Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 136: Chương 136

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136: Chương 136


Sau đó cô đứng dậy, liếc nhìn người phụ nữ vừa lấy lời khai cô bước ra ngoài mà không nói một lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sách? Cháu muốn học xong thực hành luôn sao?”

Nghe Tần Sương chọc ghẹo, Đường Thành cũng cười nói: “Mỗi nơi đều có một phong cách làm việc khác nhau. Sau này chú sẽ nói chuyện với cục trưởng của họ, đảm bảo sau này sẽ không như vậy.”

Giám đốc nhà máy Cung nghe được lời của Tần Sương, bèn liếc nhìn Đường Thành.

Nghe thấy đối phương nói như vậy, Tần Sương cũng rất nhanh chóng xuống xe.

“Không phiền, nếu không phải cháu gọi cháu qua đây thì cháu đã không gặp rắc rối như vậy. Cháu có bị thương không?”

“Tần Sương, 16 tuổi, thanh niên tri thức đội sản xuất thuộc đại đội Cảnh Dương…”

“À, các người đem thanh niên tri thức Tần tới đây, người ta dũng cảm làm việc nghĩa là chuyện tốt, tại sao các người lại coi người ta như phạm nhân, tra hỏi không ngừng?”

“À, trí nhớ của cháu rất tốt. Cháu có thể nhớ gần như tất cả những cuốn sách cháu đã đọc.”

Dù sao thì họ cũng không chi quá nhiều tiền cho những chiếc máy bị lỗi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tên, tuổi, địa chỉ CMND…”

Nghĩa là, nếu ông ấy đồng ý thì có thể, dù gì người cũng tới rồi, cũng sắp tới chiều rồi.

Có người mở ra căn phòng nhỏ nói: “Tần Sương, có người tới đón cô, cô có thể đi được rồi.”

Ngay cả khi không sửa được thì vấn đề cũng không nghiêm trọng nên không cần phải lãng phí thời gian.

Ăn xong ông ấy đưa cô thẳng đến xưởng sản xuất máy móc.

Dù sao thì cô cũng nghe chú Đường nói chỉ giúp họ dịch cách sử dụng máy thôi.

Tần Sương nhìn đồng chí nữ đi tới, đứng dậy đi theo cô ấy đến một căn phòng nhỏ gần đó.

Cấp dưới nghe cục trưởng nói vậy bèn xấu hổ trả lời: “Tôi lập tức đưa người qua.”

“Được, chú Đường, cháu nghe lời chú.”

Sau khi hai bên gặp mặt, Tần Sương rời đi cùng với Đường Thành.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Tần Sương thở phào nhẹ nhõm nói: “Quy trình xử lý ở đồn cảnh sát thành phố ở đây phiền phức đến thế sao? Hiệu quả không bằng đồn cảnh sát trong thị trấn của cháu chút nào, quá kém!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Sương nghe nói Đường Thành nói vậy, cô cũng mỉm cười nói: “Xin chào, cháu là Tần Sương, rất vui khi được làm việc cho ngài.”

“Thay vì để ngày mai cháu nói chuyện với các thợ sửa thì sẽ có một số thuật ngữ chuyên môn cháu không rõ lắm, chi bằng bây giờ cháu xem qua trước kiến thức cơ bản, ít nhất đến lúc giao tiếp thì cũng không qua mơ hồ.”

Cục trưởng nhìn thấy Tần Sương trẻ như vậy, trong lòng thầm nghĩ.

“Xin chào, mời cô theo tôi đi lấy lời khai.

“Cháu cũng không xem sách gì nhiều, chỉ đọc ở phế liệu có sách gì thì cháu đọc sách đó, dù sao sách cháu đọc đều rất lạ, tùm lum sách hết.”

“Ừ, chú nghĩ lần này cháu về nên mang theo mấy cuốn sách như thế này để xem. Tình cờ ở đây chú đang cần loại sách chuyên môn này, quay về rồi chú sẽ tăng giá cho cháu, cháu nghĩ sao?”

Vừa bước vào, ông ấy đã đi tìm cục trưởng ở đây và nói: “Vừa rồi có một người tên Tần Sương ở đây, hiện tại tôi muốn đưa con bé đi. Người này là người tôi đã hẹn hôm nay, ngài không thể trì hoãn việc của tôi đi.”

Nhưng Tần Sương nghe vậy, lại nói: “Ở đây chú có sách sửa máy móc gì không? Cháu muốn xem trước, ngày mai cháu có thể bắt đầu làm việc được không?’

“Nào, cháu ngồi xuống đi, để chú nói với cháu tình hình trước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ôi trời, tôi nhớ ra rồi. Lâu rồi không gặp, xém tý nữa quên cháu rồi, lần trước nếu không nhờ cháu thì bọn ta sẽ thiệt hại rất nhiều.”

Đừng tưởng rằng cô không biết, người phụ nữ này đang cố tình kéo dài thời gian.

Tần Sương còn chưa viết xong biên bản, Đường Thành cùng tài xế vội vàng chạy tới.

Trên đường, Đường Thành hỏi: “Đầu óc của cháu thật hữu dụng, bình thường cháu hay đọc sách gì?”

Sau khi vào đồn cảnh sát, cô trực tiếp gọi điện cho Đường Thành, nói hôm nay cô sẽ đến, việc này sẽ lãng phí thời gian, không thể để người khác chờ đợi mình.

“Được, làm phiền chú Đường rồi.”

Đúng lúc cô đang kích động thì cuối cùng cũng có người đến.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Sương chờ ghi lại lời khai. Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, chờ đợi hồi lâu cũng không có người tới.

Trong lòng nghĩ có thể để Đường Thành đích thân đón cô, cũng không biết cô gái này có bản lĩnh gì.

“Chỉ là cháu thật sự chưa đọc qua cuốn sách máy móc nào cả.” Tần Sương cười trả lời. Thấy cô tựa hồ không có nói dối, Đường Thành cũng có chút đồng cảm với cô, ông ấy nói: “ Không phải gần đây cháu dịch sách nước ngoài sao, không cầm theo mấy cuốn sách đó sao?”

Đường Thành quay đầu nhìn Tần Sương nói: “Nếu cháu đã nói như vậy, bây giờ chúng ta trở về tiệm sách đi, ở đó có đủ loại sách, vừa vặn buổi chiều có thể đọc ở đó và nghỉ ngơi.”

Đến văn phòng cục trưởng, Tần Sương nói: “Chú Đường, làm phiền chú phải đi một chuyến sang đây rồi.”

Sau khi Đường Thành nhận được điện thoại, lập tức trả lời: “Cháu ở đó chờ chú, chú sẽ qua đón cháu.”

Tần Sương nghe vậy, trong lòng lại lẩm bẩm, chú Đường này rốt cuộc là thế nào mà có thể trò chuyện uống trà cùng với cục trưởng.

Xe chạy rất êm, sau khi xuống xe, Đường Thành đưa cô đến văn phòng giám đốc nhà máy.

Quản đốc nhà máy Cung nhìn thấy người tới, lập tức hưng phấn nói: “Ông Đường, ông tới rồi, người tới chưa?”

Tần Sương ngồi ở sô pha đối diện, dáng vẻ trông rất bình tĩnh.

Nhưng vì cô ta chưa đi quá xa nên cô cũng không thèm quan tâm.

Chương 136: Chương 136

Nhìn thấy ông ấy kích động như vậy, Đường Thành cũng cười nói: “Người không tới thì tôi không ghé qua được sao, đây là Tiểu Tần, trước đây ông cũng từng gặp qua rồi, con bé nói được nhiều tiếng, nhất định lần này sẽ giúp được nhiều việc.”

Cô gái ghi lời khai nghe thấy đồng nghiệp nói như vậy, trong lòng cô ta lẩm bẩm: Người này rốt cuộc có thân phận như thế nào?

Tần Sương nhìn thấy đối phương nói như vậy là biết chú Đường cũng ở đây.

Tần Sương xấu hổ sờ mũi: “Cháu không sao, tên cướp mới là người gặp nạn, cháu ta tay hơi nặng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó tra hỏi và nhận ra người này làm việc nghĩa.

May mắn thay vừa rồi cô ta không đi quá xa.

Dường như cô có một chiếc đùi vàng trong tay.

Thật ra cũng không có chuyện gì xảy ra với Tần Sương đâu. Đồng chí nữ ghi lời khai cho cô có chút ghen tị khi thấy cô xinh đẹp như vậy. Ngoài ra cũng không tin cô có thể làm hai người đó bị thương nặng đến vậy, vì vậy mới cứ thăm dò mãi không ngừng.

Khi đang trò chuyện qua lại, giám đốc nhà máy Cung đột nhiên nói: “Tiểu Tần, những chiếc máy này có một số vấn đề, mong cháu có thể hợp tác với người sửa chữa để sửa lại máy móc. Nếu cháu thật sự không sửa được thì bọn ta chỉ đành từ bỏ.”

Cục trưởng nhìn thấy Đường Thành đích thân tới tìm người, cho rằng người của mình có thể là bởi vì thiển cận mà bắt nhầm người phải không?

Khi xe tới tiệm sách, Tần Sương đưa sách dịch ra, Đường Thành dẫn cô đi nhà hàng ăn trưa trước.

“Không có, mấy loại sách này khô khan buồn chán, cháu chỉ thích dịch mấy cuốn sách mà cháu thích thôi.”

Có vẻ như đã đến lúc phải thay một số người.

Ông ấy cũng không ngờ, chuyện nhỏ như vậy lại giải quyết quá lâu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136: Chương 136