Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 206: Chương 206
Tần Sương trả tiền xe, xách theo rương da đi tìm nơi bảo vệ đang gác trước cổng.
Cô suy nghĩ không bao lâu, xe hơi đã tới doanh trại nơi mà ba đang đóng quân.
“Đúng vậy thủ trưởng, nói là con gái của ngài!”
Tần Sương ngẩng đầu nhìn người đàn ông mới trở về, thấy đó là một ông chú trung niên anh tuấn, thảo nào Nhạc Bảo sẽ đáng yêu đến vậy.
Tần Phong: “...” Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Sao lại đột nhiên tìm tới đây?
Cô nghĩ đã tới thủ đô rồi thì đi thăm ba mình cũng được, còn về bà ngoại thì đợi lúc cô trở về lại đi thăm sau.
Điện thoại di động ở đời sau, tuy công nghệ cao rất tiện lợi nhưng hương vị cuộc sống của trước đó đã sớm không còn được giữ lại nữa rồi.
“Vâng, em biết, em là cục cưng ngoan mà.”
Bởi vì mấy năm nay người có thể nằm giường nằm không phải kẻ có tiền thì cũng có quyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy đa số hành khách ở giường nằm đều rất có điều kiện nhưng cũng có người rất sĩ diện.
Binh sĩ vừa dứt lời đã lập tức chạy ra ngoài, quên luôn cả chuyện dùng điện thoại để liên lạc.
A a a a... Anh ta cảm thấy bản thân muốn yêu rồi. Làm sao một khối băng như lữ trưởng Tần lại sinh ra một cô gái xinh đẹp đến vậy chứ, đúng là ông trời mắt mù mà! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu đây là con gái của cô thì ra khỏi cửa cô sẽ tuyệt đối không rời mắt khỏi con bé.
Tần Sương thấy ông ấy có tiếp thu lời cô nói nên cô cũng không khuyên thêm nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm trưa.
Bắt đầu từ lúc người ăn cơm trưa ngày càng nhiều hơn, trong toa tàu cũng tràn ngập mùi đồ ăn.
“Vâng vâng vâng, là tôi sơ suất. Đây là lần đầu tôi dẫn bé đi xa nhà, cho nên không nghĩ nhiều quá.” Người đàn ông trung niên khách sáo trả lời.
Sau đó, cô tìm ra một ít đồ ăn vặt và rượu trắng mà ba thích từ trong không gian, để vào trong một cái rương bằng da rồi bắt xe đi thẳng tới doanh trại.
Cách thật xa, Tần Sương đã thấy ba mình đang chạy tới, cũng vẫy tay cười nhìn ông.
Đôi mắt cô bé rất to, rất dễ thương, ngay cả Tần Sương nhìn cũng thấy rất là thích.
Lập tức nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: “Chú ơi, lần sau rời đi không được để bé ở lại đây một mình, nếu gặp phải bọn buôn người thì chú cũng không kịp khóc đâu. Nhất là ban đêm vô cùng hỗn loạn, nếu như để lạc mất một đứa bé dễ thương hiểu chuyện thế này, cháu cũng đau lòng thay chú.”
“Bé ngoan, ba em là người không đáng tin, em phải tự chăm sóc bản thân, đừng tùy tiện ăn đồ người lạ cho cũng như đi theo người lạ, có biết không?”
“Chú à, cháu không nói giỡn với chú đâu. Cháu hay đi công tác, cũng hay thấy cảnh trẻ con trên xe bị thất lạc, tuy Nhạc Bảo là bé gái nhưng một đứa bé đáng yêu như vậy cũng sẽ bị bọn chúng theo dõi, chú nhất định không được lơ là đâu đấy.”
“Vui lắm, cảm ơn ba.”
“Cậu khẳng định tên Tần Sương? Rất xinh đẹp?”
“Xin chào, tôi tìm lữ trưởng Tần Phong, tôi tên là Tần Sương, con gái của ông ấy.”
Mỗi người đều khôn khéo như con cáo già, đều muốn tìm Tần Sương tâm sự, làm quen gì đó.
“Sao ba mẹ Tiểu Bảo lại để em ngồi một mình ở đây?”
Tần Sương lắc đầu, cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này mới lấy cơm trưa từ trong túi ra.
Thấy đối phương chỉ bảo bà ta câm miệng, không hề ra tay đánh bà ta cho nên lập tức rời khỏi nơi này.
Mà binh sĩ kia lúc tìm được Tần Phong, Tần Phong đang uống trà đọc báo, nghe thấy con gái mình tới cũng vô cùng sửng sốt.
Thầm nghĩ chẳng lẽ không nên hỏi thân phận của cô, rồi đăng ký này nọ sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 206: Chương 206
Thấy nụ cười trên mặt mọi người, bọn nhỏ đùa giỡn, không có bộ tộc cúi đầu xem điện thoại, đây mới là dáng vẻ mà cuộc sống nên có.
Thậm chí còn có bác gái ăn hành tây nhúng tương, trông rất là ngon lành.
Nhưng Tần Sương sau khi lên xe đã bắt đầu ngủ, mãi đến giữa trưa tới giờ ăn cơm cô mới mở hai mắt ra.
Đừng thấy bà ta bình thường rất là hung hăng nhưng cũng chỉ biết ức h.i.ế.p những người yếu thế hơn thôi.
Lúc sáng cô dậy sớm nên bây giờ hơi buồn ngủ. Với cả, chỉ là một bà già, cô cũng chẳng thèm so đo, dù gì cũng không thể đánh c.h.ế.t bà ta còn không bằng đuổi đi sớm một chút để bản thân được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lúc sau dọc theo đường đi, Tần Sương trừ ăn cơm đọc sách ra thì chính là ngủ, thi thoảng sẽ chơi đùa với Nhạc Bảo trong chốc lát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chứ không phải sao, Tần Sương vừa mở hộp cơm trưa ra, còn có người không kiềm được hít cái mũi.
Nếu gặp phải người cứng rắn, bà ta cũng không dám làm gì.
“Chị ơi, chị xinh quá, Nhạc Bảo thích chị lắm!”
“Phù... Ba thấy chỉ kém kinh hãi không nhiều lắm. Sao con lại đột nhiên trở về rồi? Lúc này đại đội trưởng có thể duyệt phép cho con sao?”
Nhạc Bảo thấy Tần Sương tự mình ăn cơm trưa không nói chuyện với cô bé nữa cảm thấy vô cùng mất mát.
Ông lập tức đứng dậy, ra cửa đi tới cổng lớn.
Nhưng lúc đổi vé, cô được báo là chuyến tàu kế tiếp là vào mười hai giờ rạng sáng ngày hôm sau, cách giờ xuất phát còn mười lăm tiếng nữa.
Nhìn đường phố náo nhiệt, Tần Sương thầm nghĩ đây mới là vẻ phồn hoa mà thủ đô nên có, lần trước lúc cô trở về thời tiết rất lạnh vốn cũng không có mấy người ra ngoài đi dạo phố cả.
Mãi đến khi đoàn tàu tới thủ đô cần phải đổi một chuyến tàu khác, lúc này Tần Sương mới xuống xe.
Thầm nghĩ sau lần này trả xong tình nghĩa cho người ta thì về sau bản thân sẽ không bao giờ đi theo giải quyết vấn đề cho người khác nữa, suýt chút đã tự đánh đổ bát cơm của mình rồi.
Khi cái nắp được mở ra, mùi thịt kho tàu nồng đậm lập tức bay ra ngoài.
Mà Tần Sương thấy anh ta cứ thể đã bỏ đi cũng rất sửng sốt.
“Được, cảm ơn cô nhắc nhở, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Binh sĩ gác cổng nghe lời Tần Sương nói lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, lập tức đỏ mặt trả lời: “Khụ, đợi một chút, tôi đi báo cáo ngay.”
Dù gì thời gian cũng không nhiều, đi qua đi lại cũng cần phải lên tàu rồi.
“Ba em đi vệ sinh rồi. Em rất ngoan, ngồi ở đây đợi ba về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhạc Bảo, ba đem chân gà con thích ăn về rồi đây, có vui không?”
Vừa mở mắt ra đã thấy đối diện không biết từ lúc nào đã có thêm một cô bé, đang nhìn chằm chằm mình.
Chỉ có binh sĩ còn ở lại canh giữ biết người anh em của mình sao lại như thế, cũng không biết nói gì đành che mặt lại.
Mà Tần Sương thấy cuối cùng người đã đi, đến lúc này lỗ tai mới được yên tĩnh.
May mà văn phòng cách cổng lớn không xa, chạy hơn mười phút là tới nơi.
Những hành khách hóng chuyện ở xung quanh thấy Tần Sương chỉ nói vài câu đã dọa người sợ hãi bỏ đi mất rồi, cũng đoán được ngay cô có thân phận gì.
Bây giờ trong đầu đều là làm sao lại có một cô gái xinh đẹp đến vậy, đúng là muốn c.h.ế.t mà!!
Mà nhân viên tàu thấy bà già này suýt chút đã gây ra họa cũng sợ hãi đổ cả người mồ hôi lạnh.
Đợi đối phương chạy tới trước mặt, Tần Sương mới mở miệng cười nói: “Ba, sao nào, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Tần Sương không biết nói gì, người ba này thật là bất cẩn cũng không sợ con mình bị người bắt đi.
May mà ba cô bé đã mang theo cơm trưa trở lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.