Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 186: Chương 186
“Anh cả, sao hai anh vào được?” - Dương Minh Trạch tò mò hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, Dương Minh Trạch gọi vài tiếng, Tần Sương mới buông tay, nhanh chóng rời đi.
Anh ấy thầm nghĩ đánh tàn phế cũng tốt, như vậy sau này sẽ không phải nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của ông ta nữa, bà nội cũng sẽ không phải tức giận vì ông ta nữa.
Đặc biệt là Tần Sương, sau khi trút giận, cả người cô đều thoải mái.
Còn về m* t**, nhà cô tuyệt đối không dính líu, vì ba cô rất ghét, nên cho dù nhà cô có liên quan đến xã hội đen, cũng không bao giờ động đến m* t**.
Từ xưa đến nay, c·ờ· ·b·ạ·c, m* t** đã hại không biết bao nhiêu người, mặc dù kiếp trước nhà cô cũng có sòng bạc, nhưng đó là bất đắc dĩ, nhà cô không gài bẫy hại người là tốt lắm rồi.
Bây giờ là tháng Giêng, thời tiết vẫn lạnh giá như cũ.
Hai người trở về nhà Tần Sương, bắt đầu nhóm lửa sưởi ấm.
Họ đều là những người dân bình thường, không có tiền đưa ông ta đến bệnh viện.
Cuối cùng, màn bạo hành gia đình cũng kết thúc, Âu Dương Hoành ra khỏi nhà.
Sau khi rời đi, Tần Sương và anh tư đi theo những người dân xung quanh quay trở lại.
Anh ấy và em trai thứ ba trèo tường vào, vừa hay nghe được tin tức chấn động này.
“Đừng vội, lát nữa chắc chắn ông ta sẽ ra ngoài kiếm tiền, đến lúc đó chúng ta sẽ trùm bao tải.”
Tiếng khóc trong sân vọng ra không ngừng, những người hàng xóm xem kịch cũng chửi bới không thôi.
Bệnh viện bây giờ rất thực dụng, không có tiền thì chờ c·h·ế·t.
Tần Sương và anh tư cùng những người hàng xóm khác lén nhìn qua khe tường, thầm nghĩ Âu Dương Hoành thật không phải là người.
“Á, cứu mạng, g.i.ế.c người…”
“Á!!!!!!”
Quãng đời còn lại, Âu Dương Hoành chỉ có thể lang thang xin ăn trên đường phố như một kẻ ăn mày.
Âu Dương Hoành đánh bạc cả đêm, lại uống không ít rượu, lúc này đi đường loạng choạng.
Tần Sương lên tiếng: “Nếu anh cả và anh ba cũng đến rồi, vậy chúng ta ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện, em mời các anh ăn bún ốc, đảm bảo là món ngon mà các anh chưa từng được ăn.”
Không phải Tần Sương dọa anh, cô thật sự có thể làm được.
Tần Sương liếc mắt: “Anh thấy em giống kẻ ngốc sao? Bệnh tình của bà nội vừa mới ổn định, chuyện nhỏ này đương nhiên bà nội không nên biết. Chỉ tiếc là ông ta đã thua sạch gia sản, nếu không ít nhiều gì chúng ta cũng có chút thu nhập”
Anh hỏi: “Em gái, tình hình bên kia thế nào rồi? Tối nay có hành động không?”
Biết em gái đã đánh cho cậu tàn phế, Dương Minh Huy chỉ cười khẩy.
Là anh cả nhà họ Dương, anh ấy cũng không phải kẻ ngốc, gần đây mấy đứa em này cứ lén lút, rõ ràng là đang làm chuyện xấu, cộng thêm việc tối nay không ai về nhà cũ ở, anh ấy biết ba đứa này đang gây chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bệnh viện tịch thu nhà của ông ta, sau khi chữa trị xong, khi chi phí hết, họ liền vứt ông ta ra ngoài một cách tàn nhẫn.
Tần Sương ra tay rất tàn nhẫn, loại người như ông ta sống chỉ lãng phí không khí, nếu không phải có quan hệ huyết thống, cô thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Tần Sương và anh tư theo dõi hai con phố, cuối cùng cũng tìm được địa điểm thích hợp.
Hơn nữa, bọn họ đã báo cảnh sát cứu ông ta một mạng, như vậy là tốt lắm rồi.
Họ nghe thấy tiếng kêu cứu, nên mới dẫn người đến xem.
Hơn nữa, cũng không biết người này đã c.h.ế.t hay chưa.
“Hừ, mấy đứa còn dám nói, chuyện lớn như vậy mà không bàn bạc với bọn anh, tự ý hành động, đúng là cánh cứng cáp rồi, gan cũng to ra rồi.”
“Anh tư, anh đến đầu ngõ canh chừng, em đi xử lý ông ta.”
Một người đàn ông gan dạ tiến lại gần, sờ lên cổ ông ta, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn còn sống, đi báo cảnh sát đi, chúng ta không quản được.”
Sau khi xử lý xong Âu Dương Hoành, Tần Sương và anh tư vui vẻ trở về nhà.
Thấy ông ta đi rồi, Tần Sương kéo anh tư đuổi theo.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bị trùm bao tải trong ngõ, mọi người đều sững sờ.
“Vâng, tối nay hành động.”
Thật không biết nên nói gì, giữa ban ngày ban mặt mà dám trùm bao tải đánh người, cũng chỉ có em gái là không đi theo con đường bình thường.
Dù sao anh tư vẫn chưa tận mắt chứng kiến thảm trạng của ông ta, nhất định phải nhìn tận mắt mới yên tâm.
“Em gái, em đâu có đánh c.h.ế.t ông ta, có gì mà tàn nhẫn, ông ta chỉ là một con s·ú·c sinh. Nhưng chuyện này, chúng ta biết là được rồi, đừng nói với bà nội, mặc dù ông ta không phải là người, nhưng dù sao cũng là cháu trai của bà nội, anh sợ bà nội sẽ buồn.”
“Bịch!”
“A! Ai?”
Chương 186: Chương 186
“Yên tâm, em đảm bảo sẽ khiến cả đời này ông ta không đánh bạc được nữa.”
Giữa ban ngày ban mặt mà bị trùm bao tải, rốt cuộc người này đã đắc tội với ai?
“Khụ…” Dương Minh Trạch che miệng: “Em gái, nếu em thiếu tiền, anh cho em tiền tiêu vặt, anh tư có.”
Nhưng khi công an đến nhà tìm người thân của ông ta, mới phát hiện vợ con ông ta đã ôm tiền bỏ trốn từ lâu.
“Được, em gái cẩn thận nhé.”
“Rắc!”
Sau này, khi nhà họ Dương nhận được tin tức, Âu Dương Hoành đã c.h.ế.t cóng ở phía Đông thành phố.
Ông ta mắng chửi người khác giỏi như vậy, chi bằng làm người câm đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ông ta ngụy trang quá tốt, cho nên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, ai biết được bên trong có phải là lòng dạ đen tối hay không.”
Tần Sương ghét nhất loại đàn ông bạo hành gia đình, ban đầu cô chỉ định đánh cho ông ta một trận, đánh gãy tay chân là được, nhưng bây giờ cô muốn cắt lưỡi ông ta.
“Được, vậy đợi thêm một lát, nhưng người cậu này của em, thật không phải là người, sao trước đây chúng ta không phát hiện ra nhỉ?”
Vì đánh bạc mà ngay cả vợ con cũng không nhận ra, quả thật đáng c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng kêu thảm thiết trong ngõ nhỏ vang lên không ngừng, Âu Dương Hoành bị đánh đến mức hấp hối.
Ba người nghe thấy giọng anh ba, quay đầu lại thì thấy không biết anh cả và anh ba đã vào từ lúc nào, vừa hay nghe thấy những lời họ vừa nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không nhóm lửa sưởi ấm, thật sự sẽ c.h.ế.t cóng.
Hai người chia nhau hành động, Tần Sương lấy chiếc bao tải đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra, nhân lúc Âu Dương Hoành không để ý, trùm lên người ông ta.
Tối đến, khi Dương Minh Huy tan làm, Dương Minh Trạch lập tức chia sẻ với anh hai về chiến tích hôm nay.
“Hành động gì cơ? Mấy đứa nhóc các em, dám làm chuyện lớn mà không rủ hai anh, có phải da thịt ngứa ngáy rồi không?”
Nếu các anh trai có ai ngu ngốc, cô không ngại đánh cho tàn phế rồi nuôi cả đời.
“Em gái, khi nào chúng ta ra tay?”
Hai người vừa ra khỏi ngõ, đã có vài người đi tới.
“Anh tư, em có tiền, em chỉ cảm thán thôi, gia sản lớn như vậy, trong nháy mắt đã không còn gì, cho nên c·ờ· ·b·ạ·c, m* t** chính là nguyên nhân khiến gia đình tan nát. Anh là anh tư của em, sau này anh tuyệt đối không được động vào những thứ này, biết chưa? Nếu không người tiếp theo bị trùm bao tải có thể là anh đấy.”
“Bịch bịch bịch!!!”
“Anh tư, anh nói xem em ra tay có quá tàn nhẫn không?”
Ít nhất tàn phế một người, hạnh phúc cả gia đình.
Nếu không phải mùa đông mặc nhiều quần áo, chắc chắn vợ con của ông ta phải nhập viện rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.