Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84: Xuôi dòng thời gian
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào áo đối phương, thì cả thân hình đã bị chụp cổ, nhấc bổng lên.
“Vâng… thưa tiểu thư.”
Lúc ấy, một người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện từ cuối con hẻm.
Ánh sáng bị bóp nghẹt bởi những đám sương đen đặc quánh, Ngọc Huyền đang đứng giữa chiến trường vừa tàn.
Chuyến tìm kiếm vẫn chưa kết thúc.
Tam Lang không đáp, ánh mắt vẫn bình thản.
Chương 84: Xuôi dòng thời gian
Từ trong bóng tối, một người đàn ông bước ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và lúc này, bà đã nhìn thấy.
Cô đưa tay, không cần ra lệnh.
Ngọc Huyền im lặng.
Sau mấy chục ngày trốn chạy khỏi Thiên Dương.
Sau lưng cô, từng mảnh băng vụn vỡ bắt đầu tan thành khói ma khí.
Chỉ là một sinh viên đại học tự nguyện dành ngày cuối tuần để đến giúp đỡ những người nghèo khổ.
Chưa đầy năm giây sau, cửa bật mở.
Ngọc Huyền gật nhẹ, nét mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Ta muốn gặp ông chủ của các ngươi.”
Tiếng nói cười lặng dần, ánh mắt của người qua đường bất giác dõi theo rồi vội vã quay đi, chẳng rõ vì e ngại hay đơn giản là vì có điều gì đó không thể lý giải được.
Ngọc Huyền quay sang nhìn các tiểu nha hoàn bên cạnh:
Những lời cầu hôn, cho dù là nhắm đến tài sản… hay thật lòng yêu thích, đối với cô cũng chẳng đáng bận tâm.
Hắn ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh như thép. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh đèn cảm ứng từ hành lang sâu bật sáng.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bên ngoài khoác chiếc áo gió màu be, mái tóc buộc gọn, gương mặt thanh tú phảng phất nét dịu dàng khó quên.
Không phải vì sức mạnh của cô… mà vì thứ đang ẩn sau lưng cô.
“Đủ chưa?”
“Tiểu thư… đây là thư hỏi cưới chính thức, lại là từ Tề gia, một trong bốn đại gia tộc—”
“Biến. Nơi này không tiếp khách lạ.”
Một nụ cười vừa xúc động, vừa có phần run rẩy.
Ngọc Huyền thu tay lại, giọng không cảm xúc:
Hắn đến đây để tìm.
Ầm!
Bạch Khốc Băng Hậu không đáp, chỉ lắc đầu khẽ.
Không còn là kẻ áp chế ma thú trong bóng tối.
“Ta đến… để gia nhập.”
Sau đó, hắn quay lưng, giọng trầm thấp vang lên phía sau:
Nhưng giờ đây (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong một Ma Cảnh nào đó trên Trái Đất.
Ánh mắt cô liếc qua sân vườn, thấy bà quản gia đang chờ từ xa, liền thu lại khí tức, điềm đạm cất tiếng:
“Cảm ơn con gái… thật lòng cảm ơn.”
“Ở đây, để gặp được người đó, ngươi cần phải có đủ ‘tín nhiệm’ trước đã.
Một vật thí nghiệm từng bị Tà Thần Đố Kỵ đánh mất.
Một khoảnh khắc kỳ lạ.
Thứ ánh sáng thuần khiết, trong trẻo tỏa ra từ đôi mắt của Yên Nhi.
“Nhớ kỹ những lời ngươi nói đó.”
Lúc này, Ngọc Huyền chỉ là một tiểu thư của Trần gia, một thiên kim được nuông chiều, xinh đẹp và lễ độ, là hình mẫu hoàn hảo trong mắt giới thượng lưu.
Hắn búng tay, một màn hình ảo hiện lên giữa không trung, hiển thị ba gương mặt.
Chỉ biết, đó là một cô bé nhân loại.
Mọi thứ xung quanh như chìm vào tĩnh lặng.
Tại một khu phố nghèo ven rìa thành phố Thiên Dương, ánh nắng buổi sáng vẫn chưa kịp hong khô hết những vũng nước đọng lại từ cơn mưa đêm qua.
“Đây là cơ hội chứng minh giá trị. Ba kẻ này từng là người của Huyết Long. Giờ thì không. Chúng mang theo thông tin quan trọng và phải c·hết.”
Từ trong hư không, Bạch Khốc Băng Hậu lặng lẽ hiện hình, dung nhan tuyệt mỹ lạnh lùng, toàn thân tỏa ra băng lam nhạt u ám.
Cô không để tâm, chỉ chăm chú dọn dẹp, thỉnh thoảng còn mỉm cười gật đầu với những cụ già vừa rời đi.
Một bóng người lặng lẽ bước đi giữa dòng người tấp nập.
Tam Lang rút khăn trong áo, chậm rãi lau tay, rồi lại ngước mắt nhìn vào trong.
Bà chậm rãi bước tới, ánh mắt không rời khỏi cô gái trẻ.
Ngọc Huyền tiếp tục bước vào sảnh lớn, dáng vẻ ung dung, gót giày không phát ra tiếng động.
Hắn đã đặt chân đến một nơi mà phần lớn người trên Trái Đất thậm chí còn không tin là có thật.
Hắn ta chính là Tà Thần U Sầu.
Và chỉ trong nháy mắt, cổ hắn gãy ngoặt như cành củi mục.
Giọng cô lạnh băng, ánh mắt không gợn sóng.
Hắn liếc nhìn Tam Lang, nụ cười nhạt đi:
Ẩn sâu dưới lòng đất phía nam lục địa, Tử Lăng là nơi không có luật lệ, không có chính phủ, không có sự can thiệp của bất kỳ quốc gia hay tổ chức hợp pháp nào.
Tiên Mệnh Cô Cô im lặng một lúc, rồi mỉm cười.
Bà quản gia hơi sững lại.
Không còn gì chống cự.
Trái đất này là lãnh địa của Thiên Giới.
Ngọc Huyền liếc qua phong thư, không nhận lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải để thăm dò hay trinh sát.
Bà quản gia từ xa tiến lại, tay cầm một phong thư được niêm kín bằng sáp đỏ.
Hắn nhìn Lục Long một cái, rồi dời ánh mắt sang ba gương mặt trên màn hình, ghi nhớ từng chi tiết.
Cô quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt bà.
Ngọc Huyền giơ tay, một dòng băng khí trắng toát xé toạc không gian, chém xuống con boss một cách dứt khoát.
Và cô sẽ chỉ gả cho người đó… bằng mọi giá.
…
Ma khí từ xác con ma thú khổng lồ kia chủ động tụ lại, bị hút vào người Băng Hậu như bị cắn nuốt bởi vực sâu không đáy.
Trùng hợp thay…
Hắn không cần giới thiệu, khí tức tỏa ra đã đủ khiến những kẻ bình thường phải quỳ gối.
Bước qua hành lang lát gạch đỏ, mấy người hầu lập tức cúi đầu cung kính.
Tên bên trái lao tới trước, lưỡi dao vung ngang bụng Tam Lang bằng tốc độ của kẻ đã g·iết không dưới trăm người.
Muốn hồi phục hoàn toàn, Bạch Khốc Băng Hậu cần một nguồn ma khí cao cấp hơn… mạnh mẽ hơn…
Yên Nhi đang quỳ gối trước một đứa bé trai, tay lau mặt cho nó bằng chiếc khăn ấm.
“Chà… mấy kẻ thích rắc rối, lâu rồi mới thấy kiểu tự tìm đến cửa c·hết.”
“Tiểu thư, người của Tề gia vừa tới. Họ gửi thư cầu hôn, nói rằng thiếu gia Tề Minh rất ngưỡng mộ cô.”
Bên cạnh cô, vài cụ già đang xếp hàng nhận cơm hộp từ những bạn cùng nhóm thiện nguyện.
Theo lời tiên mệnh để tìm một người mang tàn dư khí tức của Khương Lệ Quân - vị tiên vương từng biến mất ngay trước khi Tiên Giới rơi vào diệt vong.
Khi buổi phát cháo sắp kết thúc, Yên Nhi đang gom lại những hộp giấy trống, tay áo đã lấm vài vệt bẩn.
Đó là một người đàn ông khoác áo choàng dài xám tro, dáng vẻ u uất như vừa bước ra từ một t·ang l·ễ chưa kịp kết thúc.
Vị chi cũng phải là Thượng Huyền Cảnh.
Những kẻ ngoài tổ chức bước vào thường chỉ có hai kết cục: hoặc c·hết, hoặc… c·hết sau khi bị moi hết thông tin.
“Chơi té thôi ạ,” thằng bé cười, dường như chưa từng được ai quan tâm như vậy.
Trước mặt cô là một con ma thú khổng lồ, thân thể đầy gai nhọn, gầm gừ trong tuyệt vọng.
Hai tên canh gác bước ra, mặt không cảm xúc, trên vai đeo huy hiệu của cấp chiến sĩ Huyết Long.
Gió ngừng thổi.
“Ta nói đốt là đốt.”
Nó vốn là kẻ thống trị của vùng Ma Cảnh này.
Tam Lang đi thẳng vào trung tâm Tử Lăng - khu vực được gọi là Trung Tâm Huyết Đường.
Đã lần theo những luồng khí tức mong manh mà hắn cho là khả nghi.
Cô không đến đây để làm hình ảnh.
U Sầu dừng lại bên một trạm xe buýt không người, ánh mắt lặng như mặt hồ mùa thu.
“Cháu tên là gì?” giọng bà nhẹ như tiếng gió, nhưng lại khiến Yên Nhi không thể không đáp.
Không có hứng thú để thăm dò.
Tam Lang không phản ứng ngay.
“Ta là Lục Long, phụ trách nhân sự và xử lý rác ở Tử Lăng.”
Gương mặt bà hiền hòa nhưng lại mang theo khí chất lạ thường như thể không thuộc về thế giới này.
Tên thứ hai không kịp rút s·ú·n·g, chỉ thấy một cú đạp như sấm giáng vào ngực, cả người bị hất văng về sau gần mười mét, đập mạnh vào tường đá, máu mồm phun ra từng ngụm.
“Muốn c·hết hả?”
Người phụ nữ kia chính là Tiên Mệnh Cô Cô, một trong những người thủ hộ cuối cùng của dòng máu Tiên tộc cổ đại.
Tam Lang không nói gì.
Yên Nhi siết nhẹ tay bà, không nói gì.
Ở đây, hắn không cần phải trốn nữa.
Không có máy quay, không có truyền thông.
Cô biết những con ma thú bậc thấp như thế này, dù có mạnh hơn lũ trước, cũng vẫn chẳng đủ.
Hắn bước qua cánh cổng ngầm dẫn xuống tầng dưới, nơi từng bậc thang đều vương mùi sắt gỉ và dầu máy.
Không ai đưa kẻ lạ mặt lên thẳng tầng trên, đặc biệt là sau khi hắn g·iết lính gác của ta.”
“Dạ… cháu là Yên Nhi.”
Bà đã lang thang qua hàng trăm thành phố dưới nhân giới.
“Từ hôm nay trở đi, bất kỳ ai đến Trần gia vì chuyện hỏi cưới ta, không cần báo lại. Cứ đuổi thẳng ra cổng.”
“Không tệ. Vào đây g·iết người canh cổng của ta mà còn dám ngẩng đầu. Gan ngươi không nhỏ.”
“Ông chủ? Ngươi nghĩ mình là ai?”
Giữa lòng một thành phố yên bình trên Trái Đất, nơi ánh nắng dịu dàng rọi xuống từng con phố nhỏ.
Hắn đã đi qua hàng chục thành phố lớn nhỏ.
“G·i·ế·t hết. Mang đầu và huy hiệu về. Làm được, ta sẽ tự mình dẫn ngươi đến gặp ông chủ.”
Khi xuất hiện trở lại, cô đã đứng trong khuôn viên quen thuộc của Trần gia.
Dị năng giả bị săn đuổi, sát thủ tàn độc, t·ội p·hạm quốc tế và cả những kẻ như Tam Lang: sống sót nhờ bản năng, nhưng không còn chốn dung thân.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập mạnh, như có một linh cảm lạ lùng đang trỗi dậy.
Nó chưa kịp gào lên đã bị đóng băng toàn thân, rồi vỡ tan thành hàng trăm mảnh băng đen giữa không trung.
Yên Nhi chỉ khẽ mỉm cười, rút trong túi ra một miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên vết xước nhỏ.
Và hắn ta phải tìm được cô bé đó… bằng mọi giá.
Gió thổi qua, kéo theo bụi mù mịt…
Bởi vì trong tim cô, đã sớm có một người.
Cả cơ thể run rẩy, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi khi đối diện với cô gái đang tiến đến gần.
Hắn liếc qua hai xác người nằm dưới chân Tam Lang, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú khó che giấu.
Không ai dám nói thêm.
Không ai biết rằng, phía sau nụ cười hiền lành ấy… là một câu chuyện phức tạp hơn nhiều.
Một trong mười hai Thiên Tà Thần từng gieo rắc nỗi sợ khắp thiên giới.
“Tay em b·ị t·hương ở đâu thế này?” – cô hỏi nhỏ, giọng nhẹ như gió sớm.
Lục Long bật ra tiếng tặc lưỡi:
…
Bước qua cánh cổng truyền tống, thân ảnh nhanh chóng tan biến trong làn khói băng mờ nhạt.
Sự xuất hiện của hắn khiến nhịp sống xung quanh như chậm lại một nhịp.
Ngọc Huyền rời khỏi Ma Cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ biết rằng, sau hàng trăm năm phát triển trong lặng thầm, nó đã trở thành nơi tụ hội của những kẻ bị thế giới vứt bỏ.
Xa rời ánh sáng văn minh, cách biệt khỏi thế giới trên mặt đất.
Trở lại với tình cảnh của Tam Lang.
Ánh mắt cô lúc này lại khẽ nhìn về phía xa, nơi bầu trời mờ nhạt vắt qua những mái nhà xiêu vẹo.
Không ai chú ý đến sự xuất hiện của bà, trừ Yên Nhi.
…
“Xong rồi.”
Lệ Quân đại nhân… thật sự vẫn còn sống.”
Một thoáng im lặng, rồi cả hai đồng loạt rút v·ũ k·hí.
Chẳng có gì cả.
Không còn sát khí ngút trời.
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi…
Ngọc Huyền quay đầu nhìn nó, giọng nhẹ nhưng có phần sốt ruột:
Tiếng vang vọng lại giữa hành lang tối om, khiến không gian bỗng chốc căng như dây đàn.
“Nhưng ngươi may mắn. Ta thích kiểu người dám liều.”
Tìm một thứ gì đó với dấu vết mơ hồ, không rõ hình dạng, không rõ tên gọi.
Yên Nhi khẽ sững lại, cô không hiểu bà đang nói gì.
Một bà cụ gầy gò nắm lấy tay Yên Nhi, nước mắt lưng tròng:
“Tiểu thư, cô đã về.”
Nhưng rồi… lại thêm một thành phố nữa.
Tiếng cười trẻ con cũng như xa dần.
Không ai biết ai là kẻ xây dựng đầu tiên của thành phố này.
“Đốt đi.”
…
Bà mặc áo choàng dài màu ngà, có những đường thêu tinh tế như ánh trăng lấp lánh.
Một giọng nói trầm thấp vang ra từ bóng tối:
Hắn bước thêm một bước, giọng hạ thấp nhưng lạnh như băng:
Nơi đây lại chính là tổng bộ của Huyết Long.
Một tổ chức ngầm đang bị iệt vào danh sách truy nã toàn thế giới.
…
Đám Ma Thần kia sẽ không thể lần ra dấu vết hắn.
Thứ khiến bóng tối nơi đây cũng phải lùi lại một bước.
Ở đây, chỉ có bóng tối, t·huốc p·hiện, v·ũ k·hí… và quyền lực được mua bán công khai như một loại hàng hóa tầm thường.
Tóc bạc ngắn, vai rộng, áo choàng đen viền đỏ, vai trái thêu hình rồng xoắn - dấu hiệu của quản lý cấp cao Huyết Long.
Thành phố ngầm Tử Lăng.
Giữa con hẻm nhỏ, nơi tường vôi bong tróc và mái nhà lợp tạm bằng tôn rỉ sét, tiếng trẻ con cười đùa vang lên trong veo như xé toạc sự u ám thường ngày của nơi này.
Mùi cháo nóng lan toả, át đi mùi ẩm mốc của dãy nhà cũ.
Đây là nơi mà chỉ những người của Huyết Long mới được phép bén mảng.
Một tên lướt mắt đánh giá Tam Lang từ đầu đến chân, rồi gằn giọng:
Hắn dừng lại trước cánh cổng sắt khổng lồ, tay đặt lên mặt kim loại lạnh toát, đập ba tiếng.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn đặt chân tới.
“Bên ngoài có chuyện gì mới không?”
Lục Long cười khẩy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.