Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Chương 101
Nghe thấy tiếng của Tần Sương, Hoắc Đình Châu lập tức rời khỏi gian phòng.
“Phòng ốc hỏng hóc cũng cần được sửa lại.”
Nếu tiếp tục đánh nữa thì căn nhà này cũng sẽ bị ba người bọn họ phá hủy.
Cái này còn chưa kết hôn mà đã dám nói những lời này, hoàn toàn không để người anh vợ là anh ấy vào mắt mà!
Tần Phong chưa thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy, biết rõ mình đang tức giận, vậy mà còn gọi ba.
Mà Hoắc Đình Châu cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.
“Ba cái đầu nhà cậu, ông đây không có con trai, bớt lôi kéo làm quen ở chỗ này đi, tôi nói cho cậu biết, chuyện này còn chưa xong đâu!”
“Các người là ai? Sương Sương của tôi đâu? Các người đưa Sương Sương của tôi đi đâu rồi, mau thả người.”
“Thả em gái tôi ra, cái tên không biết xấu hổ này.”
Cũng may là Vu Viên Viên biết ai đến tìm cho nên không đi ra.
Mà ba người đang ngồi ngoài sân lúc này lại đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói lời nào.
Còn về anh cả vợ thì anh hoàn toàn không sợ, dù sao thì mấy kiểu anh vợ gì đó cũng đều là giống loài đáng ghét.
Dương Minh Thần nghe thấy chú ba hét lớn thì cũng tỉnh giấc ngay lập tức.
Thiếu chút dọa cho anh bay mất hồn.
Lúc này an tĩnh lại, nghe thấy hai chữ con gái, Hoắc Đình Châu lập tức cảm thấy không lành. Lập tức hỏi: “Sương Sương, đây không phải là ba chứ? Sao ông ấy lại ở đây? Đến đây lúc nào? Tại sao anh lại không biết gì cả?”
Chỉ cần không tìm anh gây sự thì anh sẽ coi như không nhìn thấy.
“Anh cũng không ngờ là như vậy, không phải vì anh muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em sao, ai biết lại như vậy.” Hoắc Đình Châu có chút lúng túng trả lời.
Hoắc Đình Châu vừa đến cửa thôn thì lập tức dừng xe, anh không muốn để người khác biết buổi tối có người vào thôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Vu Viên Viên cũng bị đánh thức.
Nghe thấy hai từ chia tay, Tần Sương còn chưa lên tiếng thì Hoắc Đình Châu đã đen mặt nói: “Anh cả, tình cảm của em và Sương Sương rất tốt, anh không nên làm chuyện thất đức như vậy.”
“Sương Sương, anh rất nhớ em, để anh ôm một chút đi.”
Cuối cùng vẫn là Tần Sương nói: “Mọi người đi ra sân cho tỉnh táo chút, em đi dọn phòng trước rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Biện pháp duy nhất để anh vãn hồi lại cục diện lúc này chính là nũng nịu giả sợ, để vợ nhỏ mềm lòng, nói chuyện giúp anh.
“Phá hủy nhân duyên của người khác cũng không phải chuyện anh cả nên làm!”
Cô nhìn lướt qua 3 người, lạnh nhạt nói: “Ba người, ngày mai, cho dù là ai bỏ tiền ra thì cũng phải mua lại một bộ bàn ghế mới cho con.”
Nghe hai người nói chuyện, Dương Minh Thần như biết người này là ai.
Nghe hai người gầm thét, lúc này Hoắc Đình Châu mới buông Tần Sương ra, đứng ở sau lưng cô hỏi: “Bọn họ là ai? Sao người nhà em tới mà không nói cho anh biết.”
Đây là chuyện gì chứ.
“Tôi nhổ vào, cậu là ai? Hơn nửa đêm cạy cửa nhà người khác, xem xét cũng không phải là thứ gì tốt.” Tần Phong vừa gầm rú, vừa ra tay với Hoắc Đình Châu.
“Tên trộm lớn mật, ăn một quyền của lão tử đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ bọn họ rất cần chút thông tin về tình trạng trước mắt.
Hoắc Đình Châu vốn định cho cô vợ nhỏ một bất ngờ, kết quả bây giờ lại hú hồn hú vía. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi còn chưa hỏi các người là ai? Tại sao lại ở trong phòng đối tượng của ta?”
Tần Phong đỡ cháu trai lớn lắc lư đi về phòng rồi trực tiếp nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
“Kẻ trộm lớn mật, vậy mà còn đến trộm đồ của lão tử, để xem lão tử có đánh c.h.ế.t mày không!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cmn!”
Hoắc Đình Châu vừa mới dứt lời thì chỉ thấy Tần Phong đi tới quát: “Tên trộm, thả con gái tôi ra, mẹ nó, tôi đánh c.h.ế.t tên c·h·ó c.h.ế.t này.”
“...”
Nhất là Hoắc Đình Châu, bây giờ sau khi tỉnh táo lại, anh lúng túng đến mức có để đào ra một mẫu đất.
“Sương Sương, có trộm đến à?”
Nhìn gian phòng hỗn độn. Tần Sương bỗng cảm thấy đau đầu.
Tần Sương nhìn thấy gương mặt tức giận của ba và anh trai thì cũng bất đắc dĩ nói: “Bây giờ mọi người đừng đánh nữa, đều là người nhà mình, nhìn chuyện tốt mọi người làm xem, căn phòng này của con cũng sắp bị mọi người phá hủy rồi.”
Khi mặt trăng treo lên thật cao thì bỗng có một chiếc xe hơi nhỏ từ từ đi qua cửa thôn lái vào trong thôn.
Cô để chiếc đèn pin qua một bên rồi bắt đầu xử lý số rác rưởi này.
Anh không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp leo tường nhảy thẳng vào.
Theo tiếng ‘bùm bụp’ không ngừng, 3 người đánh thành một đoàn.
Bởi vì gian phòng nhỏ cho nên Hoắc Đình Châu cứng ngắc ăn phải mấy gậy của bọn họ.
Đến cùng thì con gái đã tìm được thứ gì về mà lại mặt dày như thế!
Ngay cả bàn đọc sách của Tần Sương cũng rơi lả tả dưới mặt đất.
Bàn và ghế đang lành lặn, bây giờ đã hoàn toàn biến thành xác c·h·ế·t, còn cụt hết chân.
Mà anh còn chưa dứt lời thì Tần Phong càng tức giận nói: “Cậu chính là đối tượng của con gái tôi? Đêm hôm khuya khoắt mà dám xông vào khuê phòng, cậu muốn c.h.ế.t sao?”
Kết quả, ngay khi Tần Sương mở mắt, phát giác thấy có người tới thì không đợi cô đứng dậy ra ngoài xem xét, chỉ nghe thấy từ sát vách truyền đến tiếng…
Cơ thể vốn đã nửa tàn phế, nếu bây giờ còn ngã nữa thì có lẽ sẽ tàn phế toàn bộ.
Ngay cả Dương Minh Thần cũng nói: “Em gái, nhìn người đàn ông này cũng không phải người đứng đắn, anh thấy hay là hai người chia tay đi, sau này anh sẽ giới thiệu người tốt hơn cho em.”
Chương 101: Chương 101
Nhất là thái độ vừa rồi của ba vợ, anh luôn cảm thấy ông ấy có chút lạnh lùng với mình.
Trông thấy cô gái mình nhớ nhung thì anh trực tiếp ôm chặt lấy đối phương nói: “Sương Sương em không có việc gì là tốt, làm anh sợ muốn c·h·ế·t. Hai người đàn ông trong phòng của em là ai? Em tìm c·h·ó sau lưng anh đúng không?”
Tần Sương nói xong thì lập tức mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, tiếp đó hét lớn một tiếng: “Hoắc Đình Châu dừng tay!”
Nghĩ thầm, lần đầu tiên gặp phụ huynh mà đã làm ra chuyện như vậy, nếu như truyền đi thì chẳng phải là anh sẽ bị người ta cười c.h.ế.t sao.
Tiếp đó, anh ấy cũng đi xuống giường lao vào trận chiến.
Tần Sương liếc mắt: “Nhìn anh mới giống c·h·ó, buông em ta, em cũng sắp bị anh ghìm c.h.ế.t rồi.”
Anh cẩn thận từng li từng tí, quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút rồi mới chuẩn bị cạy cửa để cho Sương Sương một bất ngờ.
Tiếp đó chờ đến khi đi đến cửa nhà Tần Sương.
“Ai?”
“Không có việc gì, cậu cứ ngủ đi, đều là người nhà mình.”
Tại sao da mặt của anh lại dày như thế.
“Còn nữa, Hoắc Đình Châu, đêm hôm khuya khoắt anh tới mà không biết gõ cửa sao? Đây là có chuyện gì chứ!”
Đến khi cả ba người đều đã tỉnh táo thì Tần Sương cũng mang theo rác rưởi đi ra.
Cho dù chân của Tần Phong có bị thương thì ông ấy cũng có thể dùng nạng để hổ sinh phong.
Nếu không thì chút chuyện này sẽ khiến nhà bọn họ rất mất mặt.
Cô cũng mặc kệ ba người bọn họ mà tự cầm đèn pin đi vào gian phòng của mình.
Nếu bây giờ không dọn thì chắc chắn là buổi tối ba của cô sẽ bị trượt chân.
Nếu như anh biết Sương Sương không ở trong phòng thì anh cũng sẽ không hành động trực tiếp như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Minh Thần rất muốn đánh c.h.ế.t cẩu vật này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.