Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 83: Chương 83

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Chương 83


Tần Sương nhìn thấy Dương Minh Trạch lại đây sớm như vậy, cũng sửng sốt một chút.

Sau đó chờ bọn họ đi làm việc, Dương Minh Trạch ở trong phòng ngủ.

Hơn nữa còn đang ngủ rất ngon lành, đến mức chảy cả nước bọt mà vẫn không biết. Nhìn thấy vết bẩn ở trên gối, Tần Sương nghĩ thầm, may mà đây không phải gối của mình, nếu không thì sẽ phải ném đi. Tiếp đó hắng giọng một cái rồi nói: “Anh tư, nắng đã chiếu đến m.ô.n.g rồi, mau dậy đi.”

Dù sao cô đều thu lại đồ dùng nữ sĩ, đồ vật trong phòng đều không sợ nhìn thấy.

Anh trai nhà mình, vẫn cần chăm sóc.

“Không có việc gì, không phải còn có hai lao động cường tráng sao, các cậu làm chung với nhau.”

“Có thể, chuyện của anh, chính mình làm chủ là được, nếu tiền không đủ, chỗ em còn có.”

Vẫn là Ôn Tuyền giải thích nói: “Đây là chuông rời giường trong thôn, đợi chút còn có hai lần, các cậu quen là được.”

Anh ấy còn có sữa mạch nha và điểm tâm, buổi sáng tùy tiện ăn chút là được.

Chương 83: Chương 83

Nghe Mục Nghiệp Kiêu nói, Tần Sương cũng cảm thấy có đạo lý.

Không biết, còn tưởng phía sau có c·h·ó đuổi theo cô.

Sau đó nói: “Ngày mai bắt đầu tôi lên trên núi chặt, các cậy ở nhà chẻ củi là được, nếu không đủ rìu, vậy đi mượn.”

Mục Nghiệp Kiêu: “Được, trong nhà giao cho tôi là được, không thể cả ngày ăn nhiều như vậy mà không làm việc, tiếp tục như vậy, tôi càng vạm vỡ hơn.”

“Em gái, Lục Thần kia cũng muốn xây nhà với anh, cho nên đợi chút anh còn phải trở về gọi cậu ấy.”

Chờ sau khi tập thể d·ụ·c buổi sáng kết thúc, Tần Sương mới mang theo bọn họ trở về nhà.

“Anh tư, sao anh dậy sớm như vậy? Là đổi giường, không ngủ được sao?”

Sau khi hỏi, mới biết được bọn họ ở dưới chân núi phía sau.

Dương Minh Trạch nắm lấy tóc lộn xộn, vẻ mặt bực bội nói: “Đừng nói nữa, loa trong thôn kêu rời giường không nói, những thanh niên trí thức cũ đó gõ gõ đánh đánh không dứt, ồn ào đến anh không ngủ được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Minh Trạch bực bội mắng hai tiếng, ngồi dậy.

Nếu anh trai lại không hành động, rất có thể bị anh em nhà họ Dương cản phá thất bại.

Khi Tần Sương về nhà thì Dương Minh Trạch còn đang ngủ.

Chờ thời gian buổi sáng đúng 10 giờ 48 phút, Tần Sương đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.

Mới đến, khẳng định là hoang mang.

Nhưng, Lục Thần người này xác thật có thể kết giao, sau đó trả lời: “Có thể, còn có mọi người tiếp tục, tôi đi về trước, cơm sáng sáng mai không cần phần cho tôi.”

Cuối cùng Dương Minh Trạch thật sự là không chịu nổi, đành phải chạy tới Tần Sương bên kia, anh ấy sợ trong chốc lát không khống chế được muốn đánh người.

Lúc Lục Thần về phòng cũng lười thu thập, cũng lên giường đất theo ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa mới bắt đầu còn ôm thái độ đuổi theo cô, hiện tại đã hoàn toàn bỏ cuộc, đuổi tới cuối cùng, không đuổi kịp không nói, mệt vẫn là chính bọn họ.

Khi anh ấy lại nằm xuống lần nữa, dù thế nào cũng đều không ngủ được.

Ngày tiếp theo, loa trong thôn vang lên, thanh niên trí thức mới tới đều là vẻ mặt hoang mang.

Hai cường tráng lao động phía sau: Ngài nói thế nào là gtì, bọn họ chính là công cụ người.

“Sương Sương, củi lửa nhà chúng ta đều rất nhỏ, cậu nói chúng ta muốn lên núi chặt một ít cây khô héo trở về đốt hay không? Loại nhỏ này còn có thể nấu cơm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kết quả chính mình đi tiêu sái, bỏ rơi một mình anh ấy.

Chờ sau khi ăn cơm sáng xong, Tần Sương để cho Anh Tư đi phòng của cô ngủ bù. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà buổi sáng hôm nay Tần Sương làm việc như tiêm m.á.u gà.

Mục Nghiệp Kiêu mới vừa sửa sang lại củi đốt trong sân xong, đã thấy bọn họ xách theo củi lửa mới trở lại.

“Ha hả, nông thôn đều là như vậy, quen là được, chờ sau khi vang ba lần, chỉ là giữa trưa tan tầm mới có thể vang lên.”

Hơn nữa, cô chuẩn bị đệm chăn mới cho anh tư, không có gì phải ngại ngùng.

Nghĩ, anh ấy đều không vội vàng, chính mình sốt ruột cái gì.

Dương Minh Trạch nghe Ôn Tuyền giải thích xong, còn có thể nói cái gì, không thể đập loa trong thôn đúng không?

Hơn nữa, hôm nay trời còn chưa sáng, cần dậy sớm như vậy sao?

Lúc này đột nhiên có thêm vài anh vợ, quả thật chính là trở ngại trên đường tình yêu.

Tần Sương còn có thể làm sao bây giờ, anh trai nhà mình chỉ có thể sủng.

Nghe được anh ấy biết nấu cơm, Dương Minh Trạch cũng không nghĩ tới.

Chỉ có Hoắc Đình Xuyên thấy Dương Minh Trạch, thấy thế nào đều không vừa mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ xới đất còn không bằng khai hoang, chúng quấn đầy rễ ngô đ.â.m vào chân, nếu không cẩn thận sẽ bị rách quần.

Lăn lộn một ngày, lúc này đã sớm mệt nhọc.

Nhưng lúc anh ấy tới, Tần Sương và Hoắc Đình Xuyên đều không ở đây.

Cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chính mình ngủ trước đã.

Những thanh niên trí thức đó bắt đầu làm việc trong sân, gây ra động tĩnh thật sự là ồn c.h.ế.t người.

Mà đám đàn ông kia đã sớm c.h.ế.t lặng.

Nghĩ đợi chút trở về, viết thư báo cho tình huống nơi này cho anh trai.

Thật sự là tiếng quá lớn, muốn ngủ lười cũng đều không ngủ được.

Ngay cả Từ Phượng Kiều, cũng có một đôi mắt thâm hùng hùng hổ hổ ở trong phòng.

Mà Dương Minh Trạch nghe được lời này, cũng bất đắc dĩ nói: “Em gái, anh thoạt nhìn bộ dáng rất giống không có tiền sao? Một phòng ở mà thôi, cho dù mua một chiếc xe đạp đều được.”

Tốc độ kia rất nhanh.

Đã cùng nhau ra cửa mà?

Đặc biệt là Kiều Tuyết, tuy hôm qua nhận 10 đồng tiền phí thuốc của Từ Phượng Kiều, nhưng mặt bị thương, sống núi này cũng coi như kết hạ.

Mà Lục Thần như cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nháy mắt mở miệng nói: “Minh Trạch, tôi và cậu cùng nhau xây nhà, ngày mai chúng ta đi tìm đại đội trưởng, hơn nữa tôi biết nấu cơm, sẽ không chiếm tiện nghi của cậu.”

Thật là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Cô không ở nhà, bọn họ cũng chỉ có thể nhặt một ít ở chân núi.

Hơn nữa, ngày mai không làm việc, không cần ăn quá nhiều.

Nhưng, mặc kệ mắng như thế nào, biết cũng không có người để ý cô ta, hơn nữa bọn họ chính là cố ý.

Cho cô ta kiêu ngạo, có rất nhiều biện pháp thu thập cô ta.

Cuối cùng, cũng bỏ cuộc trở về phòng tiếp tục ngủ.

Gần đây chạy khắp nơi, xác thật quên mất chuyện này.

Cô lau mồ hôi trên trán một chút, khiêng cái cuốc đi tìm người ghi điểm.

Mà Lục Thần mắt trông mong đợi một buổi sáng, cũng chưa thấy Dương Minh Trạch trở về, tâm cũng mệt.

Đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, Dương Minh Trạch bị dọa giật mình một cái.

“Mẹ! Nông thôn rời giường đều đặc biệt như vậy sao? Chuông báo tập thể!”

Vừa mới bắt đầu, Dương Minh Trạch còn hơi ngại, rốt cuộc đây là khuê phòng của em gái.

Vẫn là Tần Sương nói, một nơi ngủ mà thôi, cũng không có đồ vật gì khiến người không thể nhìn.

Hơn nữa loại cảm giác này còn rất mới mẻ.

sau dó trở lại phòng, nằm ở trên giường đất.

“A, như vậy sao, chỉ là không có việc gì, đợi chút anh vào trong phòng của em ngủ một lát, rất nhanh em sẽ trở về, sau đó dẫn anh đi tìm đại đội trưởng.”

Chỉ là ngày thường nhiều nhất anh ấy chỉ nấu mì sợi và cháo trắng đã không tồi rồi.

Sau đó, anh ấy lại chạy tới sau núi, tìm nửa ngày, mới tìm được người.

“Được rồi, là em nói sai lời.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Chương 83