia biểu diễn trên sân khấu quốc tế.

Cô bé học đàn dương cầm, học cello, cũng học violin. Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành không hạn chế sở thích của cô bé, không nói cô bé chỉ có thể học cái nào, chỉ cần cô bé thích đều có thể học.

-


Ở đoàn quay phim, thỉnh thoảng Bùi Chi Hành sẽ dẫn Lộ An An tới thăm ban.

Họ không có tâm nguyện gì đặc biệt, chỉ mong tương lai của cô bé sau mấy chục năm nữa vẫn sẽ như bây giờ, mặc sức thoải mái, làm những gì bản thân muốn làm, bình an khỏe mạnh. Tương tự, họ cũng hy vọng một nhà bốn người của họ, hy vọng tất cả những người xung quanh họ đạt được ước muốn của mình.

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành không chuẩn bị món quà đặc biệt gì cho cô bé.

Lúc về đến nhà, Lộ Tuệ Tuệ thấp thỏm không yên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô bé đã bỏ lỡ chức vô địch đàn dương cầm nhưng giành được chức vô địch cello.

Lộ Tuệ Tuệ không phải người thích khóc.

Cô bé giành chức vô địch của đàn cello và đàn dương cầm.

Cô bé kích động không thôi, ôm lấy chân của Lộ Tuệ Tuệ.

“An…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 285: Ngoại truyện: Thiên tài âm nhạc 2