Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 212: Chương 212
Lập tức thở dài, xem ra tiền ngoài ý muốn cũng không dễ lấy như vậy, đúng là còn phải tự mình ra tay mới có thể tìm được bảo bối.
Chẳng trách hai thứ này chỉ có thể làm trộm vặt, lá gan cũng chỉ to bằng đó.
Nhìn đặc sản bên này, Tần Sương lập tức gọi một phần bún siêu cay.
Cô cũng không biết tìm ai, đành phải đứng ở cửa hỏi: “Xin chào, tôi là phiên dịch viên cho buổi triển lãm khoa học kỹ thuật bên trên đặc phái tới, cho hỏi tôi phải tìm ai để tiếp nhận công việc?”
Sau khi ăn uống no đủ thấy thời gian còn sớm, quá rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên Tần Sương bắt đầu đi tìm tòi những thứ mình thích ở quầy hàng của mấy nhà ngay ngữ tư đường.
Cô dùng ít nhất còn có thể giúp đỡ không ít người cho nên không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Cứ như vậy, đêm hôm đó, Tần Sương giả vờ như đã đi vào giấc ngủ không được bao lâu, cửa phòng nhà khách đã bị người cạy mở.
Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không xem là vấn đề lớn.
Tần Sương mở cửa văn phòng ra, thấy bên trong có ba người đang làm việc.
Ba người trong phòng vừa nghe là phiên dịch viên đặc phái tới lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa.
“Biết, bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi. Chủ nhiệm Tiền đã hỏi mấy lần là sao người còn chưa tới, nếu đã tới thì đi thôi.”
Sau đó vừa định xuống lầu đã bị một đồng nghiệp cản lại hỏi: “Tiểu Vương, đồng chí nữ xinh đẹp vừa rồi là ai vậy? Sao trước đây tôi chưa từng gặp vậy?”
Hôm nay Tần Sương mặc quần công sở màu đen cùng áo ngắn tay màu trắng, mang đôi sandal bằng da.
Mà Tiểu Vương sắp xếp cho Tần Sương xong cũng lập tức xoay người rời khỏi đây.
Khi thấy đó là một đồng chí nữ bề ngoài xuất sắc, vô cùng xinh đẹp đều cho rằng bản thân nhìn thấy tiên nữ.
Chỉ dựa vào điểm này, cô cũng phát hiện ra chính sách hiện giờ của bên trên đã bắt đầu dần thoáng hơn rồi.
Mãi đến khi chủ nhiệm Tiền trở về, lúc này Tần Sương mới theo ông ta đến nơi triển lãm ngày mai để tìm người phụ trách của cô.
Nhất là ở tỉnh lị bên này nơi nào cũng có thể nhìn thấy người dân tộc thiểu số ăn mặc những bộ quần áo đặc biệt của họ, rất là xinh đẹp.
Cũng là một nhân vật có đóng góp to lớn cho lĩnh vực khoa học kỹ thuật này.
Dựa theo chỉ dẫn trên số phòng, chẳng bao lâu cô đã tìm được phòng nhân sự bên này.
Ngắm phong cảnh cả đường đi, vừa suy nghĩ chuyện, chẳng bao lâu đã tới nơi cần đến.
Tòa nhà làm việc này vừa nhìn đã biết chưa xây được bao lâu.
Muốn dùng đen ăn đen mà không đánh vào hang giặc thì làm sao tìm được bảo bối chứ.
Đợi người đi rồi, Tần Sương cũng mở hai mắt ra đau đớn nghĩ, chẳng lẽ không nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như cô sao?
Sau khi mua một đống quà thật nhiều, Tần Sương thấy không thể xách được nữa mới dừng tay đi về phía nhà khách.
Tiểu Vương thấy đồng nghiệp đột nhiên hỏi như vậy đ.â.m ra nghi ngờ hỏi lại: “Không phải là cậu vừa ý đồng chí nữ đó chứ? Đó là phiên dịch viên do bên trên phái tới đấy.”
Đợi trở về nhà khách, Tần Sương lập tức bỏ toàn bộ đồ đạc vào trong không gian, đêm này cô hóa thân thành một con cừu con tự đưa tới cửa.
Chủ nhiệm Tiền tìm người phụ trách của nơi này tới, là một người phụ nữ trung niên tên là Triệu Thục Hoa.
Nghe tiếng thì thầm nho nhỏ của hai người, Tần Sương thầm nghĩ chắc không phải là hai tên trộm vặt đấy chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu thật là như thế, không phải đêm nay cô đã diễn không công rồi sao?
Đường Thành chỉ nói với cô, bảo cô tới bên này rồi tới văn phòng thành phố báo cáo là được.
Họ đều đang suy nghĩ người phụ nữ ngu ngốc này từ đâu tới mà phá của đến thế!
“Có người bên trong không?”
Nhìn thấy đám trang sức xinh đẹp này, cô thật sự không thể dừng mua được!
Còn về hai tên trộm vặt kia, sau khi cạy cửa của người khác cũng chỉ tìm được một ít tiền rồi rời khỏi nhà khách.
Sau khi Tần Sương đi theo Tiểu Vương rời đi, hai người khác trong văn phòng mới lấy lại tinh thần nói: “Ôi chao ôi, tại sao trên đời này lại có một người xinh đẹp đến vậy, quả thật còn xinh đẹp hơn thánh nữ gì đó nữa.”
“Đúng vậy. Nhưng phiên dịch viên xinh đẹp như vậy chắc không ăn cơm nhờ gương mặt đó chứ? Buổi triển lãm lần này sẽ có rất nhiều người nước ngoài tới, nếu không phiên dịch cho tốt cũng không dám nghĩ tới người phụ trách buổi triển lãm có c.h.ế.t ngay tại chỗ không nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao thì văn phòng chính phủ hôm nay cũng rất là náo nhiệt.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Sương làm vệ sinh xong xách túi đi tới quán cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ tới người nhà của mình và nhóm bạn, cả đường đi Tần Sương đều đang mua mua mua, hễ là nhìn thấy thứ nào thích cũng không quan tâm bao nhiêu tiền lập tức mua về.
Dù gì chỉ cần không đi quá xa, nửa đêm cô cũng có thể chạy mô tô đi trở về.
Chương 212: Chương 212
Người ta nói điều kiện và phong cảnh bên này rất dễ chịu, đương nhiên Tần Sương cũng vô cùng cảm kích.
Sau khi Tiểu Vương tán dóc với đồng nghiệp, chẳng mấy chốc toàn bộ người trong văn phòng đều biết có một phiên dịch viên vô cùng xinh đẹp mới tới.
“Được nhưng cậu đừng nói chứ, đồng chí nữ này thật sự rất xinh đẹp, nếu không phải từ phương Bắc tới thì tôi cũng muốn kết bạn làm quen rồi.”
Mọi người sửng sốt cả buổi trời, Tiểu Vương mới đứng dậy nói: “Xin chào, tôi là Vương Học Chí, chào mừng cô đã đến.”
“Cũng đúng, bây giờ còn chưa thể nói được đâu, ngày mai mang ra ngoài sẽ biết thôi, làm việc tiếp đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, cô còn phát hiện kinh tế bên này còn phồn hoa hơn phương Bắc nhiều, nhìn đâu đâu cũng có thể thấy người buôn bán bày quầy hàng ở ngã tư đường.
Nhưng tìm cả buổi trời cũng không thấy cái bao nào.
Sau đó, cô chuẩn bị giấy chứng nhận và giấy tờ của mình xong lập tức đi vào trong.
“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng đánh thức cô ta dậy. Mày đến bên giường nhìn xem, không chừng ở dưới giường đấy.”
Đương nhiên là đàn ông thì tò mò, mà phụ nữ thì ganh tị.
“Xì, đừng nói lung tung. Thánh nữ gì đó là cái rắm, là người phụ nữ độc ác tự phong thôi!”
Tần Sương không biết gì về cuộc trò chuyện bên này, lúc này cô đang ở trong văn phòng của chủ nhiệm Tiền, đợi chủ nhiệm Tiền về.
Nếu những người đó dám nhập cư trái phép vào ban đêm thì đừng trách cô ác độc.
Sau đó, nghiến răng nói: “Đi thôi, sang bên cạnh xem thử.”
“Ha ha, ai mà biết được, người ta có tài giỏi hay không chúng ta chưa được thấy cho nên chỉ có thể đợi xem trò hay thôi. Nếu thật sự là người tài thì mới gọi là gương mặt xinh đẹp và trí tuệ cùng tồn tại!”
Cộng với kiểu tóc được tỉ mỉ trang điểm, hễ là đàn ông đều phải quay đầu lại nhìn vài lần.
“Cốc cốc cốc!”
“Nhị Lư, có phải chúng ta tìm nhầm phòng rồi không? Nơi này không có gì cả.”
Cô hài lòng nấc một cái vì no, gọi một chiếc xe kéo tay đi thẳng tới văn phòng thành phố.
Tuy bên trên cấm đầu cơ trục lợi nhưng dân phong ở mỗi thành phố không giống nhau, đương nhiên chế độ quản lý cũng sẽ có điều khác biệt.
Hôm nay dùng nhiều tiền như vậy, cần phải có người trả lại cho cô mới hợp lý chứ.
Dù gì đã có kẻ trộm đi vào cho nên sau nửa đêm cũng sẽ không có người đến đây nữa.
Hai người lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, không mang theo một cọng lông gà nào.
Còn về bị người theo dõi, cô còn đang rất chờ mong đây.
Sống ở nông thôn một thời gian lâu như vậy, cô đã sắp quên mất cảm giác m.á.u huyết sôi trào rồi.
Muốn nói không rung động là không có khả năng, chỉ tiếc là không phải người cùng đường, cho nên anh ta cũng chỉ thưởng thức mà thôi.
Đương nhiên cô tới bên này rồi cần phải hoàn thành việc chính trước, còn việc riêng cũng phải hỏi thăm người thính tai ở địa phương.
Tiểu Vương vò đầu, cười ha ha: “Việc nên làm, đi thôi!”
Sau đó đêm này, Tần Sương ngủ vô cùng ngon lành.
Khiến cô nhìn thấy đều muốn làm một bộ mặc lên người để ra vẻ chút.
“Xin chào mọi người, tôi tên Tần Sương, hôm nay tới báo danh, nghe nói ngày mai buổi triển lãm sẽ bắt đầu cho nên cho hỏi các anh có biết người phụ trách của tôi là ai không?”
Cô cũng không biết bản thân có thân phận gì, chỉ có thể tìm phòng nhân sự hỏi trước mới được.
Đợi tới buổi triển lãm, Tần Sương mới phát hiện cách trang trí ở nơi này rất là quê mùa, trừ hội trường khá lớn ra thì ngay cả nhân viên công tác cũng mặc quần áo màu đen, nhìn thế nào cũng không giống nơi tổ chức triển lãm.
Sau đó, cô xuống giường khóa cửa phòng lại rồi lên giường tiếp tục ngủ.
Khi nhìn thấy cao ốc làm việc lóa mắt trước mặt, suy nghĩ đầu tiên của Tần Sương chính là quan viên ở nơi này thật sự rất có tiền!
Phần lớn bên này bán đều là đồ thủ công của dân tộc thiểu số, mà đồ bằng bạc là nổi tiếng nhất trong số đó.
Cô thích nhất dùng hắc ăn hắc, dù gì tiền cũng không sạch sẽ cho ai dùng mà không phải dùng chứ.
“Nói bừa gì vậy, tôi chỉ hỏi thăm chút thôi. Hỏi chút cũng không được sao?”
Nhưng tưởng tượng tới trên thị trường hiện giờ chính là như vậy, cô cũng chỉ có thể chấp nhận gu thẩm mỹ như vậy mà chẳng biết phải làm gì.
Chỉ cần những người đó dám vác cô đi thì cô cũng sẽ phải cảm ơn sự phối hợp của họ.
Khi nhìn thấy chủ nhiệm Tiền đến, bà lập tức hỏi ngay: “Người đến rồi sao? Tôi bận muốn c.h.ế.t rồi đây.”
Bún thời này nhiều hơn đời sau nhiều, một bát bún tràn đầy đợi Tần Sương ăn xong cũng đã no căng.
“Được, cảm ơn anh dẫn đường.”
“Đúng vậy, vốn cho rằng người ta đã đủ đẹp rồi không ngờ còn có người càng đẹp hơn, đúng là làm người không thể ếch ngồi đáy giếng.”
Chẳng lẽ cô không phải là một đống tiền di động sao?
“Đến rồi, đến rồi. Đồng chí này chính là phiên dịch viên ngày mai, nghe nói biết rất nhiều ngôn ngữ, cô xem có cần khảo sát trước không?” Chủ nhiệm Tiền vội vàng trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Vương đã từng gặp rất nhiều người đẹp nhưng người xinh đẹp như Tần Sương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tiểu Vương cách cô gần nhất cho nên chịu chấn động cũng lớn nhất.
Tiểu Vương trong văn phòng nghe thấy tiếng gõ cửa, không hề ngước lên mà trả lời: “Cửa không khóa, mời vào!”
Có lẽ là tới không đúng lúc, vừa rồi chủ nhiệm Tiền mới có việc ra ngoài rồi.
Hai bóng người lén lút lần mò đi vào trong phòng bắt đầu lục lọi hành lý của Tần Sương.
Cũng do hành động đó của cô mà chẳng bao lâu đã dẫn tới những ánh mắt nhìn chòng chọc ở xung quanh.
“Nhị Lư, dưới giường không có gì cả, tao thấy là đi nhầm phòng thật rồi, chúng ta mau đổi sang phòng khác đi!”
“Cũng đúng, để tao đi xem.”
Nghĩ ngày mai vẫn nên tới bộ phận báo cáo, đợi giải quyết chuyện chính xong thì cô sẽ chậm rãi làm chuyện của mình.
Đã lâu rồi cô không nếm loại này.
Nhị Lư cào mái tóc không có mấy cọng thầm nghĩ, thật sự là mình nhìn lầm rồi sao?
Cô là phiên dịch viên bên trên đặc phái tới, hiện giờ cũng không biết người phụ trách trực tiếp là ai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.