Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Chương 134
Tần Sương xem hai lá thư, sau đó cất và gói đồ lại.
Sinh Khương mở cửa ra, Sinh Khương mở cửa ra, Tần Sương bưng theo bao đồ đi vào bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đặc biệt là mấy kẻ móc túi và bọn buôn người, chúng rất khó đề phòng.”
Nghe Tần Sương giải thích, Đường Mẫn mới ý thức được, con dâu thật sự tài giỏi như vậy.
Họ không có bình giữ nhiệt nên nếu muốn uống nước buổi tối thì phải làm thế này.
Chỉ có Tần Sương hôm nay không dậy sớm tập thể d·ụ·c mà chỉ ngủ nướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có vẻ như công dụng lớn nhất của người con trai cả này chính là tìm được cho bà ấy một cô con dâu có tâm như vậy.
Trong bào có áo khoác cotton dày và giày cotton. Mọi người có thể tự khâu vài miếng vá lên trước khi mặc.” “
Sau đó bà ấy còn nói: “Sương Sương, sắp cuối năm rồi, bên ngoài rất hỗn loạn, con là con gái, đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận.
Trở về nhà sau, Tần Sương trượt trên giường, sớm nghỉ ngơi.
Sau khi hai người ra khỏi cửa, họ lên đường đi vào thị trấn.
Tần Sương nghe thấy có người bị bệnh, lập tức nói: “Đưa chị vào trong xem xem, đúng lúc chị có mang theo thuốc tây, e rằng mọi người không có áo dày mặc nên mới bị bệnh.”
Mãi đến khi bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tần Sương mới đứng dậy, rửa mặt đánh răng.
Ăn sáng xong, Tần Sương bảo anh tư chạy xe đạp đưa cô vào thành thị trấn.
Hôm nay cô không muốn đi bộ chút nào, và dù sao trên đồng cũng không có việc gì để làm, nên cô có thể nhờ anh trai đưa cô đến đó.
“Được rồi, mau lên tàu đi rồi anh quay về.”
Dương Minh Trạch nghe em gái nói, gật đầu nói: “Anh hiểu rồi, em đi ra ngoài nhớ cẩn thận, nếu gặp phải người kẻ xấu thì đánh c.h.ế.t hắn. Em hiểu không? Không ai được phép bắt nạt em.”
Dù sao thì những người như họ cũng có bệnh trong người. Một là do thời tiết lạnh nên bị cảm, hai là cơ thể suy kiệt lâu ngày nếu có vi rút, cơ thể sẽ không thể chịu đựng được.
Nhìn thấy Tần Sương khách sáo như vậy, Dương Minh Trạch đạp xe rời đi.
Tần Sương cười nói: “Đó là việc mà con nên làm, dì thích là được rồi. “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hơn nữa tình hình gần đây bên ngoài đã bắt đầu sáng sủa hơn rồi, chỉ cần cố gắng kiên trì thì bình minh sẽ sớm đến thôi.”
Tần Sương nhìn thời gian trên tay, thấy còn nhiều thời gian nữa thì tàu mới khởi hành nên cô vẫn có thể tới kịp, vì vậy cô không quá lo lắng.
Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất bà ấy cũng cảm thấy yên tâm.
“Dì cứ yên tâm, nếu mấy người đó gặp con thì coi như bọn họ xui xẻo, con cũng không phải là người ăn chay.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thấy tiếng cô, Sinh Khương ngẩng đầu lên, khóc nói: “Chị ơi, ông Tạ bị bệnh rồi, bà của em cũng cảm thấy không khỏe, em buồn quá.”
Khi bước vào bên trong, Tần Sương không rõ cảm giác của mình như thế nào, Rõ ràng là trụ cột của quốc gia, nhưng lại có kết cục như ngày hôm nay, đúng là kiếp nạn của con người mà.
Mọi người nghe Tần Sương lời nói, băn khoăn liệu bình minh có thật sự đến không? Bọn họ không biết chuyện này đã trôi qua bao lâu, bọn họ còn tưởng rằng cả đời đều sẽ như vậy.
Sau đó, ngoại trừ Vu Viên Viên có thứ muốn mua về, những người khác đều không có thứ gì để mua.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, dạo này cô cũng không có thời gian đi hỏi thăm tình hình, cũng không hình các cụ có bị bệnh không.
“Sinh Khương, khuya rồi sao em vẫn chưa ngủ, xảy ra chuyện gì sao?”
Ngày hôm sau khi trời tối, Đường Mẫn và Vu Viên Viên dậy sớm và làm bữa sáng cho mọi người.
“Ừ, chất liệu của chiếc váy này thoạt nhìn không hề rẻ, chắc con tốn rất nhiều tiền.”
Tần Sương nghe bọn họ nói, bất đắc dĩ nói: “Con rất cẩn thận, không có ai nhìn thấy con đâu, sắp bước vào mùa đông rồi, con lo mọi người không có áo cotton mặc, cơ thể sẽ chịu không nổi.”
Ngay cả bà của Sinh Khương cũng uống thuốc tây để phòng bị cảm lạnh.
“Chị, em đi rót nước, sẽ đến đây ngay.”
Sau khi mọi người được phát thuốc uống và đồ đạc, cô đứng dậy và rời đi.
Tần Sương lúc này mới nhìn ông Tạ rồi nói: “Hôm nay vừa vặn con có mang theo thuốc tây tới đây, ông Tạ bị cảm lạnh, mọi người mau rót nước đem qua đây để con cho ông ấy uống thuốc, nếu tiếp tục để như vậy thì người sốt đến phát ngốc mất.”
May mắn thay, nước nóng vẫn chưa nguội hoàn toàn nên người bệnh có thể uống.
Lúc này, Đường Mẫn thay quần áo mới, hỏi Tần Sương: “Con thấy dì mặc áo này có đẹp không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng, em biết rồi, không có việc gì thì nhớ tranh thủ về sớm, sắp đến tết rồi, đàn ông như anh phải chú ý an toàn.”
Cô nghĩ đến việc gửi hai con gà lôi đến để bổ sung sức khỏe cho mọi người.
Nhìn cô con dâu không sợ gì của mình, Đường Mẫn cạn lời.
Sinh Khương nói xong bèn chạy vào bếp. Trong nồi trên bếp có nước sôi.
Nghĩ đến những gì em gái mình nói, anh ấy thực sự đã đến trạm phế liệu.
“Nếu trên đường thực sự gặp phải loại người này thì sẵn tiện đưa bọn họ đến đồn cảnh sát rồi đổi lấy phần thưởng, dì nói xem có phải được hơn không?”
Sau khi Sinh Khương mang nước vào, Tần Sương nhờ họ giúp ông Tạ uống thuốc.
Chương 134: Chương 134
Trong thời tiết lạnh giá này, còn gì thoải mái hơn được ngủ trên chiếc giường ấm.
“Còn có ngũ cốc tinh chế và sữa mạch nha, mọi người giữ lại để bổ sung cho cơ thể. Con không thiếu tiền, mọi người không cần khách sáo, chỉ cần ngươi còn sống thì còn có hy vọng phải không?”
“ Được rồi, đi thôi.
Đêm đó, Tần Sương sắp xếp một ít đồ dùng rồi đi ra chuồng bò.
“Đúng vậy,sao con mang theo nhiều đồ như vậy? Bọn ta đã già rồi, sắp c.h.ế.t rồi, con cũng đừng vì chúng ta mà phải gánh chịu mọi phiền phức như vậy, không đáng đâu.”
“Đứa trẻ ngoan, sau này con đừng đến nữa, bọn ta không muốn con mệt.”
Xem ra người có thân thủ tốt thì tràn đầy tự tin, cái gì cũng không sợ hết.
“À, chú Đường gọi tôi qua đó, xưởng máy móc bên đó gặp vấn đề, đúng lúc gần đây tôi cũng không có việc gì làm, vì vậy đồng ý với chú ấy qua đó xem thử coi sao, sẵn tiện đem sách dịch qua cho chú luôn.”
Sau khi vào thị trấn, Tần Sương nói với anh tư: “Mấy ngày nay em không ở nhà, nếu không có việc gì thì anh đọc thêm sách đi. Nếu sách không đủ thì đi đến trạm phế liệu xem sao.”
Trong thư cũng có viết ông bà cô rất vui khi nhận được gói hàng của cô ở nhà và yêu cầu cô sau này không cần gửi nữa mà hãy giữ lại ăn đi.
Những người trong phòng nhìn thấy Tần Sương, đều lo lắng nói: “Sao con lại tới đây? Không bị ai nhìn thấy đó chứ? “
Đêm đó, khi mọi người tụ tập lại với nhau, Tần Sương nói thẳng: “Ngày mai, con sẽ vào trong thành phố, chắc ba ngày mới về, mọi người có cần con mua đồ gì mang về không?
Tần Sương ngẩng đầu, nhìn mình mặc quần áo mới, cười nói: “Trông rất đẹp, kích cỡ vừa phải, có vẻ như con có gu thẩm mỹ khá tốt, dì nói xem có phải không?”
Sau khi đến nơi, cô nhìn thấy Sinh Khương đang ngồi xổm ở cửa với vẻ mặt rầu rĩ.
“Thật sai? Chị gái? “ Sinh Khương cũng không ngờ chị gái lại đến kịp thời như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.