Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 196: Chương 196
Từ buổi chiều gánh hát đến cổng thôn, bọn nhỏ trong thôn đều reo hò.
Mọi người trêu đùa ồn ào trải qua bữa trưa, sau khi ăn uống no say bèn nằm trên mặt cỏ nghỉ ngơi.
Cô ấy không nói, mọi người cũng không hỏi chuyện trong nhà cô ấy.
“Hình như là kịch bóng và xiếc ảo thuật. Mấy năm sẽ tới đây một lần nhưng không miễn phí như điện ảnh. Nếu mọi người muốn xem, em về đăng ký cho mọi người.”
Mãi đến khi lửa trại được đốt lên, mọi người mới vây quanh lại ngồi cùng nhau vừa nướng gà vừa trò chuyện.
May mà khai hoang lần này không có yêu cầu mỗi ngày phải làm mấy công, đương nhiên không muốn làm cũng không được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Sương đã quên bao lâu rồi không được nếm canh rắn, kiếp trước lúc ở trong rừng mưa nhiệt đới không có thực vật, cô đều bắt thứ này nhóm lửa nướng ăn.
Mà có người trong thôn biết cô lên núi bèn bảo con cái đứng chờ dưới chân núi.
Cậu ấy vốn còn đang lo lắng sẽ rất khó ăn nhưng khi nuốt xuống, đôi mắt lập tức sáng lên, thầm nghĩ sao miếng thịt này lại trơn nhẵn, hơn nữa không hề có mùi vị lạ, chị Sương quả nhiên không lừa họ.
Niềm vui của chúng rất đơn giản, có ăn có chơi chính là tuổi thơ của chúng.
Chương 196: Chương 196
Cho nên thật sự không có hứng thú với gánh hát tới trong thôn lần này.
Cuối cùng không còn cách nào, vẫn là Tần Sương tự lột da chặt thành từng miếng, sau đó chỉ huy hai đầu bếp, lúc này mới thành công nấu được canh rắn.
Tần Sương xoa cái bụng tròn trịa, nấc cục vì no, “Vậy cậu cũng phải cẩn thận đừng để thứ này cắn bị thương. Với lại, tuy thịt rắn ăn ngon nhưng không thể ăn quá nhiều.”
Vu Viên Viên xuống nông thôn đã lâu, trừ mỗi tháng đúng giờ gửi hàng và thư từ qua bưu điện cũng không có ai tới thăm cô ấy cả.
“Đừng mà, em sai rồi, đêm mai cùng đi xem là được chứ gì.”
Mà Tần Sương nghe cậu ấy nói thế chỉ trợn trắng mắt: “Cậu xem rồi nhưng bà đây còn chưa xem mà. Ngứa da thì cứ nói thẳng, tôi sẽ giúp cậu giãn gân cốt.”
Mà mọi người thấy cô ăn quá ngon miệng, khi nhìn nước canh màu trắng sữa thầm nghĩ không phải chỉ là thịt rắn thôi sao, đã lột da không nhìn ra bộ dáng vốn có thì cứ xem như thịt rồi ăn là được.
Ở thủ đô, Hoắc Đình Xuyên xem như cũng là nhị thế tổ, hễ là nơi nào chơi vui thì đều đã từng đi cả rồi.
Ngay khi mọi người định nghỉ ngơi, cháu trai của trưởng thôn tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi đưa cho đối phương ba đồng tiền, lại lấy một nắm kẹo sữa cho đứa trẻ.
Những ngày tháng này trôi qua rất nhanh, trong lúc không để ý họ đã tới nông thôn được một năm rồi. Đợi tới cuối năm nay, họ sẽ có ngày nghỉ để về nhà thăm người thân.
Mọi người nhìn một nồi canh rắn đầy ắp đều vừa sợ hãi cũng có chờ mong, chỉ có Tần Sương thèm thuồng vẫn luôn nuốt nước miếng.
Mãi đến tối mọi người ngồi cùng nhau, lúc này Tần Sương mới nói: “Thứ này ăn ngon lắm đấy, mọi người nếm thử đi, cứ xem nó như thịt động vật bình thường thôi, bảo đảm ăn rồi còn muốn ăn nữa.”
Tiếp đó cũng bắt chước theo Tần Sương, ăn từng ngụm lớn.
Tuy thịt rắn ăn ngon nhưng trong cơ thể chúng nhiều ít cũng có một lượng độc nhỏ, nếu con người ăn quanh năm sẽ cách cái c.h.ế.t không xa.
Mấy người Vu Viên Viên giúp mang rau cất vào hầm đất, trứng gà thì mang vào phòng bếp.
Mọi người vừa nghe có biểu diễn, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
Sau khi nghỉ ngơi, đợi cho mặt trời xuống núi, mấy người Tần Sương mới mang theo thú rừng vô cùng phong phú đi trở về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại sau đó, lập tức bước vào hình thức điên cuồng cướp giật.
Sau đó, Hoắc Đình Xuyên là người đầu tiên tự múc canh rắn, bắt đầu húp một ngụm.
Cày bừa vụ xuân qua đi đến thời gian nhổ cỏ, bọn họ còn phải tiếp tục khai khẩn nữa.
“Thanh niên trí thức Tần, ông nội em nói ngày mai có gánh hát tới trong thôn biểu diễn, hỏi mọi người có muốn đến xem không? Người đẹp lấy năm hào, trẻ em miễn phí.”
Có lẽ là thấy hai người ăn quá ngon lành, sau đó mấy người khác cũng bắt đầu nếm một ngụm.
Nhìn khoai tây cải trắng đầy sân, lại nhìn một đống trứng gà và dưa muối, nghĩ thầm nhiêu đây đủ ăn thật lâu.
Ít nhất mỗi ngày phải được ba công, tới thời điểm thu hoạch vụ thu cũng sẽ có một khoản thu vào không nhỏ.
Mấy năm nay, cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng, Tần Sương cũng giúp được chút nào hay chút ấy, dù gì bọn cô cũng không lỗ.
Bây giờ có tiết mục dâng tới tận cửa, cô đương nhiên muốn xem rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Sương lại hỏi: “Biết là biểu diễn cái gì không?”
Hoắc Đình Xuyên lại l.i.ế.m đầu lưỡi, “Lần sau khi thấy loại rắn này, em sẽ đi bắt mấy con về, con mẹ nó đúng là ngon thật mà!”
“Nhưng tiết mục xiếc ảo thuật lại không tồi, lúc trước em từng nhìn thấy con khỉ biểu diễn đó.”
Còn ai không đổi được thú rừng, Tần Sương đành phải nói đợi ngày mai lên núi bắt rồi đổi tiếp.
Tuy mấy con thú trên núi dựa vào bản lĩnh bắt được, ai bắt được thì là của người đó.
Có đôi khi thanh niên trí thức Tần cũng có thể đổi một ít rau dưa trứng gà, chỉ cần đôi bên cùng có lợi thì thanh niên trí thức Tần cũng không có ý kiến.
Sau đó, mấy người Tần Sương về nhà còn chưa nghỉ ngơi đã có người dân bắt đầu lục tục tới cửa, ngay cả cả những thanh niên trí thức khác cũng phái người đến.
Nhưng lúc Tần Sương rời khỏi nhà, mí mắt phải vẫn luôn giật liên hồi.
Tuy cày bừa vụ xuân không mệt nhọc như thu hoạch vụ thu nhưng đã lâu không có đồ ăn mặn, cả người cũng không thể chịu đựng nổi.
Cho nên đoàn người vừa xuống núi, bọn nhỏ đã chạy như bay về nhà, sợ thông báo trễ thì ba mẹ sẽ không mua được thịt.
“Xem chứ, đúng lúc không có việc gì làm. Bọn chị có sáu người là ba đồng, bây giờ chị đưa cho em luôn.”
Đợi tất cả mọi người đã tiêu hóa xong, mấy người đàn ông Dương Minh Trạch cũng về nhà nghỉ ngơi.
Sau đó, Tần Sương lấy mười hai con gà rừng và thỏ hoang ưu tiên cho người tới cửa trước, mỗi người đổi một con.
Nhất là phụ nữ có thai ăn thứ này rất dễ sinh ra quái thai hoặc là sinh non.
Mãi tới khi cả nồi canh rắn thấy đáy, lúc này mọi người mới thấy chưa đã thèm.
Mà họ không có bản lĩnh đó cho nên có thể mua một hai con thú trong tay thanh niên trí thức Tần về cũng không tồi.
Tần Sương nhìn bầu trời trong xanh thầm nghĩ đi về thời đại này cũng không tệ lắm, ít nhất không ô nhiễm như đời sau, toàn bộ những thứ đồ ăn này nọ đều không có hóa chất.
Nhưng nhìn con rắn đã c.h.ế.t trong sọt, Vu Viên Viên và Lục Thần lại không dám xuống tay.
Đợi sân khấu trước thôn dựng xong, mặt trời lặn sau dãy núi, mọi nhà ăn cơm chiều xong, vở kịch bên này cũng bắt đầu.
Dù sao không phải bị trong nhà ức h.i.ế.p là được rồi.
Cô còn chưa được xem gánh hát ở thời đại này cho nên khá tò mò. Bởi vì trong thời đại dân quốc, gánh hát rất phổ biến, đợi tới đời sau đã thay đổi hoàn toàn cũng không còn hương vị đó nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi người đi rồi, Hoắc Đình Xuyên mới nói: “Chị Sương, gánh hát này có gì hay ho đâu, rất là buồn chán, lúc trước khi đi xem kịch bóng suýt chút em đã ngủ quên mất rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.