Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Chương 119
“Vậy anh xem cái gì?”
Cô sợ sẽ ảnh hưởng xấu tới Bùi Chi Hành.
Lộ Tuệ Tuệ cạn lời trước câu trả lời của anh, hồi lâu cũng không nói được gì.
Lộ Tuệ Tuệ: “Không phải.”
Chương 119: Chương 119
Lộ Tuệ Tuệ lấy tinh thần nói:
“Em.”
Nóng quá.
Lộ Tuệ Tuệ: “Tôi chỉ nêu ví dụ thôi.”
Đã nói đến nước này, Lộ Tuệ Tuệ lại lấy cớ sẽ có vẻ cô đang làm giá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi có vợ sắp cưới rồi mà còn yêu sớm, đây không phải hành vi của đồ cặn bã à?”
Không giải thích được lý do, dù sao đó là trực giác của cô.
“Thích lắm hả?”
Lại một lần nữa, anh lại khiến Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy thất bại:
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ há miệng, nhẹ giọng nói:
“Thế nên…”
“Tôi không bảo em yêu tôi ngay lúc này.”
Rõ ràng bộ phim cảm động, có tình thân, tình bạn các kiểu, cũng rất hay mà.
Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh:
Ngồi trong rạp chiếu phim tối tăm, Lộ Tuệ Tuệ cảm giác mặt mình nóng bừng.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh với vẻ khó hiểu:
“Không sao, tôi cảm thấy tôi sẽ nhanh hơn những người khác."
Thẩm Tự: [? Hết rồi?]
Anh sẽ cho cô thời gian.
“Vậy đi rạp chiếu phim đi, tôi thấy gần đây có rất nhiều phim đang chiếu.”
“Em nói là scandal.”
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Anh nói:
Cuối cùng, giữa phong cách và cái mạng, Lộ Tuệ Tuệ chọn cái sau.
“Như vậy… anh không thiệt chứ?”
Đột nhiên, Bùi Chi Hành hỏi cô:
Cô không biết có phải vì vẫn còn sốt hay là bởi vì câu nói trước khi vào rạp của Bùi Chi Hành.
“Em cười gì đó?”
Thẩm Tự không muốn trả lời tin nhắn.
Miệng nhanh hơn não.
Mạng này quan trọng hơn.
Rất rõ ràng, không có việc gì thì đừng làm phiền cháu.
Bùi Chi Hành trả lời không chút do dự.
Lộ Tuệ Tuệ nghe, khóe môi bất giác cong lên.
Bùi Chi Hành cong môi, cố tình thì thầm hỏi cô:
“Không có.”
Cô mơ hồ nói:
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày, vui vẻ nói:
Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, rạp chiếu phim hầu hết là học sinh.
Thẩm Tự đọc xong, chụp màn hình cuộc đối thoại của hai người gửi cho chị.
Mặc dù không yêu nhau nhưng với thái độ này của anh, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy mình xem anh là đối tượng để chọn cứ như đang tự đào hố vậy.
“Nhưng thật ra tôi không tốt lắm.”
Anh im lặng một lúc:
Cô sợ cảm giác của Bùi Chi Hành với cô chỉ là xúc động nhất thời, hoặc là bị người lớn ép nên mới nảy sinh tình cảm với cô.
Lúc khoác thêm áo khoác, cô đắn đo giữa việc mặc áo khoác dạ xinh đẹp hay là mặc áo lông vũ ấm áp.
Lộ Tuệ Tuệ không nhịn được nói nhiều với anh:
Cháu ngoại: [Được.]
“Cho nên có muốn cân nhắc chút không?”
Không phải chứ, người xuất sắc như Bùi Chi Hành lẽ nào lại không có người theo đuổi?
“Lỡ có rất nhiều đối tượng thì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có muốn uống nước không?”
Nhân lúc chưa hết thời gian chiếu, Lộ Tuệ Tuệ phải đi xem bù.
Cô chần chờ hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Để tôi hỏi xem.”
Bộ phim mà Lộ Tuệ Tuệ chọn là một bộ phim trong nước, không phải về tình yêu mà là một bộ phim phá án có cốt truyện rất hấp dẫn và kí.ch th.ích. Các diễn viên diễn rất xuất sắc, khiến người ta bất giác chìm đắm trong đó.
“Không giục em.”
“Chắc là có thể.”
“Tôi muốn xem phim.”
Bùi Chi Hành bất lực:
Cô im lặng, một lúc sau mới thốt được một câu:
Kết thúc, Lộ Tuệ Tuệ vẫn còn chưa đã thèm.
“Tại sao em lại muốn biết?”
May mà Bùi Chi Hành không nói mấy lời khiến cô không chịu nổi nữa, xem phim xong liền đưa cô về nhà.
“Muốn xem TV không?”
Nghe cô nói, Bùi Chi Hành rũ mắt nhìn cô.
“Vậy thì tại sao phải để ý đến nó?”
“Nếu anh yêu thật thì cũng không ai nói gì anh đâu.”
Lộ Tuệ Tuệ cũng không chắc lắm.
Anh không ép cô phải quyết định ngay bây giờ.
“Anh có thấy tình yêu tuổi học trò rất đẹp không?”
“Ừ.”
Bùi Chi Hành không nói gì, lấy điện thoại ra:
Trước khi rời đi, anh dặn Lộ Tuệ Tuệ nhớ uống thuốc, có chuyện gì phải gọi ngay cho anh, điện thoại anh mở máy 24/24.
Hai người nhìn nhau một lúc, Lộ Tuệ Tuệ mờ mịt:
-
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nóng.
“Chẳng lẽ thời học sinh anh không yêu đương à?”
Còn lý do cô biết đối phương là học sinh thì vì cô vô tình nghe cuộc đối thoại của họ, họ đang kể kỳ nghỉ đông này mình làm được bao nhiêu bài tập.
Thật ra cô có thể cảm nhận được Bùi Chi Hành thích cô, nhưng cô luôn cảm thấy mình không giỏi bằng anh, cũng không tốt như những gì anh nghĩ.
“Sao lại không?”
“Cân nhắc cái gì?”
Khi Lộ Tuệ Tuệ trùm kín mít xuất hiện cùng Bùi Chi Hành, xung quanh họ có vài cặp người yêu là học sinh.
Cô lẩm bẩm:
“…”
“Rất nhiều là bao nhiêu?”
Anh rũ mắt nhìn cô.
Thẩm Tự: [... Ai bị sốt?]
Lộ Tuệ Tuệ nghĩ, Nghiêm Tư Nhân sẽ không nói, Tô Từ cũng không trách anh. Dù sao thì mọi người đều biết rõ chuyện này ra sao.
Thẩm Tự: [Ò, cô bé muốn ăn cứ cho cô bé ăn.]
Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh, phát hiện anh vẫn mang vẻ điềm tĩnh như không có cảm giác gì nhiều.
Lộ Tuệ Tuệ buột miệng hỏi:
Đương nhiên cũng có tuyến tình cảm nhưng không nhiều.
“Xem phim ở nhà à?”
Bùi Chi Hành im lặng một lúc, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô nói:
Anh cảm thấy Lộ Tuệ Tuệ có cảm giác với mình, trực giác của anh sẽ không sai.
Anh ta nhất định phải bảo chị dạy lại con mình, trọng sắc khinh cậu.
Bùi Chi Hành suy tư, nhìn cô:
Bùi Chi Hành lên tiếng:
Lộ Tuệ Tuệ không biết, cũng không dám hỏi.
“Ừm.”
Lộ Tuệ Tuệ bối rối, mặt đỏ bừng.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn, đột nhiên thấy hơi đói.
Cô không muốn bị bệnh nữa đâu.
Cô nhìn lung tung, không hiểu tại sao Bùi Chi Hành mới nói muốn thành người được chọn xong là thẳng thắn đến vậy.
Cô lén nhìn người bên cạnh, ngại ngùng sờ thính tai.
Bùi Chi Hành hơi dừng lại:
Cô nhịn xuống.
[Wow! Bùi Chi Hành có tiến bộ, rủ được Tuệ Tuệ đi xem phim, không tệ không tệ. Thẩm Tự em cũng cố gắng vào, đừng để cháu ngoại hết ế rồi mà em còn đơn côi một mình, nhà họ Nghiêm chúng ta rất mất mặt đó.]
“Tôi là người giữ lời.”
“Cân nhắc xem tôi là đối tượng có thể sẽ chọn của em?”
Trước đây chưa nói , cứ thuận theo tự nhiên, nếu giờ đã nói ra thì phải nói rõ ràng.
Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, quay đầu nhìn anh:
“Có đi làm, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều.”
Họ đặt phòng VIP, bên cạnh có bày đồ ăn vặt và nước, quét mã trả tiền là có thể lấy ăn.
Cô bình tĩnh một lúc rồi khẽ ‘ồ’ một tiếng.
“Tôi không nói là không muốn.”
Bùi Chi Hành thấy cô vẫn còn lưu luyến, hỏi:
“Dù sao tự anh suy nghĩ đi."
Cháu ngoại: [Sốt nhẹ.]
Mấy thứ khác xếp đằng sau.
Bùi Chi Hành im lặng một lúc, nói:
Bùi Chi Hành: “…”
Bây giờ nhìn các chàng trai, cô gái nhỏ tuổi yêu nhau xung quanh mình, cô thật sự rất hâm mộ.
Nói thật, cô rất hâm mộ các cặp tình nhân yêu nhau thời học sinh. Năm cô lên cấp ba, bố mẹ qua đời, đến lớp 11 thì cô bị bệnh.
-
“Hơn nữa công việc của tôi có thể sẽ có rất nhiều scandal lộn xộn.”
“Câu hỏi của tôi khó trả lời lắm hả?”
Bùi Chi Hành nhướng mi.
Ai biết cô liệu có tìm được cô không, họ cũng chưa đính hôn chính thức, chỉ là hai mẹ thân nhau nên hứa hẹn bằng lời mà thôi.
Bùi Chi Hành thấy thời gian cũng tầm tầm rồi, anh an ủi cảm xúc của Lộ Tuệ Tuệ, dịu giọng nói:
Nghe lời giới thiệu của rạp chiếu phim, Lộ Tuệ Tuệ sờ chóp mũi, mím môi dưới nói:
Đối diện với con người đen sâu thẳm của anh, Lộ Tuệ Tuệ bỗng không nói lên lời.
Lộ Tuệ Tuệ: “…”
Mắt Lộ Tuệ Tuệ sáng lên:
Phải chăng vì anh đã nhận được lời cho xếp hàng của cô nên mới không thèm che giấu nữa?
Những lời cô nói thật sự chỉ muốn để Bùi Chi Hành chuẩn bị tinh thần trước.
Lộ Tuệ Tuệ muốn vỗ mặt mình, nhưng cảm thấy như vậy sẽ tạo ra tiếng động, sẽ làm Bùi Chi Hành chú ý đến.
Bùi Chi Hành không nói gì.
“Anh thấy nó tệ lắm hả?”
Bùi Chi Hành gật đầu.
“Không phải.”
Thẩm Tự đọc xong, ném điện thoại vào tủ.
Cả năm lớp 12 của cô đều trôi qua trong lo sợ bất an, cô hoàn toàn không có tâm tư nghĩ về tương lai hay chú ý đến các bạn học và bạn bè xung quanh.
Mặc dù cô vẫn luôn cố gắng để lạc quan hơn, nhưng điều đó thật sự rất khó.
Phải đi ra ngoài nên Lộ Tuệ Tuệ về phòng thay quần áo.
Bùi Chi Hành nhìn cô, cười:
Trước khi Lộ Tuệ Tuệ nói anh dài dòng, anh tự giác im lặng.
Mà cô không có thời gian đi xem.
Cháu ngoại: [Sốt có ăn được bắp rang không?]
“Tôi không xem kỹ.”
“Chỉ là đối tượng để chọn thôi mà em cũng không muốn sao?”
Lúc này, Thẩm Tự đang trực ở bệnh viện nhận được lời hỏi thăm từ cháu ngoại ruột của mình, cậu cháu này đã lâu không liên hệ với anh ta, anh ta đang định trêu anh rằng có phải cháu nhớ cậu không thì đọc được tin nhắn Bùi Chi Hành gửi tới.
“Ngày mai anh không đi làm à?”
Thời cấp ba của cô không vui vẻ gì.
“Sốt cũng ăn được?”
Bùi Chi Hành nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ rồi hỏi:
Chú ý tới ánh mắt của cô, Bùi Chi Hành nhìn cô.
Bùi Chi Hành cười khẽ, hơi nghiêng đầu ghé sát tai cô thì thầm:
Bùi Chi Hành đến gần cô, quan sát biểu cảm của cô, nhỏ giọng nói:
Lộ Tuệ Tuệ trố mắt, nhìn đôi mắt nghiêm túc của anh, những lời định nói bỗng không nói nổi nữa.
Lộ Tuệ Tuệ nói thầm.
Anh ta không thèm chấp nhặt đám phàm phu tục tử này, độc thân muôn năm, độc thân hạnh phúc. Những người này sao mà hiểu được.
“Tôi thấy hơi đói."
Nhắm mắt làm ngơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bình tĩnh nói:
Ai ngờ, tin nhắn vừa gửi thành công, Nghiêm Tư Nhân đang uống trà chiều ở trong vườn đã trả lời tin nhắn ngay.
“Ừ, đã nghĩ kỹ rồi.”
Nếu ra ngoài, xem phim mất hai tiếng, đi đi về về lại thêm một tiếng nữa, thể nào cũng tốn mất ba tiếng đồng hồ.
Bùi Chi Hành “ừ” một tiếng:
Cháu ngoại: [Tuệ Tuệ.]
“Lúc đó vợ chưa cưới của anh đã về đâu, hơn nữa đây chỉ là lời nói đùa của phụ huynh, cho nên không tính.”
Cháu ngoại: [Đang xem phim.]
“Tôi muốn ăn bắp rang.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.