Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Chương 122

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Chương 122


Đây là nhặt được mẹ chồng lúc nửa đường sao?

“Phi ~!”

Mà Đường Mẫn ngồi ở ghế sau xe nhìn bóng lưng thon thả, nghĩ thầm con trai lớn quả nhiên có ánh mắt.

“Sớm biết con hay gây chuyện như thế thì mẹ đã không sinh con ra từ đầu, đúng là đến đây để đòi nợ mà!”

Tiếp đó chờ hai người tiến vào sân, Đường Mẫn mới phát hiện, trong nhà này thật sạch sẽ, hơn nữa phòng ở cũng lớn, bảo sao con dâu bảo bà ấy ở lại đây.

Tiếp đó có chút không chắc chắn hỏi: “Cái kia, Hoắc Đình Châu là con trai lớn của dì sao?”

Hoắc Đình Xuyên thấy mẹ hiếu kỳ thì cũng che lấy cánh tay bị đánh, giải thích nói: “Mẹ à, chúng con cùng nhau ăn cơm ở nhà chị Sương, ăn xong thì sẽ trở về nhà mình nghỉ ngơi.”

“Dì Đường thật trẻ tuổi, người không biết còn tưởng là chị của Đình Xuyên, trông thật trẻ.”

Bây giờ Đường Mẫn nhìn Tần Sương như thế nào thì cũng cảm thấy xinh đẹp.

Dù sao thì cũng là mẹ chồng tương lai, sau này cũng có thể là mẹ mình, cũng sớm nên tiếp xúc cho quen thuộc.

“Hại người ta cứu con hai lần rồi bị thương, sao lại có thể rác rưởi như thế.”

Tiếp đó chờ đến khi Tần Sương đến cửa nhà thì lập tức nói với Đường Mẫn nói: “Dì à, đây là nhà của cháu, chỗ Đình Xuyên chỉ có một căn phòng, buổi tối dì cứ ở đây là được, dì thấy được không?”

Đường Mẫn: “Được, chúng ta trở về rồi hãy nói, dì nghe cháu.”

Thẳng đến khi cửa chính được mở ra, Hoắc Đình Xuyên vừa tiến tới, liền la lớn: “Mẹ? Mẹ? Là mẹ sao?”

Tần Sương dừng xe đạp lại, nhân lúc dì đang quan sát nhà cửa, trực tiếp lấy kính mình mua về ra.

Vẫn là Hoắc Đình Xuyên đứng ở phía xa nhìn thấy người tới thì gương mặt lập tức hoảng sợ.

Đường Mẫn nghe thấy tiếng của con trai thì xoay người nhìn lại.

“Được được được, dì như thế nào cũng được, không kén chọn.”

Cô ấy vẫn có phương pháp đối phó với phụ huynh.

Nghĩ thầm đây là người quen có tiền nhà thanh niên tri thức Tần đến sao?

Hơn nữa còn là chị Sương tự mình đưa về, ai có thể nói cho cậu ấy biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Mẫn nhìn thấy đứa con trai này thì vô cùng tức giận.

Hoắc Đình Xuyên thấy mẹ nổi giận thì cũng sợ hết hồn. Vừa tránh né vừa nói: “Mẹ à, có chuyện thì có thể bình tĩnh nói chuyện, dù sao thì chúng ta cũng là mẹ con ruột.”

Nhưng mà nhìn cô gái ăn mặc không tệ thì cũng hỏi: “Cháu là thanh niên tri thức sao?”

Thấy con trai nhỏ đứng ở nơi đó, không chỉ đen đi mà còn cường tráng hơn.

Sau đó bà ấy thả chổi xuống, chỉnh sửa quần áo một chút rồi mới quay đầu nhìn bọn nhỏ nói: “Xin chào các cháu, khiến các cháu chê cười rồi, dì là mẹ của Đình Xuyên, các cháu cứ gọi dì là dì Đường là được.”

Hai người đều có chút lúng túng, cuối cùng vẫn là Tần Sương nói: “Cái kia, dì à, sắc trời này sắp tối, hay là chúng ta về trước rồi nói, nếu cháu trở dì thì còn có thể quay về nhanh một chút, dì thấy có được không?”

“Chính xác, dì Đường thật xinh đep.”

“Có phải là do anh cả nói xấu con với mẹ không!”

Lúc Tần Sương chở Đường Mẫn vào thôn thì liền gặp các thôn dân tan làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái này... Đây là mẹ của cậu ấy mà? Đúng không?

Sao mẹ của cậu ấy lại tới nơi này? Chẳng lẽ là tới thúc giục cưới?

Vừa rồi bà ấy cũng chỉ khổ sở một chút mà thôi, cảm thấy liên hệ với con trai là xong.

Tần Sương nghe xong thì cũng sững sờ, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như vậy chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà ấy đã ở đó rất lâu mà vẫn không có ai hỏi giúp đỡ.

Thấy cô chở một phụ nhân xinh đẹp chưa từng thấy thì mọi người đều sững sờ.

Nhưng mà người mẹ có tấm lòng lớn như vậy cũng khiến người ta có chút câm nín. Lập tức nói: “Dì à, con trai của dì tên là gì? Xem có phải người trong thôn không, nếu như quen biết thì cháu sẽ dẫn dì quay về.”

“Mẹ bảo con xuống nông thôn chứ có bảo con kiếm chuyện cho chị dâu mình đâu.”

Bà ấy vốn nên xúc động, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mà con trai nhỏ làm sau khi xuống nông thôn thì bà ấy lập tức nổi giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó, Đường Mẫn ôm lấy chiếc túi ngồi ở phía sau xe đạp, Tần Sương liền bắt đầu đạp xe đi về thôn.

Hẳn là mắt cậu ấy không nhìn lầm đúng không?

Cũng trách chính mình không cẩn thận làm mất đồ quan trọng, nếu không thì bây giờ cũng sắp đến nơi, cũng không quẫn bách như vậy.

Mấy người thấy Đường Mẫn chào hỏi với mình thì ai cũng có ý thức nói: “Chào dì Đường, dì Đường khách sáo rồi.”

Phương thức gặp mặt đặc biệt này thật đúng là có chút đặc biệt.

Không phải Đường Mẫn nhất định phải hỏi như vậy, chủ yếu là mấy đứa bé trai xuất hiện ở đây, rất khó khiến người ta không suy nghĩ lung tung.

Vẫn là con dâu nhà mình thiện tâm, thấy bà ấy khổ sở liền muốn giúp một tay.

Nhất là Dương Minh Trạch, thấy cậu ấy bị đánh thì còn thiếu chút vỗ tay khen hay.

Quả nhiên phải để mẹ ruột ra tay thì mới có thể dạy dỗ được đứa trẻ nghịch ngợm này.

Nếu không phải mình có dáng dấp tương tự anh cả thì hiện tại cậu ấy thực sự hoài nghi mình có phải con ruột trong nhà không.

“Ai u, con trai của dì cũng là thanh niên tri thức, nói không chừng mấy đứa con quen biết đấy, nếu không thì dì nói một chút, nếu như biết thì dì quay về cùng cháu cũng được.”

Đám người về nhà thấy Hoắc Đình Xuyên bị đánh thì đều nín cười đứng ở một bên hóng chuyện.

Mà Đường Mẫn nghe thấy lời này của con trai thì mới đánh nốt cái cuối rồi thở hổn hển nói: “Hôm nay liền bỏ qua cho con, sau này sẽ tính nốt với con.”

“Hơn nữa con cũng muốn xuống nông thôn, hình như con không làm gì chọc giận mẹ mà.”

“Thằng nhóc thúi, xem hôm nay lão nương cho đánh c.h.ế.t con không.”

“Đúng vậy dì, bây giờ cháu đang muốn quay về thôn.”

Hoắc Đình Xuyên thấy mọi người đều nhìn bọn họ thì cũng có chút xấu hổ nói: “Mẹ à, cho con chút mặt mũi, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, hơn nữa nếu làm loạn sân vườn thì lát nữa người ta còn phải đi dọn, chúng ta đừng đánh nữa có được không?”

Tần Sương không nhìn thấy mấy người Hoắc Đình Xuyên mà lên tiếng chào các thôn dân rồi trực tiếp dẫn người trở về nhà mình.

Lúc này thật đúng là không phải thời điểm nói chuyện trời đất, hai người đều cần bình tĩnh một chút, ngẫm lại tình trạng lúc này một lát.

Tiếp đó cũng không để ý xung quanh mà cầm theo cái chổi chạy về phía con trai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ai u, vậy thì tốt quá, con trai dì là Hoắc Đình Xuyên, cháu có biết không?”

Hơn nữa bản thân cô ưu tú như vậy, cũng không sợ mẹ chồng không thích.

“Dì Đường thật...”

Hơn nữa lại còn là một người hòa hợp, là một đứa trẻ ngoan.

Chương 122: Chương 122

“Đình Châu, hai đứa quen biết sao?”

Đường Mẫn nghe thấy Tần Sương nói như thế thì nhìn kỹ, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như thế chứ, dây là cô con dâu là con cả mình tìm được sao?

Đường Mẫn nhìn mấy đứa nhỏ này, cũng tò mò hỏi: “Các cháu đều ở đây sao?”

Tần Sương không nghĩ tới đối phương lại là đến thăm con trai.

Đường Mẫn đứng dậy, càng nhìn cô gái này càng thấy thích.

Lần nào người bị đánh trong nhà cũng là cậu ấy, thực sự quá đáng mà!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Chương 122