Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 209: Chương 209

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 209: Chương 209


“Cho dù là loại võ gì chỉ cần tích lũy thực chiến là được. Với lại, tố chất cơ thể của mỗi người các anh đều khác nhau cho nên khi đều học cách đấu sẽ có người không hợp.”

Nghe nói không có dạy dỗ, cô hơi không muốn ra tay?

“Ai mà quan tâm, người phụ nữ này có cái miệng quá thối, vừa thấy đã biết không được dạy dỗ đàng hoàng, đợi bán cô ta tới vùng núi hẻo lánh xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào!”

May mà con gái không chịu thua kém, thật sự trở thành dáng vẻ ông muốn.

Đợi ăn uống no đủ cô mới xách theo rương da đi tìm trưởng đoàn tàu toa giường nằm.

“Anh không muốn, con gái tôi không có thời gian!”

Cũng không tin bọn họ không khoét được góc tường này!!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ chuyện gì dễ dàng vậy? Còn bái sư.

Đợi trận luận bàn kết thúc, Tần Phong mới bưng bình trà đi tới nói: “Con gái, uống nước đi, có đói bụng không? Tối nay dẫn con đi ăn vịt nướng.”

Mà những binh sĩ này nghe xong lời Tần Sương nói đều thấy mất mát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cũng giống như có vài người thích hợp ăn chén cơm này, lại có người thích ăn cơm cứng, nói vậy đã hiểu chưa?”

Nhìn hạng ghế ngồi cứng trong tay, Tần Sương cũng phải căng da đầu lên tàu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một nơi rộng lớn như tỉnh Y, nếu muốn tìm một người thật sự không dễ dàng. Với lại bên đó rất hỗn loạn, khắp nơi đều là tội phạm đào vong buôn bán hàng cấm.

Sau khi kết thúc ở sân tập võ, Tần Phong lập tức dẫn con gái về ký túc xá.

“Con gái, ba thấy đám binh sĩ này rất thích con, con có muốn tới đây làm huấn luyện viên tạm thời không?”

Tuy bị đánh khá thê thảm nhưng sau khi được Tần Sương chỉ điểm một ít không đủ, họ rất sẵn lòng để vị cao thủ này đến thường xuyên hơn.

Lúc này, một binh sĩ đứng lên nói: “Lữ trưởng Tần, con gái ngài quá lợi hại, không biết có nhận đệ tử không, tôi muốn bái sư.”

Nghĩ đợi lát nữa lấy giấy chứng nhận ra xem thử có thể đổi sang giường nằm hay không.

Nhưng cho dù là kiểu binh sĩ thế nào đều sẽ có thời điểm tỏa sáng thôi.

“Được, đúng lúc trạm tiếp theo là huyện Phong, tới bên đó đi tới chỗ lão Lục luôn.”

Mà hôm nay Tần Sương cũng rất sảng khoái, đã lâu rồi cô không được vui sướng như vậy. Nếu không phải trong quân đội có nhiều quy định cứng nhắc quá, cô đã muốn ra trận g.i.ế.c địch rồi.

Họ rất muốn có sư phụ chỉ dạy như vậy, xem ra sau khi trở về phải đi tâm sự với nhân viên chỉ đạo mới được.

Đợi tới tối hai ba con ăn cơm tối xong, lại trò chuyện trong chốc lát, Tần Sương lại lần nữa đi ra nhà ga.

“Lão Tứ, người phụ nữ này sẽ không có vấn đề gì chứ? Vừa thấy đã biết không phải con nhà bình thường rồi.”

Đám đàn ông bọn họ không có nhiều vòng vèo đến thế, nắm tay ai mạnh hơn thì đó là lão đại.

Tần Sương đeo khẩu trang y tế vào, sợ không kiềm được sẽ bị mùi hôi làm buồn nôn.

Từ đây đến nơi cần đến cũng ít nhất còn ba ngày nữa, cô không muốn sau khi xuống xe, hai chân mình sẽ mềm oặt như bánh mì.

Các binh sĩ bị đánh ngã nghe nói thế, đôi mắt lập tức sáng lên.

Tần Sương như có đăm chiêu, làm sao cô không nghĩ đến vấn đề gián điệp chứ, xem ra gần đây quá nhàn rỗi cho nên đầu óc không suy nghĩ kịp.

Lần này cô nên xen vào hay là mặc kệ đây?

Mới ngồi đỡ một buổi tối mà cả người cô lúc này đã rất khó chịu, thầm nghĩ mau tìm một cái giường nằm lên rồi duỗi thẳng tay chân cứng đờ ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đó là chuyện khác, con đang giúp chú Đường làm việc, cũng đúng lúc qua bên đó xem có tìm được A Châu hay không. Con cứ có linh cảm bên đó xảy ra chuyện, gần đây không thể nào ngủ yên được.”

Không nói tới phải tiêu bao nhiêu tiền, mà bản thân ông còn thiếu tình nghĩa của người khác nữa.

Nhưng Tần Sương không hề để ý tới người khác nhìn mình thế nào, bản thân cô thật sự có thể ăn mà.

Cô chỉ mang theo một cái rương da ra ngoài, cho dù là túi đeo vai cũng không thể đựng được cái gì cả.

Mà nhân viên tàu thấy cô ăn được nhiều như vậy cũng nhìn cô thêm vài lần.

Mãi đến khi hừng đông bắt đầu ăn bữa sáng, lúc này Tần Sương mới đứng dậy đi tới toa ăn.

Vốn là nửa đêm lên tàu cộng với hoạt động lúc chiều, muốn nói không buồn ngủ là không thể.

Nhưng việc đời khó lường, những gì học ở kiếp trước chưa dùng tới kết quả tới nơi này mới bắt đầu có tác dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Qua Tử, bên này, nhanh lên!”

Tần Sương thấy vẻ mặt táo bón của ba mình cũng buồn cười nói: “Tôi không nhận đệ tử, võ công của tôi đều là vài chiêu l* m*ng mà thôi, cách đấu mà bây giờ các anh học cũng không tệ chỉ là chưa học được tinh hoa trong đó, với lại bình thường quá ít thực chiến.”

Từ từng đám từng đám binh sĩ không phục ngã xuống, cuối cùng những binh sĩ đang vây xem đều chịu phục.

Một đêm này, trừ tiếng khóc của trẻ con thỉnh thoảng vang lên thì cũng xem như trôi qua an ổn.

Ghế ngồi cứng không giống giường nằm, không thể dựa vào che giấu lấy vài món đồ ra ngoài.

Tần Sương nhận lấy bình trà uống ừng ực tới khi hết mới nói: “Ba, con vẫn ổn, đã lâu không được vui sướng như vậy, đợi lần sau con về lại luận bàn với họ tiếp.”

Bây giờ đang là mùa hè, có không ít người ra ngoài. Cho dù mùa hè ấm áp nhưng mùi hương trên tàu hỏa cũng rất nồng.

“Chắc không đâu, với võ công của thằng nhóc A Châu sẽ không đến mức xảy ra chuyện, trừ khi...”

Cô vừa mới luận bàn với nhiều binh sĩ, trong đó thật sự có rất nhiều hạt giống không tồi, đương nhiên cũng có một ít người rất bình thường.

“Không, anh không muốn!”

Tần Phong: “...”

Muốn cái rắm á!

“Được rồi ba, cho dù thế nào con tự tới xem tình hình là tốt rồi. Nếu tới một thời gian vẫn không tìm được người, con cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận thôi!”

Chương 209: Chương 209

Tần Sương trợn trắng mắt, “Ba, đây là quân đội chứ không phải nhà chúng ta. Với lại, con muốn làm cá mặn, đừng kiếm thêm việc cho con làm.”

Chứ không phải từ xưa đến nay, mọi người đều thích anh hùng sao.

“Dù gì cũng đang rảnh rỗi, xem như g.i.ế.c thời gian đi.”

“Không, tôi muốn!”

Nhưng thói quen bồi đắp từ nhiều năm, lúc ở bên ngoài dù có ngủ cũng không thể ngủ sâu, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì cô luôn là người đầu tiên nhận thấy.

Cô cảm thấy phúc phần đời trước được hưởng để tới đời này trả nợ.

Tần Sương vốn nghĩ đi ngang qua nhưng cái lỗ tai c.h.ế.t tiệt của cô lại chợt nghe thấy bí mật của người ta rồi.

Theo tàu hỏa từ từ lăn bánh, Tần Sương cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

“Chậc, thích làm cá mặn, vậy vì sao lần này con lại ra cửa?”

Nhìn khách hàng trong toa ăn không nhiều lắm, Tần Sương tìm một chỗ ngồi, muốn một chén cháo, mười cái bánh bao thịt và một dĩa dưa muối, rồi bắt đầu ăn.

Ngay lúc Tần Sương đi tiếp về phía trước, hai người kia lại nói: “Qua Tử, còn có một đứa bé cũng ổn lắm, đợi lát nữa mày nhìn con nhỏ lắm chuyện đó, còn tao đi bắt đứa bé kia về, đợi tới trạm dừng tiếp theo thì chúng ta xuống ngay.”

Tần Sương không nghĩ tới mạng lưới của hai người này không hề nhỏ, xuống trạm tàu nào cũng có nơi dừng chân.

“Trừ khi nội bộ có vấn đề!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 209: Chương 209