Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 252: Chương 252

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 252: Chương 252


Cô không phải con nít, cũng không phải kẻ mù quáng trong tình yêu, tình yêu tuy quý giá nhưng công việc cũng quan trọng không kém.

“Được rồi, đừng lải nhải nữa, lát nữa ăn cơm xong, tôi muốn dẫn người đi ra ngoài một chuyến. Bạch Linh Linh một ngày chưa bị bắt, mọi người sẽ gặp nguy hiểm một ngày.”

Tần Sương cũng biết anh khó chịu, cuối cùng chỉ đành thu hồi móng vuốt nhỏ bé của mình, ôm chặt lấy người đàn ông của mình, chìm vào giấc ngủ.

Võ Bằng và Lưu Dương liếc nhìn nhau: Chị dâu lại muốn giở trò gì đây?

Thấy cô đã tỉnh, Hoắc Đình Châu nhỏ giọng đáp: “Ừm, anh phải đi rồi, em ngủ tiếp đi, còn sớm mà.”

“Bạch Linh Linh kia vẫn chưa bị bắt, dạo này em luôn có dự cảm chẳng lành, cô ta một ngày chưa sa lưới, chúng ta sẽ luôn gặp nguy hiểm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó vội vàng mở cửa, nhìn thấy chị Sương thật sự đến, cậu ấy mừng rỡ nói: “Chị Sương, sao hôm nay chị lại đến đây? Mau vào nhà đi, em đi rót nước cho chị.”

“Hơn nữa, ruồi nhặng không đậu vào trứng lành, nếu ngay từ đầu cậu giữ khoảng cách với bọn họ thì đâu đến nỗi xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Ông ấy có thể làm gì đây? Từ xưa đến nay, người tài giỏi nào mà chẳng có chút cá tính riêng.

Nếu không phải Tần Sương còn chưa đủ tuổi, e rằng không cần Hoắc Đình Châu chủ động, cô đã sớm “ăn sạch sẽ” anh rồi.

Hoắc Đình Châu bước ra khỏi sân, ngoái đầu nhìn lại, sau đó bước lên xe, dẫn mọi người rời đi.

Tần Sương không thích cảnh chia ly, cô ghét cảm xúc lúc chia tay, nó khiến cô rất bồn chồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

m*n tr*n cơ bụng rắn chắc của người yêu, Hoắc Đình Châu bất đắc dĩ nói: “Ngoan nào, đừng sờ nữa. Đợi sang năm kết hôn rồi cho em sờ thỏa thích.”

“Không ngủ nữa. Em đã chuẩn bị cho anh một số đồ ăn và thuốc men thông dụng, trên đường cẩn thận một chút, nhớ mặc áo chống đ·ạ·n vào.”

Hoắc Đình Xuyên dậy sớm, thấy anh trai đã đi mà không nói với mình một tiếng, liền oán trách: “Chị Sương, chị nói xem, anh cả đi sao không nói với em một tiếng? Chẳng lẽ em không phải em trai ruột của anh ấy sao? Cứ như em là không khí vậy.”

Nghĩ vậy, cô không suy nghĩ lung tung nữa, trằn trọc trong chăn, hít hà mùi hương quen thuộc của người đàn ông trên gối, rồi chìm vào giấc ngủ.

Thực ra, những người đó đều là những kẻ có tật giật mình, sợ bị bắt.

Đúng là gen tốt của nhà đội trưởng đều tập trung hết vào người đội trưởng rồi, đến lượt cậu em này thì dinh dưỡng không đủ.

Hoắc Đình Châu suy nghĩ một chút, lần này anh mang theo không ít người: “Vậy để lại Võ Bằng và Lưu Dương, hai người bọn họ em đều quen biết. Anh sẽ báo cáo với cấp trên.”

“Vì vậy, khi tôi ra ngoài, mọi người cũng phải cẩn thận.”

Người phụ nữ kia thật sự rất nguy hiểm, một ngày cô ta chưa sa lưới, bọn họ đều không thể ngủ ngon.

Nhìn người con gái trong lòng đã say giấc, trái tim Hoắc Đình Châu tràn ngập hạnh phúc.

“Em không quen biết ai bên công an, vẫn là lính của anh, em tin tưởng hơn. Đợi bắt được người rồi hãy để họ quay về.”

Nhưng nghĩ đến chỉ cần kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, bọn họ có thể mãi mãi ở bên nhau, cô liền không còn buồn nữa.

Vì ngày mai Hoắc Đình Châu phải dẫn đội áp tải đồ đạc về Kinh Đô, nên tối hôm đó, hai người đã có một đêm triền miên nồng nhiệt.

“Ừm, vất vả cho anh rồi.”

Triệu Vân Phong: “...” “Được rồi, chú không cãi lại cháu.”

Võ Bằng và Lưu Dương ở bên cạnh nhìn thấy cậu em vợ ngốc ngốc của đội trưởng, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Dù sao thì việc có nhiều lính tráng đi tuần tra trong làng như vậy cũng khiến cho không ít người e dè, không dám ra khỏi nhà.

Ngô Địch mỉm cười: “Mọi việc đều tốt, bọn nhỏ đều rất ngoan.”

Tuy nhiên, đến thị trấn rồi, Tần Sương cũng không vội vàng, mà dẫn hai người đến căn nhà nhỏ trước.

Sau đó, anh cũng nhắm mắt lại, dù sao ngày mai còn phải dậy sớm lên đường, hơn nữa trên đường đi có thể sẽ không được yên ổn.

Lúc này, Ngô Địch đã tốt nghiệp cấp ba, khi rảnh rỗi, cậu ấy thường ở nhà đọc sách và làm việc.

Nghe Tần Sương nói vậy, mắt Ngô Địch sáng lên. Nhìn hai người đàn ông cao lớn, vạm vỡ phía sau cô, cậu ấy không khỏi có chút ngưỡng mộ.

Dù sao cũng đã ở bên nhau hơn 10 ngày, nói không có chút lưu luyến là không thể.

Không biết vì sao, cô luôn có cảm giác Bạch Linh Linh vẫn còn ở đây.

Tần Sương trợn mắt: “Đây là nhà cháu, nếu chúng cháu không nói, ai mà biết được?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không có giấy giới thiệu, trừ phi cô ta trốn ra nước ngoài, nếu không, với bản tính độc ác của mình, chắc chắn cô ta sẽ quay lại trả thù.

Nghe nói Tần Sương muốn đi bắt Bạch Linh Linh, đám thanh niên trí thức lập tức im bặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mấy cô thanh niên trí thức kia bị bệnh thì anh cả lại nói em không đứng đắn, em không đứng đắn chỗ nào chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không cần đâu, hôm nay chị đến đây chỉ là tiện đường ghé qua thăm mọi người thôi. Gần đây mọi việc vẫn ổn chứ?”

“Ừm, anh sẽ tự bảo vệ bản thân.”

Chương 252: Chương 252

Chỉ có thể chiều chuộng thôi!

Nghe Hoắc Đình Xuyên lải nhải từ sáng sớm, Tần Sương bất lực nói: “Sao lúc anh trai cậu còn ở đây cậu không nói? Giờ người ta đi rồi, cậu nói với tôi có tác dụng gì?”

May mà còn có một gương mặt đẹp trai, nếu không sau này thật sự khiến người ta phải lo lắng chuyện lấy vợ cho cậu ấy.

Hoắc Đình Châu cạn lời, nhưng cũng bật cười: “Đừng có mơ, em là người của anh, mãi mãi là như vậy.”

Hoắc Đình Châu mặc quần áo chỉnh tề, hôn lên trán Tần Sương, sau đó cầm hòm đồ rời khỏi phòng, không ngoái đầu lại.

Nhìn đôi tình nhân trước mặt tình chàng ý thiếp, Triệu Vân Phong không khỏi cảm thán: “Hai người chú ý chút, vẫn chưa kết hôn đâu đấy. Cho dù kết hôn rồi cũng không nên như vậy.”

Nhìn bóng lưng anh khuất dần, trong lòng Tần Sương chợt dâng lên một cảm giác trống vắng.

Ăn sáng xong, Tần Sương liền dẫn Võ Bằng và Lưu Dương đến thị trấn.

Rạng sáng 4 giờ sáng hôm sau, Tần Sương bị tiếng động bên cạnh đánh thức.

Nhìn thấy Triệu Vân Phong cứng họng, Hoắc Đình Châu không khỏi bật cười.

“Vậy thì tốt. Nếu anh có mệnh hệ gì, em sẽ lập tức đi lấy chồng khác, sau đó mỗi năm đều dẫn người mới đến mộ anh nhảy disco, chọc tức anh.”

Tiếng động cơ của hai chiếc xe tải và hai chiếc xe con vang lên, đánh thức những người dân trong làng dậy sớm. Nhìn thấy bọn họ đã rời đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Trước kia, khi trong thôn còn có ba đội đóng quân, cô ta không dám manh động. Giờ người đã đi rồi, tôi nghĩ cô ta sẽ không nhịn được nữa đâu.”

Chỉ là, chí hướng của cậu ấy không nằm ở đó, hơn nữa, cậu ấy cũng không muốn rời xa Tần Sương.

“Hơn nữa, chị xem anh cả mấy ngày nay huấn luyện em này, cả người em đến giờ vẫn còn đau.”

“Vậy thì tốt. Hai người bên cạnh chị là quân nhân. Trước đây, chị có nói với em là những đứa có tố chất tốt có thể đi lính mà. Hôm nay chị đến đây để họ xem qua.”

“Ừm, vậy thì ngày mai mọi người về đi. Gần đây, có rất nhiều người hiếu kỳ đến xem náo nhiệt, không chừng trong đó có cả gián điệp. À phải rồi, A Châu, anh để lại cho em hai người ở đây.”

Sờ nữa, anh sắp bốc cháy rồi!

“Ồ, vậy thì phải xem biểu hiện của anh đấy. Hòm đồ ở kia kìa, cầm lấy rồi đi đi.”

Có một cô vợ nhỏ tài giỏi cũng là một loại vinh hạnh.

Cô liếc nhìn đồng hồ: “Sớm vậy đã đi rồi sao?”

Nghe thấy tiếng Tần Sương, cậu ấy ngẩn người một lúc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 252: Chương 252