Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 223: Chương 223
Anh còn chưa quên được những người an hem của mình ban đầu làm sao mà c·h·ế·t.
“Đúng vậy, đội trường đây là anh sai rồi, làm sao có thể để chị dâu xếp hàng.”
Đặc biệt là những binh sĩ đi làm nhiệm vụ trở về, nhìn thấy Tần Sương vẻ mặt đều sùng bái.
Nói anh ghi thù cũng được, nhỏ nhen cũng được, dù sao anh em của anh không nên c.h.ế.t như vậy.
“Anh lát nữa sẽ trao đổi với cấp trên, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nếu như không cần tiếp tục tiêu diệt những người đó, đoán là lúc nào cũng có thể quay về được.”
“Không có gì đáng lo, nói không chừng cô ấy ở đây, còn có thể chỉ đạo chúng ta về thân thủ và cách b.ắ.n s·ú·n·g.”
“Được, vậy lát nữa gặp lại mọi người sau!”
Chương 223: Chương 223
Tần Sương cong môi, có chút không vui nói: “Được rồi, nhưng các anh khi nào mới quay lại? Nếu như là hai ngày tới, thì em sẽ cùng các anh quay về .”
Tần Sương rất tôn trọng những quân nhân này.
Hôm nay vì không có nhiều vũ khí, họ chỉ có thể bỏ rơi đám sâu bọ bám dính người kia.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Sương, Bạch Hạc mắt vẫn sáng lên nói: “Đội trưởng, chị dâu nhỏ sao lại tới?”
Chỉ là sau hình bóng vinh quang ấy, họ phải trả giá rất nhiều, chỉ có họ mới biết những ngày tháng thế này trải qua gian khổ thế nào.
“Nói ra dài lắm, chẳng phải là chú Đường Thành tìm việc cho em à.”
“Anh biết rồi.”
Bọn họ vẫn chưa kết hôn, ở bên ngoài vẫn nên tránh khỏi chê trách là hơn.
“Được, đi ăn cơm đã, em đói rồi.”
“Được, cho em nhiều thịt hơn một chút.”
Cô không biết khi nào họ sẽ quay về, nên đồ ăn có thể chuẩn bị cô ấy cố gắng mua một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thính lực của Tần Sương rất tốt, nên hai người họ nói chuyện, cô đều nghe lọt vào tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng cho đến khi ăn hai hộp cơm với thức ăn đầy, Tần Sương lúc này mới phục hồi đầy máu.
Trợ thủ Bạch Hạc của Hoắc Đình Châu thấy đội trưởng trở về, cũng lập tức tới trước xe hỏi: “Đội trưởng, có bắt được người không?”
Dù sao họ bây giờ cần bình tĩnh lại, vẫn luôn cảm thấy người chị dâu mới này không giống như người trái đất, quá lợi hại rồi! Họ đã không biết nói gì nữa.
Họ chẳng kể đối phương là nam hay nữ, chỉ biết là nắm đấu của ai mạnh thì người đó là lão đại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được rồi, chị dâu.”
Tần Sương không biết nấu cơm nên chỉ cần không phải là cơm đặc biệt khó ăn, cô cũng sẽ không kén chọn thức ăn.
Bạch Hạc: “…………..”
Hoắc Đình Châu và Bạch Hạc vừa nói chuyện, thì các binh sĩ ở phía sau thùng xe cũng đưa trọng phạm xuống xe.
“Ừm, đi thôi.”
Sự ẩn hiện của Tần Sương đã nhanh chóng khiến người cả doanh trại biết tới sự tồn tại của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng, đúng, hai người lấy cơm trước, chị dâu từ xa tới, làm sao có thể để xếp hàng ở đây.
Hiện nay chỉ cần nghĩ đến những người anh em c.h.ế.t thảm, anh ấy buổi đêm liền không ngủ được.
Điều kiện ở doanh trại có hạn, không có nhiều bàn ghế ăn cơm, nên moi người đều tùy tiện tìm một chỗ ngồi ăn.
Vừa nói đến nhiệm vụ, Hoắc Đình Châu mới nghĩ ra hỏi: “Em tới bên đây là đi công tác? Sao lại cử em tới nơi xa như vậy? Còn nữa, em chẳng phải là không làm việc ở bất kì bộ phận nào sao?”
Tới lều của Hoắc Đình Châu, Tần Sương phát hiện bên trong rất sạch sẽ, ngoài đồ dùng để ngủ ra, chỉ có một cái bàn và một cái ghế.
“Được rồi, vừa trở về cũng mệt rồi, anh đưa em đi thay quần áo, tắm rửa một lát, sau đó đi ăn cơm.” Hoắc Đình Châu yêu chiều nói.
“Vốn em cũng không muốn tới, nhưng em nghe ba em nói, anh ở đây đi làm nhiệm vụ, em lại lo lắng cho sự an toàn của anh nên mới nhận công việc riêng này, sao nào, anh kinh ngạc vui mừng không?”
Chẳng phải sao, Tần Sương cầm hộp cơm đang chuẩn bị xếp hàng lấy cơm, thì binh sĩ phía trước nói: “Chị dâu, chị với đội trưởng lấy cơm trước đi, bọn em không vội.
“Ha ha, kinh sợ mới đúng.”
Nhà bếp của doanh trại hôm nay rất náo nhiệt, bởi vì hôm nay có rất nhiều món hoang dã, hai người phụ trách hậu cần cũng bận bịu sục sôi ngất trời.
Các binh sĩ: “………..”
Trước đây anh ấy đã từng gặp Tần Sương, nên người đội trưởng đính hôn là ai anh ấy cũng biết.
Tần Sương và Hoắc Đình Châu lấy cơm xong, liền tìm một chỗ ở ngoài ngồi ăn.
Cô lập tức đi qua nói: “Chào mọi người, tôi là Tần Sương, tôi tới đây để thăm người thân, còn thời gian ba ngày nữa là phải quay về làm nhiệm vụ rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừ, tài liệu cũng mang về rồi, nhưng lần này vũ khí mang theo không đủ, nếu không thì đám cặn bã còn lại nói không chừng đã tiêu diệt cả rồi.”
Đợi hai người đều tắm rửa xong, Tần Sương bắt đầu mua nhiều loại đồ ăn ngon và nước sốt thịt băm trong cửa hàng bách hóa.
“Ngoan, chúng ta trước tiên tắm rửa thay quần áo, bẩn c.h.ế.t được.”
Tần Sương bị mọi người nói cũng hơi ngại ngùng, nhưng da mặt cô vẫn luôn tương đối dày, thấy họ đều nói như vậy cô cũng cười trả lời: “Nếu như các anh em đều nói vậy rồi, thì tôi cũng không khách khí với mọi người nữa, đợi lát nữa ăn cơm xong nếu ai muốn tỉ thí với tôi, thì luôn được hoan nghênh nhé!”
“Được rồi, vậy đợi lát nữa nói tiếp.”
Hai tên lúc này giống như là hai con ch.ó đã c·h·ế·t, không có phản ứng gì.
Đến nay xem ra, lãnh đạo cấp trên thật có tầm nhìn.
Cô ấy không thích đi tàu hỏa chút nào, mùi vị xông vào người không nói, lại còn hay gặp những cực phẩm.
Mọi người xóc nẩy gần nửa ngày cuối cùng mới trở về doanh trại đóng quân.
Tần Sương nổ s.ú.n.g b.ắ.n vỡ đầu, đây là k*ch th*ch đến quen thuộc, cho đến khi xe chạy vào đường chính, cách một ngã rẽ lớn bỏ lại đám người phía sau.
Hoắc Đình Châu biết sức ăn của cô, thấy cô ăn hết nhanh như vậy liền nói luôn: “Anh đi lấy cho em thêm ít cơm, em đợi anh ở đây.”
Vốn họ không cần mang hai người này theo, nhưng cấp trên nói thời gian họ làm nhiệm vụ dài, mang theo hai người nấu ăn cũng thuận tiện nhiều, ít nhất nơi núi hoàng dã không đến nỗi không được ăn cơm canh nóng.
Nhưng vừa nghĩ tới tình hình ở đây, anh ấy lại hơi lo lắng nói: “Đội trưởng, chúng tôi ở đây là căn cứ quân sự, chị dâu nhỏ ở đây sẽ không tốt lắm đâu?”
“Sương Sương, anh đi bê nước về cho em, buổi tối em ở đây, anh đi ở cùng trợ thủ là được.”
Cô sờ cái bụng đã ăn no, nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng cảm khái nói: “Các anh mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều như thế này sao?”
Lại đã đói một ngày rồi, lúc này một hộp cơm cho vào bụng cảm giác là vẫn chưa ăn no.
Tân Sương lúc này mới vứt s.ú.n.g trong tay nói: “Sức giật s.ú.n.g thật lớn, đánh giá kém!”
Còn Tần Sương thấy anh gần đây gầy đi nhiều, cũng có chút đau lòng nói: “Anh muốn ăn gì, em liền biến ra cho anh được không?”
Nói gì thì là nấy đi, cô vui là được!
Nhìn trong lều có ngày càng nhiều đồ, Hoắc Đình Châu cũng đỡ trán nói: “Được rồi, nhiều quá rồi, em để anh giải thích với an hem về nguồn gốc của chúng thế nào đây? Bỏ một vài thứ ăn với cơm như nước sốt thịt, tương ớt là được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.