Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 193: Chương 193

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Chương 193


“Đừng gọi chú là đạo diễn Khổng nữa.”

Chương 193: Chương 193

Như vậy cô ấy có thể được cứu rồi.

Mặc dù biết là giả nhưng từ tận đáy lòng vẫn thấy sợ.

Váy trên người Hạ Tư Nam đã bị xé nát, da thịt cô ấy ướt hết, nhìn ánh sét lóe lên, trong lòng Hạ Tư Nam có một nguyện vọng, cô ấy cầu cho tia sét kia hãy bổ xuống đầu gã đàn ông đang nằm trên người cô ấy đi.

Hạ Tư Nam mặc một chiếc váy liền đơn giản đi ra từ trường học.

Lộ Niên Niên im lặng một lát, cuối cùng than vãn:

Không biết cô ấy đã nhìn lên không trung bao lâu, lâu đến nỗi cô ấy đã cảm giác mình đang bước trên con đường xuống địa ngục, bỗng tiếng còi xe xa xa làm cô ấy sực tỉnh.

“Đạo diễn Khổng thật b**n th**.”

Lộ Niên Niên cắn môi, bắt lấy cánh tay của Dụ Hạ, không dám thở mạnh.

Không Nghị Nhiên: “Không xuống được cũng phải xuống.”

Đương lúc nhân viên tại hiện trường đều đang nín thở nhìn hai người diễn thì Khổng Nghị Nhiên lại hô cắt.

Thầy Phan cũng tiến lên, khom lưng với Lộ Tuệ Tuệ:

“Thầy cứ ác với em hơn chút nữa đi, em chịu được.”

Cô rất hiểu ám ảnh của Khổng Nghị Nhiên với việc quay phim.

Ông ấy còn phải quay thêm một số cảnh ở hiện trường, không cần người, chỉ cần bối cảnh là được.

Cô ấy đùa thêm:

Ông ấy nghiêm mặt nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khi cô ấy giãy giụa, anh đánh cô ấy, phải đánh thật.”

“Đồ láu lỉnh.”

“Phải, Khổng b**n th** ạ.”

“Đạo diễn Khổng, cháu không có ý này.”

Lộ Niên Niên đương nhiên biết Khổng Nghị Nhiên chỉ nói đùa.

Ông ấy gọi diễn viên đóng vai tên cưỡng d·â·m.

Nam diễn viên nói với Lộ Tuệ Tuệ:

“Không có việc gì đâu thầy Phan.”

“Chị.”

“Không sao.”

“Tất nhiên hiện giờ cháu vẫn chưa có tư cách hợp tác với đạo diễn Khổng, cũng không biết bao giờ mới có cơ hội này nữa.”

Khổng Nghị Nhiên nhìn cô, giơ ngón cái với cô:

Hạ Tư Nam bị gió thổi mưa tạt ướt nhẹp, bất giác bước nhanh hơn.

Ngay khi hơi thở đàn ông đến gần, Hạ Tư Nam há mồm, cắn vào tay của gã đàn ông.

“Vừa rồi lực chưa đủ mạnh.”

Đột nhiên, có tiếng sấm vang trời.

Lộ Tuệ Tuệ: “Không đánh mạnh một chút, có khi đạo diễn Khổng còn bắt làm lại mất.”

“Anh đang nhẹ tay với Tuệ Tuệ quá, với cái sức đấy thì cô ấy chỉ cần cố gắng giãy giụa cũng có thể trốn thoát.”

Lộ Niên Niên: “…”

Mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng càng lúc càng lớn.

Lộ Tuệ Tuệ đồng ý, khom lưng chào mọi người, cảm ơn xong liền đi vào phòng thay quần áo.

“Chúng ta đang đóng phim, anh nghĩ lại đi, nếu không làm thật thì những người bị hại đó khó có thể cảnh giác, anh hiểu không?”

Cảnh bắt đầu lại từ lúc Hạ Tư Nam đang giãy giụa.

Lộ Tuệ Tuệ trả lời:

“Niên Niên cứ kệ ông ấy, ông ấy không tức giận đâu.”

“Cháu vẫn luôn biết đạo diễn Khổng có yêu cầu nghiêm khắc với màn ảnh mà.”

“Là đóng phim thôi, đừng buồn.”

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một hồi, cô chuẩn bị cho hai phân cảnh của mình. Một cảnh là trước khi bị cưỡng h**p, cô ấy vừa bước ra khỏi trường, hôm nay cô ấy có chút việc nên tan làm trễ một chút.

“Em đùa thôi.”

Chỉ nhìn một cái, Hạ Tư Nam lại càng đi nhanh hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Diễn xong cảnh này, cháu kết thúc công việc được rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi không xuống tay được.”

Cô ấy chỉ bênh vực người mình, không quan tâm mình mới nói gì.

Cô ấy thất bại rồi

“Được…”

Lộ Niên Niên tới thăm ban, cả phim trường mọi người đều rất hào hứng.

Anh ấy thở dài:

Cho nên ngày sự việc phát sinh, cũng không thể nói là tình cờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nước mắt chảy xuống khoé mắt, từ đầu đến cuối Hạ Tư Nam không hề nhắm mắt, nhìn thẳng lên trời, cảm xúc trong con ngươi đi từ giãy giụa đến tuyệt vọng rồi lại c.h.ế.t lặng. Tròng mắt cô ấy đơ ra.

Lúc đi ra, cô ấy còn chào bác bảo vệ ở cổng.

Nhưng nguyện ước của cô ấy không thể trở thành sự thật.

Lộ Tuệ Tuệ lắc đầu.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn bộ dạng ấm ức của cô ấy, cười nói:

Ba người ở đối diện đều bị ông ấy chọc cười.

Cô ấy chỉ là người đứng xem còn thấy sợ, huống chi người diễn là Lộ Tuệ Tuệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng tiếc là cô ấy không nhìn thấy hi vọng.

Nghe giọng của hai người, Lộ Tuệ Tuệ cùng Lộ Niên Niên cứng đờ nhìn ra cửa.

Nhưng vừa bò dậy cô ấy lại ngã xuống. Cô ấy quỳ dưới đất, lần nữa cố hết sức đi về phía trước.

Hai người không ai quan tâm chuyện đau hay không nữa, giờ phút này lòng Hạ Tư Nam đã không thể cảm nhận được đau đớn nữa. Cô ấy chỉ biết cô ấy phải thoát ra, phải rời khỏi, không được từ bỏ hi vọng.

Cô ấy lúng túng nhỏ giọng nói:

Trong phút chốc, gã đàn ông vội trốn vào bóng đêm.

“Thầy Phan.”

Ông ấy nói:

Khổng Nghị Nhiên nhìn hai người, hô to:

Hạ Tư Nam vẫn có ý thức an toàn, bản năng bước càng nhanh hơn, nhân lúc cúi đầu xuống nương theo ánh đèn đường quan sát đằng sau.

Cô ấy giãy giụa, tay đ.ấ.m chân đá vào người trước mặt, toàn thân run lên, trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt.

Bỗng nhiên có một cánh tay rắn chắc chắn ngang, Hạ Tư Nam chưa kịp hô lên đã bị túm vào trong ngõ nhỏ, cây dù rơi xuống đất, nước mưa b.ắ.n lên tung tóe.

Hạ Tư Nam lấy lại tinh thần, hoảng loạn tròng lại chiếc váy tả tơi lên người, muốn đứng lên chạy đi.

Cô hơi ngừng lại, nói đùa:

“Vâng, cháu tan làm đây.”

Nếu không đánh thật thì không ra được hiệu quả mong muốn.

Cô ấy chớp mắt nghịch ngợm nói:

“Không tồi, đi thay quần áo trước đi, buổi tối về nhà lấy đá đắp mặt nhé.”

“Ưm… ưm…”

Lộ Niên Niên vội vàng chữa cháy:

Thời tiết đang dần ấm lên, Hạ Tư Nam buộc tóc đuôi ngựa, mặt một chiếc váy giản dị mua mấy chục tệ ven đường, bung dù ra khỏi trường.

“Đạo diễn Khổng, đúng là cháu nói, chú đừng bắt tội chị cháu nhé.”

Bác bảo vệ:

Khổng Nghị Nhiên liếc cô ấy một cái:

“Không có việc gì.”

Lộ Niên Niên nhìn nửa bên mặt đang sưng lên của cô:

Trò chuyện vài câu với bác bảo vệ xong, Hạ Tư Nam lên đường về nhà.

“Cơ mà thầy Phan ạ, hai ngày nay em gặp thầy chắc sẽ hơi ám ảnh tâm lý đó.”

Ông ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ, thì thầm:

Trường học cách nhà cô ấy không xa, bởi vì mưa to nên ngại đạp xe đạp, sợ không nhìn rõ đường lại té ngã nên cô ấy chỉ đi bên vệ đường.

Diễn viên họ Phan bất đắc dĩ:

Lộ Niên Niên khóc đỏ mắt, cô ấy là người đầu tiên giật khăn trong tay Nhạc Nhạc chạy đến.

“Nếu sau này có cơ hội hợp tác với chú, chú muốn giày vò cháu ra sao cũng được ạ.”

“Cô giáo Hạ tan làm rồi?”

“… Xin lỗi, hai ngày tới nhất định tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em đâu.”

Trong nháy mắt, gã đàn ông giận điên lên.

“Bốp” một tiếng, hắn đánh thật.


Khổng Nghị Nhiên và diễn viên đều kiểm soát tốt phần ánh sáng, khiến cô không bị lộ quá nhiều.

Lộ Tuệ Tuệ cũng nói:

Khổng Nghị Nhiên nhìn hai người, kiêu ngạo nói:

Lộ Tuệ Tuệ lấy lại tinh thần, để mưa xối lên tóc và cơ thể một chút, mặc dù nói váy đã bị xé nát nhưng thực tế không có vấn đề gì.

Lộ Tuệ Tuệ cười:

Cô ấy đỡ Lộ Tuệ Tuệ đứng lên.

“Đêm nay em bên chị.”

Hạ Tư Nam đáp lời:

“Cơ mà thầy Phan ra tay ác quá.”

“Tuệ Tuệ, xin lỗi nhé.”

“Đạo diễn Khổng.”

Lộ Niên Niên đi vào theo, đau lòng không thôi:

“Hôm nay chú có tên mới rồi, Khổng b**n th** nhé.”

Ông ấy nói:

Lộ Tuệ Tuệ và thầy Phan đều đang rất nhập vai.

“Cắt.”

“Vẫn quay, chín giờ tối còn một cảnh nữa.”

Đến lúc Khổng Nghị Nhiên nhìn màn ảnh Lộ Tuệ Tuệ hô “cắt”, mọi người mới giật mình bừng tỉnh.

Một tay gã túm chặt hai cổ tay Hạ Tư Nam, một tay tát vào mặt cô ấy.

“Không phải.”

Sáu giờ tối, Lộ Tuệ Tuệ ăn cơm cùng đoàn phim.

Khổng Nghị Nhiên nghiêm túc nói:

Lộ Niên Niên biết cảnh cô nói là gì, cô ấy vỗ bả vai cô, cười khanh khách nói:

Bỗng cô ấy nghe một tiếng động.

Hơn nữa em gái cô ấy cũng sắp thi cấp ba, bàn học trong nhà đành nhường cho em, gần đây cô ấy phải ở lại trường phê chữa bài tập xong mới về nhà.

“Xin lỗi.”

Mỗi ngày về đến nhà đều đã chín mười giờ tối.

“Chỉ là đóng phim thôi mà.”

Cô ấy cắn rất mạnh, hình như cắn chảy máu.

“Vâng, cháu cảm ơn ạ.”

Hai người đồng thanh.

“Không có việc gì đâu thầy Phan.”

“Niên Niên, về sau có muốn hợp tác với đạo diễn Khổng này không?”

Lãnh Tùng Nguyện nén cười:

Lộ Tuệ Tuệ hiểu được yêu cầu của Khổng Nghị Nhiên.

“Xin lỗi Tuệ Tuệ nhé.”

Lộ Tuệ Tuệ cười:

Khổng Nghị Nhiên bị lời cô ấy nói chọc cười:

Tuy rằng biết như vậy mới tạo được hiệu quả mong muốn, nhưng người bị đánh bị tra tấn là chị gái thân yêu, cô ấy không thể không đau lòng.

“Mặt đau không?”

Tay chân cô ấy bị người ta túm chặt, không thể nhúc nhích, nước mắt hòa với nước mưa thi nhau rơi xuống. Ánh mắt cô ấy đầy quật cường, cô ấy không được từ bỏ và cũng không muốn từ bỏ.

“Anh b**n th** à?”

Tiếp tục quay.

Cô ấy hoạt bát và phóng khoáng, ai cũng có thể bắt chuyện vài câu.

Con ngõ này, buổi sáng đi làm ngang qua thỉnh thoảng Hạ Tư Nam còn dừng lại mua đồ ăn sáng.

Lộ Niên Niên cong môi:

Khổng Nghị Nhiên: “…”

Diễn xuất quá tốt, trong một khoảnh khắc nào đó, Lộ Tuệ Tuệ thật sự cho rằng mình là người gặp chuyện bất hạnh đó.

Các cảnh diễn trước đều thuận lợi được thông qua.

“Đạo diễn Khổng à.”


Cô hít sâu, cười khanh khách nói:

Khổng Nghị Nhiên nói thêm:

Trong nháy mắt hai người tách ra.

Ô che mưa bị vứt trên mặt đất, cô ấy bị kéo về phía trước, đè ở sâu trong ngõ nhỏ.

Cô “ừ" một tiếng, giọng hơi khàn:

“Hôm nay trời mưa to đấy, nhiều đường bị ngập lắm, cô Hạ nhớ chú ý an toàn.”

“Chị.”

“…”

Cảnh này thời gian quay không dài nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy dường như đã qua cả một thế kỷ.

Lãnh Tùng Nguyệt cũng bật cười với màn đối đáp của hai người, lên tiếng:

Thầy Phan:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Chương 193