Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 371: Chương 371

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 371: Chương 371


Chương 371: Chương 371

“Được được được, để mẹ làm cho con ngay, con ra phòng khách ngồi đợi đi.”

May mà sau khi cho nổ bom, đám người kia đã bỏ chạy hết, nếu không, bây giờ mà giao tranh thêm lần nữa, chắc chắn sẽ có thêm nhiều chiến sĩ hy sinh.

Võ Bằng thấy Lê Hạo giả vờ giả vịt như vậy, cười lạnh một tiếng: “Chuyện của chúng tôi không cần đoàn trưởng Lê phải bận tâm, bây giờ anh nên lo mà kiểm tra lại nhân viên truyền tin của mình đi, sai lầm lớn như vậy, trung đoàn của anh cũng đừng hòng chạy thoát.”

Lê Hạo thấy anh nói như vậy, ánh mắt cũng tối sầm lại, thầm nghĩ: Chẳng phải anh rất lợi hại sao? Lần này thất bại thảm hại như vậy, xem anh báo cáo với cấp trên thế nào.

Bên kia, Tần Sương ngủ một giấc dậy, trời cũng đã tối dần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn họ không ngờ rằng đối phương lại điên cuồng như vậy, tự mình còn có nhiều người chưa rút lui mà đã cho nổ bom.

Tần Sương xoa bụng cười nói: “Đều là người một nhà cả, để đồ xuống rồi qua đây ngồi đi, đừng câu nệ như vậy.”

Nhìn thấy Hoắc Đinh Xuyên dẫn Hoa Đóa Đóa tay xách nách mang quà cáp về nhà, Tần Sương lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy”.

Lúc mới nhận nhiệm vụ, anh đã biết lần này rất khó khăn, chỉ là không ngờ lại khó đối phó đến vậy.

Họ còn nói hôn sự của cậu ấy, chỉ cần chị họ không có ý kiến gì thì bọn họ cũng không có ý kiến gì, có thể thấy ba mẹ cậu ấy rất thích người chị họ này, khiến cậu ấy cũng phải hoài nghi xem mình có phải là con ruột hay không.

Giờ đến cả một góc áo của anh ta bọn họ cũng chưa chạm vào, hai bên đã thương vong vô số, đám người này thật sự là ngoan cố đến đáng sợ.

Nghe thấy giọng điệu hả hê của đối phương, Hoắc Đình Châu vừa cho bác sĩ xử lý vết thương vừa lạnh nhạt đáp: “Đoàn trưởng Lê lợi hại như vậy, sao lúc đó không đi? Đáng lẽ ra lần này là do trung đoàn các người đi, tôi nói câu khó nghe, lần này là chúng tôi làm vật thế mạng cho các người đấy. Đối phương gài nhiều b.o.m như vậy, đây là tin tức mà các người cung cấp, anh còn mặt mũi đến chất vấn nhiệm vụ tôi làm thất bại?”

“Đoàn trưởng Hoắc, chẳng phải mọi người nói là không có vấn đề gì sao? Sao thương vong lại nặng nề như vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô đặt bút xuống, day huyệt thái dương, nhìn đồng hồ, quyết định đi ngủ một lát rồi dậy viết tiếp.

Nói thật, lần này thật sự chỉ là trùng hợp, ngay cả Hạ Bắc Mặc cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Trước đó cậu ấy gọi điện thoại về nhà, nói là đang hẹn hò với em chồng của chị họ, cả nhà đều rất vừa lòng.

Hoắc Đình Châu dùng băng gạc băng bó qua loa vết thương, sau đó uống một viên thuốc “bảo mệnh” mà vợ anh đưa cho, lúc này mới đứng dậy, dẫn theo những người lính còn lại rút lui.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là Hoắc Nam Hi cũng dẫn bạn trai Hạ Bắc Mặc về nhà.

Sau khi tên trộm tài liệu kia chạy vào địa bàn của đối phương thì không thấy ra nữa, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cũng không biết anh ta còn sống hay không.

Chỉ có Hoa Đóa Đóa là tự nhiên như ruồi, cười nói: “Chị Tần, em và Đinh Xuyên đang hẹn hò, hôm nay đến đây để ra mắt chú dì và chị.”

Lần này là anh sơ suất, không ngờ đối phương lại không quan tâm đến tính mạng của chính mình, nói cho nổ b.o.m là cho nổ bom, thật sự là loài cầm thú.

Lê Hạo thấy ở đây cũng không nhận được kết quả gì tốt đẹp, trừng mắt nhìn Võ Bằng một cái rồi dẫn người rời đi.

Bị chị dâu trêu chọc, Hoắc Đinh Xuyên và Hoắc Nam Hi đều ngại ngùng cười.

“Rất tốt, chỉ ăn với ngủ, sống cuộc sống như cá mặn vậy, em không thấy gần đây chị béo lên nhiều rồi sao?” Tần Sương mỉm cười đáp.

Mà ở bên kia biên giới, lúc này Hoắc Đình Châu hai tay bê bết máu, nếu không phải mặc áo chống đ·ạ·n mà vợ anh đưa cho, thì lúc này chắc anh đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Đường Mẫn đang cùng người giúp việc sơ chế nguyên liệu, thấy con dâu xuống thì cười nói: “Có phải là đói bụng rồi không? Sắp xong rồi, chờ bọn họ về là ăn cơm được rồi, nếu con đói thì ăn tạm ít bánh ngọt đi, đừng để bụng đói.”

Võ Bằng cũng không khá hơn là bao, nếu như vừa rồi lão đại không đẩy anh ấy ra, thì giờ phút này anh ấy đã bị nô thành trăm mảnh rồi.

“Chị khỏe là tốt rồi, bà nội dạo trước còn hỏi thăm chị đấy, nói là đến lúc chị sinh con, bà sẽ qua chăm. À, còn chuyện của em với Nam Hi, em đã nói với ba mẹ em rồi, bọn họ đều rất hài lòng, còn nói có chị họ ở đây, chị cứ quyết định là được.”

Nhìn đồng hồ đã hơn 5 giờ chiều, cô nhớ tối nay phải ăn thịt nướng, rửa mặt qua loa rồi xách bếp nướng điện đi ra phòng ăn.

Tần Sương đặt bếp nướng điện xuống, ra phòng khách bật tivi, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã 6 giờ tối, mọi người trong nhà cũng lần lượt trở về.

Vợ anh nói đúng là không sai, những người xa lạ xung quanh còn biết đ.â.m sau lưng hơn cả kẻ thù, thật sự là nực cười.

Ban đầu nói rõ là hợp tác cùng nhau, kết quả lần này là do trung đoàn của bọn họ sơ suất, quả nhiên không thể tin tưởng đám người này.

Hoắc Đình Châu băng bó xong vết thương, ngẩng đầu nhìn Lê Hạo: “Mấy người về trước đi, chuyện này tôi sẽ báo cáo rõ ràng với cấp trên, xem ra không cần phiền đến các người nhiệm vụ tiếp theo nữa.”

Nhìn thấy hơn chục người thuộc hạ hy sinh trong nháy mắt, Hoắc Đình Châu cũng đỏ hoe mắt.

Sau khi Hoắc Đình Châu rút lui an toàn về doanh trại, Lê Hạo dẫn theo hai người lính đến.

Hoắc Đình Châu nhìn khung cảnh tan hoang trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, tất cả rút lui, nhanh!”

“Đừng nghĩ nữa, sau khi trở về, tôi sẽ lấy tiền túi ra bồi thường thêm cho gia đình bọn họ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật sự coi bọn họ dễ bắt nạt sao? Loại người như vậy không biết cấp trên làm sao mà để cho tham gia nhiệm vụ.

Thật sự coi Hoắc Đình Châu này là quả hồng mềm dễ bóp sao? Lúc đầu không nên tin tưởng tin tức của bọn họ, làm hại c.h.ế.t nhiều chiến sĩ như vậy, nghĩ đến là trong lòng anh lại đau nhói.

“Vâng, tôi sẽ nhắc nhở mọi người cẩn thận, chỉ tiếc cho các anh em đã hy sinh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Sương cười đáp: “Con không sao, không đói lắm. Đây là bếp nướng điện, lát nữa chúng ta dùng cái này nướng thịt, à mẹ giúp con cắt ít khoai tây và bí đỏ thành lát mỏng, con muốn ăn.”

Võ Bằng lắc cái đầu cho đỡ ù tai, thấy lão đại cả người đầy vết thương, cố gắng đứng dậy, đi tới nói: “Lão đại, chúng ta rút lui nhanh đi, anh mà không băng bó kịp thời sẽ bị mất m.á.u quá nhiều đấy, chúng ta quay lại xử lý lũ khốn kiếp đó sau.”

Lần này cũng có một phần sai lầm của anh, nhiều người hy sinh như vậy, món nợ này anh sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Đang mải mê viết, đột nhiên Tần Sương cảm thấy đau nhói ở ngực, cô hít vào một hơi, thầm nghĩ đây là chuyện gì vậy.

Chờ bọn họ đi rồi, Hoắc Đình Châu mới lên tiếng: “Võ Bằng, anh nói với anh em bên dưới, bảo bọn họ cẩn thận một chút, Lê Hạo kia không có mục đích tốt đẹp gì đâu, nhất định đừng trúng kế của hắn ta.”

“Ồ, hai người hôm nay hẹn nhau cùng về ra mắt à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 371: Chương 371