Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 131: Chương 131
Thay vì để bọn quan th*m nh*ng chiếm tiện nghi, chi bằng để cô mang đi nuôi dưỡng mấy đứa trẻ mồ côi.
Ông lão trông cửa đưa chìa khóa cho bọn họ mà không nói một lời khi thấy bọn họ.
Tất nhiên, trước khi đi, cô còn dùng phấn viết dòng chữ to lớn lên xe: “Thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo!”
Tần Sương hai mắt sáng lên, mở một cái hộp nhìn xem.
“Haha…”
Bây giờ cô đã cải trang để không ai có thể nhận ra cô là phụ nữ. Ngay cả bàn tay dễ bị lộ cũng được che bằng găng tay lao động.
Tần Sương nghe được giọng nói của Đường Thành vang lên: “Vâng, sáng nay có việc gì nên làm chậm trễ, không biết chú Đường tìm cháu có chuyện gì không?”
“A, không có ai cả, chắc là người ta cùng đường thôi, giữa thanh thiên bạch nhật ai dám tấn công chúng ta, tôi nghĩ là do gần đây cậu căng thẳng quá đấy.”
Tần Sương để xe đạp bên đường, bước nhanh đi tới.
“Ừm, em có việc phải làm, sẵn kiếm thêm chút tiền.”
Bọn người Tôn Bân chỉ đang chạy việc vặt cho người ta, làm gì thấy khẩu s.ú.n.g bao giờ, mặc dù bọn họ rất bướng bỉnh nhưng bị dọa sợ đến mức không dám nói một lời.
Sau khi hai người cúp điện thoại, Tần Sương đến quầy lễ tân trả tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, xe vừa rời đi trước cửa trạm phế liệu, Tần Sương liền đạp xe theo sau.
Đi được một đoạn, Tôn Bân ngồi trên xe đột nhiên nói: “Lão Tam, cậu nhìn phía sau xem có ai theo dõi chúng ta không?
Tần Sương đi vào bên trong, nhìn xem nơi này bừa bãi rác thải đã không còn có mùi hôi như vậy nữa. trước đây, có lẽ là do trời đang lạnh hơn.
Sau đó, cô eo mặt nạ và găng tay rồi bắt đầu lục lọi.
Tìm kiếm suốt một tiếng đồng hồ, khi cô chuẩn bị rời đi thì thấy có hai người đàn ông đi tới cửa.
Đợi điện thoại bắt máy, Tần Sương đi thẳng vào vấn đề: “Xin chào, cháu là Tần Sương, cháu đang tìm chú Đường Thành.”
Có rất nhiều con đường để đi, nhưng người đó chỉ đi cùng một con đường với bọn họ.
Cô tự nhủ, tự nhiên có nhiều đồ tốt như vậy, quả nhiên có sự khác biệt nếu có người dựa dẫm ở trên.
Vì vậy, cô sẽ nhận mấy thứ này, rồi làm nhiều chuyện tốt.
Tần Sương trợn mắt, trong lòng bị dọa không ít.
“Được rồi, em nhớ giữ gìn sức khỏe, anh có việc phải đi rồi.”
“Được thôi ông.”
Nếu điều này đến sớm hơn vài năm thì cô đã mua một số món đồ cũ.
Tần Sương sau khi cúp điện thoại nói, rồi trực tiếp gọi cho Hoắc Đình Châu.
“Biết rồi, sao vậy? Mẹ anh làm khó em gì không?”
Nghe thanh âm quen thuộc, Tần Sương nhẹ nhàng trả lời: “Là em, giọng của anh bị sao vậy? Tối qua anh ngủ không ngon à?”
Ông lão thu 3 đồng, Tần Sương cầm đồ đi tới một con hẻm gần đó.
Khi hai người đàn ông bất tỉnh, cô cất khẩu s.ú.n.g lục và chạy ra xe tải.
“Đáng c·h·ế·t, mày muốn c·h·ế·t? Sao dám đụng vào bọn tao!”
Nuôi các em lớn khôn, cũng xem như làm việc có ích cho xã hội.
“Bên anh dạo gần đây bận quá nên anh quên nói với em, có điều mẹ của anh dễ gần lắm, với lại cũng muốn tạo bất ngờ cho em”
Hoắc Đình Châu nghe thấy giọng nói của Tần Sương, xoa xoa lông mày đang buồn ngủ nói: “Sương Sương, sao lại muốn điện thoại cho anh, nhớ anh đúng không?”
“ Được rồi, em biết rồi, ngày mai em gửi cho anh chút đồ qua bưu điện, quay về nhớ lấy đồ đó.”
“Được rồi. Cháu sẽ tới trước buổi trưa ngày mai. Sau đó cháu sẽ tới tiệm sách tìm chú, có được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, trạm thu gom rác thải không còn vớt rác nhiều như những năm trước nữa.
Sau đó cô nhìn hai người đàn ông bất tỉnh rồi lên xe đạp phóng đi.
Suy cho cùng, thân phận của cô ở kiếp này đã khác.
“Có thể, quyết định vậy đi, ngày mai gặp.”
“Ôi trời, cháu gọi cho chú rồi, sao lại trễ quá vậy.”
Sau khi Tôn Bân bị va chạm, trên trán cậu ta cũng có một vết sưng lớn, đúng lúc Lão Tam đang chửi bới.
Sau đó chỉ bằng một cái vẫy tay, mọi thứ trong xe đều được đưa vào trong không gian.
Mãi cho đến khi chiếc xe tải lắc lư trên một con đường nông thôn, Tần Sương mới tăng tốc độ, giơ tay chĩa s.ú.n.g vào lốp xe và b.ắ.n hai phát “Bịch bịch”.
Lúc này cô mới hạ giọng nói: “Nếu không muốn c.h.ế.t thì xuống xe ngồi xổm xuống. Nếu không ngoan, tao sẽ cho bây gặp Diêm Vương.
Vốn dĩ cô muốn tìm thứ gì đó để quay về, nhưng khi gặp được thứ tốt như vậy, nếu không tận dụng, liệu cô có cảm thấy tiếc nuối khi tham gia chuyến đi này hay không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên có thể là cậu ta thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô phải đưa ra quyết định nhanh chóng, nếu không cô sẽ dễ dàng đụng phải người qua đường giữa ban ngày.
Một tiếng “rầm”, chiếc xe tải cuối cùng cũng dừng lại.
Tất nhiên, có một số người đã giấu đồ kỹ đến mức người khác không phát hiện ra.
“Được rồi, sách thì không cần vội, chú chỉ cần cháu ngày mai qua đây, và tìm hiểu những chiếc máy này.”
“Vào thành phố?”
“Ừm, anh cũng vậy, bye bye.”
“Alo, ai vậy?” Hoắc Đình Châu khàn giọng hỏi.
“Tạm biệt chú Đường,”
Ông lão gác cổng nhìn thấy Tần Sương tay không đi tới là biết cô đang tìm cái gì.
Tôn Bân nhìn vào gương chiếu hậu và cảm thấy người này đang cố tình theo dõi họ.
“Mày là người theo dõi bọn tao? Mày là người đ.â.m thủng xe bọn tao có đúng không?”
Lão Tam cũng im lặng ngay sau khi nhìn thấy khẩu s·ú·n·g.
Khi bước ra lần nữa, cô đã biến thành một người đàn ông trung niên bụng phệ.
“Này, mày là ai? Mày muốn làm gì?”
Mà đối phương cũng lấy chìa khóa và bắt đầu di chuyển đồ đạc trong căn phòng phía đông.
Những chuyện này không cần suy nghĩ, cô cũng đã biết ai muốn chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tình cờ là lâu rồi mình không vào đó, không biết có sản phẩm gì mới không.
“Ông lão, chúng tôi tới kéo đồ, đưa chìa khóa cho tôi.”
Về khả năng tìm đồ của cô, đó là nhờ những kỹ năng cô đã học được ở kiếp trước.
Ba cô hiện là một chiến sĩ nhân dân có uy tín.
Sau đó anh nói tiếp: “Mẹ anh hỏi anh có muốn qua đây không. Nếu anh không có thời gian thì em sẽ về nói với mẹ. Ngoài ra, ngày mai em phải vào thành phố, có thể hai hoặc hai ba ngày mới quay lại. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ nói với em trai anh, em về rồi thì sẽ gọi điện báo cho anh.”
Tuy nhiên, cô đảo mắt, lấy sách, báo và một số đồ lặt vặt tìm được rồi ra cửa thanh toán hóa đơn.
“Đúng vậy, có một lô máy móc đến nhà máy sản xuất máy móc bên đây, nhưng đều là tiếng nước ngoài, cho nên... ngay cả chú cũng không biết, vì vậy định hỏi cháu có thời gian không? Cháu giúp chú một tay, chú sẽ tính lương cho cháu.”
Với kinh nghiệm trước đây của mình, cô nhanh chóng tìm được nhiều đồ tốt.
“Ừm, nhớ anh lắm, đương nhiên còn muốn nói với anh, mẹ của anh tới nhà em rồi, anh biết không?”
Chương 131: Chương 131
Lúc Tần Sương muốn bỏ cuộc thì điện thoại cuối cùng cũng có người trả lời.
Tôn Bân nhìn thấy lốp ô tô bất ngờ bị nổ, cậu ta cũng không điều khiển được tay lái và đ.â.m thẳng vào một thân cây lớn bên đường.
Nhìn tờ tiền điện thoại 5,5 tệ, Tần Sương trong lòng thầm nói, thật sự rất đắt.
Nhìn những gương mặt xa lạ, Tần Sương thầm nghĩ, không biết ai đã cho họ dũng khí để lôi ra thứ gì đó giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Tiền điện thoại có thể dùng để ăn một bữa thịt, quả nhiên cô vẫn phải viết thư để tiết kiệm.
Cửa xe đột nhiên mở ra.
Sáng nay ông ấy đã tìm cô nhưng không biết có chuyện gì.
Tần Sương nghe được chuyện này, cô trả lời ngay: “Ngày mai cháu có thời gian, hôm nay cháu định gửi sách đã dịch qua đường bưu điện cho chú. Nếu đã như vậy thì ngày mai cháu đem qua cho chú luôn.”
“Bye bye.”
Tạm biệt anh trai, Tần Sương đi vào phòng gọi điện thoại, bắt đầu gọi điện thoại cho Đường Thành.
Tần Sương không nói một lời, giơ s.ú.n.g lên chĩa vào hai người.
Sau khi xuống xe, Tôn Bân đang định hỏi thì Tần Sương lấy cán d.a.o “bốp” hai phát khiến họ bất tỉnh.
“Được rồi, anh biết rồi, em đi đường cẩn thận. Còn chuyện ghé qua hay không thì hiện tại anh không thể ghé qua được, em nói với mẹ anh một tiếng là được.”
“Không có, có điều mẹ của tới bất ngờ quá nên em không biết phải làm sao, luống cuống cả tay chân.”
Cô nhìn đồng hồ và thấy vẫn còn hai giờ nữa mới đến giờ giao dịch nên vẫn còn thời gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó ông ấy bình tĩnh nói: “Không thể vào căn phòng phía đông, các căn phòng còn lại thì được, gom xong thì đi ra cân.”
Kiếp này, ngoại trừ Ngô Địch và Hổ tử ra, mấy đứa trẻ khác, cô sẽ không nhận nuôi những đứa trẻ khác như kiếp trước.
Cô không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với họ ở đây.
Sau khi rời khỏi bưu điện, cô quay người đi đến bãi phế liệu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.